Đại Học Yêu Quái

Chương 122



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đây, Diệp Tiếu đang vô cùng phiền não. Hiện giờ Eaton đã thuận lợi vào nhà cậu với tư cách bạn giai; thực ra cậu đã đăng ký kết hôn với Eaton ở nước ngoài, nhưng cậu cảm thấy gọi nhau là vợ chồng nghe sao cứ kỳ kỳ, khiến Eaton bất mãn quá chừng, vì thế hai người thỉnh thoảng lại cự nự, cãi cọ vì chuyện này. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện khiến Diệp Tiếu phiền não, cãi nhau chỉ xem như tình thú, cậu là cậu khổ sở chuyện đẻ trứng kìa.

Mãi Diệp Tiếu mới biết, ở Ma giới đàn ông cũng có thể sinh con, Eaton bảo có một loại thảo dược làm được điều đó.

Chính vì vậy, cậu đang phải đối mặt với một chuyện hết sức nghiêm trọng: Eaton muốn cậu đẻ trứng thật!

Còn cái quái gì đáng sợ hơn được không?!

“Tiếu Tiếu, hôm nay Tiếu Tiếu xuống bếp sao?” Eaton dụi mắt từ trên lầu bước xuống. Hắn đã tìm được việc làm, là vị trí người mẫu tạp chí do Phong Sở giới thiệu. Hắn ấy vậy mà rất được hoan nghênh, thậm chí còn quay MV cho ca khúc mới của Diệp Trạch, được xem như một ngôi sao mới của giới người mẫu.

“Ừ, hôm nay anh em tới, em muốn tự tay nấu cho anh ấy vài món ngon.”

Eaton cao hứng đáp: “Anh thích nhất đồ ăn Tiếu Tiếu nấu, hôm nay Tiếu Tiếu làm món gì vậy?” Thực ra Diệp Tiếu mới học nấu ăn chưa lâu, tay nghề chẳng tốt là bao, nhưng người tình trong mắt hóa Tây Thi mà, Diệp Tiếu làm gì Eaton cũng thích.

“Mao huyết vượng.” Diệp Tiếu vẫy vẫy Eaton: “Anh qua đây giúp em việc này đi.”

“Hợ…” Eaton nghe ba từ mao huyết vượng liền muốn rút lui.

“Em chỉ lấy một giọt máu của anh thôi, đâu phải muốn mạng anh đâu, anh sợ làm chi, lát anh đừng ăn món đó là được.” Diệp Tiếu kéo ngón tay Eaton, vung dao hạ xuống!

Ngón tay Eaton lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ xíu, Diệp Tiếu cầm ngón tay hắn nặn một giọt máu nhỏ vào nồi.

Eaton là rồng, máu thịt của hắn có thể kéo dài tuổi thọ. Mỗi lần Diệp Tiếu chịch với Eaton xong đều cảm thấy khoan khoái thoải mái, vì vậy cậu nghĩ, anh trai cậu làm việc vất vả như thế, cũng rất cần bồi bổ, thỉnh thoảng cậu sẽ nhờ Eaton cống hiến một giọt máu trộn vào mao huyết vượng, món ăn sở trường của cậu để anh trai ăn.

Không phải Eaton bận tâm vấn đề nhỏ một, hai giọt máu đâu, dù sao hắn cũng đầy máu, hơn nữa anh trai Diệp Tiếu cũng là anh trai hắn, cống hiến cho anh trai là việc nên làm. Chỉ là nếu vậy thì Eaton không ăn được nữa, vì có khác nào ăn máu của chính mình đâu, kỳ chết đi được; nhưng đây lại là món do chính tay Diệp Tiếu nấu, không ăn lòng Eaton rầu rĩ không yên.

Eaton xoắn xuýt.

Nhất định Tiếu Tiếu không thương hắn nên mới nấu mấy món hắn không ăn được, còn dụ hắn ăn vàng nữa chớ, đã vậy còn không chịu đẻ trứng cho hắn!

Cơ mà không sao, Tiếu Tiếu không biết rằng ai trong hai người họ uống thuốc mang thai thì thuốc đều có tác dụng. Eaton xòe tay đếm đếm, cần uống thuốc liên tục bảy ngày, hôm nay đã là ngày thứ tám, Eaton vì muốn đạt được hiệu quả cao mà uống thêm tận một ngày, không khéo chẳng bao lâu nữa sẽ có trứng! Một quả trứng của hắn và Tiếu Tiếu bảo bối!

Đúng là chỉ nghĩ thôi đã sung sướng muốn bật cười rồi ha ha ha ~

“Anh lén lút cười gì thế.” Diệp Tiếu bỗng thấy vẻ mặt Eaton hết sức kỳ lạ, người này đang giấu diếm cậu cái gì đây?

Eaton hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Đâu có, anh chỉ vui vì anh trai tới, nhà mình thêm đông vui thôi.”

“Thật? Anh không gạt em cái gì đấy chứ?” Diệp Tiếu hoài nghi.

“Không có không có, sao anh gạt em được, để anh đi xếp bát đũa.” Eaton chạy vù đi, đang chột dạ lắm đây này.

“Kỳ kỳ quái quái.” Diệp Tiếu lắc đầu, tiếp tục canh món ăn.

“Tiếu Tiếu.” Một lát sau, Diệp Trạch và Phong Sở đến, dẫn theo hai con trai bảo bối của họ tới.

“Anh!” Diệp Tiếu thân mật ôm Diệp Trạch. Diệp Trạch quá bận rộn, thường xuyên ở nước ngoài, hai người chẳng mấy khi có dịp gặp nhau, vì vậy những cơ hội được ăn cơm tại nhà như lúc này đều rất đáng quý.

“Anh ngửi thấy mùi rồi, hôm nay em lại nấu mao huyết vượng à?” Mũi Diệp Trạch siêu thính.

“Vâng, để anh ăn bồi bổ.”

“Em nấu món này ngon lắm.” Diệp Trạch không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng mỗi lần ăn ở nhà Diệp Tiếu xong tinh thần anh đều tốt hẳn lên, cả người như trẻ ra vài tuổi, ngay đến Phong Sở cũng có cảm giác này, thật kỳ lạ.

“Hì hì, ngon thì anh ăn nhiều một chút nhé!”

“Eaton đâu?”

“Anh ấy đang xếp bát đũa, ngủ tới giờ mới dậy đó anh, hư không tả nổi.”

“Phụt, hôm qua em mới than thở với đám bạn là cậu ấy quá bận rộn, tới hừng đông mới về nhà sao, vất vả như thế thì cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi em.”

Mọi người ngồi bên mâm cơm vui vẻ trò chuyện. Đang nói cao hứng, Diệp Tiếu bỗng thấy khó chịu, cậu nhíu mày sờ bụng, cảm giác bụng hơi nóng lên, khiến cậu buồn nôn.

“Sao vậy?” Diệp Trạch nhận ra vẻ mặt Diệp Tiếu khác thường.

“Anh đừng ăn nữa, em thấy hơi buồn nôn, có lẽ đồ ăn không tươi, tạm thời đừng ăn.” Diệp Tiếu mơ hồ, từ khi ở cùng Eaton cơ thể cậu tốt tới dị thường, chưa từng sinh bệnh, chẳng biết tại sao lại đau bụng.

Diệp Trạch lo lắng: “Khó chịu? Mau gọi bác sỹ tới khám!” Anh bảo bác Chu đi gọi bác sĩ.

Tất cả mọi người đều lo lắng, chỉ trừ Eaton hai mắt tỏa sáng. Mịa, biểu hiện của Tiếu Tiếu bảo bối trông giống hệt phụ nữ mang thai! Lúc các bà các mẹ có trứng cũng y chang thế!

Bác sĩ tới kiểm tra nói không có vấn đề gì, cũng không phải do cậu ăn linh tinh bị đau bụng, nhưng Diệp Tiếu đã không còn tâm tình ăn cơm nữa, để Eaton bế về phòng nghỉ ngơi.

“Tiếu Tiếu ơi Tiếu Tiếu, vừa nãy nhiều người quá nên anh không dám nói cho em, bởi vì nhân gian bảo rồi, ba tháng đầu không nên công bố cho mọi người biết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng.” Eaton hí hửng vuốt ve bụng Diệp Tiếu, nơi đây đã có trứng của hắn và Tiếu Tiếu cục cưng.

Diệp Tiếu sửng sốt, mờ mịt hỏi: “… Anh nói gì? Trứng gì cơ?”

Eaton không biết mình gặp xui, vẫn hí hửng đáp: “Tiếu Tiếu mang thai rồng cục cưng, trong bụng đã có một quả trứng rồi đó.” Hắn mở máy kể sạch chuyện mình lén lút uống thuốc.

Đang nói tới là vui, Eaton bỗng thấy phòng lành lạnh, hắn ngẩng đầu lên.

Thế là, hắn nhìn thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Diệp Tiếu.

“Ừm…” Bây giờ Eaton mới ý thức không ổn, cẩn thận rụt tay về.

“Anh lại đây.” Diệp Tiếu vẫy tay.

“…Tiếu Tiếu bình tĩnh một chút.” Eaton vô thức rụt về sau.

“Em đang rất bình tĩnh, em cam đoan, cả đời này em chưa từng bình tĩnh như bây giờ.” Diệp Tiếu gằn giọng.

Sau đó, cả phòng vang lên tiếng kêu rên bi thảm nhất trần gian, ngỡ như tiếng kêu quanh quẩn suốt ba ngày, liên miên không dứt…

Còn chuyện quả trứng ấy hả, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi ~

==========================

Ừm, truyện tới đây là hết rồi, cuối cùng sau một năm đi học cả đám yêu đều thu hoạch rực rỡ, anh rồng ngố Eaton còn cua được thầy giáo, chính thức về làm rể nhà họ Diệp nữa chứ ~

P.s: Mao huyết vượng là món tiết canh ngâm, vị cay thật là cay.

HÃnh ánh cà liÃn quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.