Đèn đuốc sáng trưng, người mua tấp nập, đủ loại mặt hàng màu sắc sặc sỡ dọa Eaton khiếp sợ, đây là chỗ nào vậy?!
Lúc này là giờ tan tầm, cũng là thời điểm đông khách nhất của siêu thị, cho nên ở các quầy tính tiền đều có những hàng người xếp dài thật dài.
“Đây là siêu thị, là nơi để mua sắm, những đồ dùng sinh hoạt của con người hầu hết đều có thể mua ở đây.” Diệp Tiếu lấy tay nâng cằm Eaton lên để hắn khép miệng lại, sau đó cậu đến dãy xe đẩy kéo một xe ra, mở ghế trẻ con bế Eaton vào ngồi, mặt đối mặt với cậu.
Eaton hoảng sợ, thầy muốn làm gì vậy!
“Thầy không bế em đi mua đồ được, đây là xe đẩy, em nhìn những người khác xem, ai cũng đẩy xe giống chúng ta, không thì lấy rổ xách.” Diệp Tiếu chỉ chỉ khách hàng xung quanh.
Eaton chớp mắt to nhìn trái nhìn phải, thấy có một đứa nhỏ ngồi trong xe đẩy giống mình, nhưng đứa nhỏ kia lớn hơn hắn một chút, ngồi trong giỏ xe chứ không ngồi như hắn.
Hắn cảm giác kiểu ngồi này của đối phương coi bộ có vẻ ‘có tự tôn’ hơn, mình thì sao, ngồi có khác gì thằng nhỏ chưa cai sữa không!
“Tiếu Tiếu, em cũng muốn ngồi giống tên kia.” Eaton ngửa đầu thương lượng.
“Tiếu Tiếu?!” Diệp Tiếu hơi kinh ngạc, Eaton vẫn gọi cậu là thầy giáo, dù không gọi là thầy thì gọi là anh hay chú cũng được mà, sao tự dưng lại gọi cậu là Tiếu Tiếu.
Eaton gọi thế đương nhiên là có ý riêng của hắn rồi, trong nhận thức của hắn, hắn và Diệp Tiếu đã là người yêu, gọi thầy giáo nghe chẳng thân mật gì cả, đương nhiên phải đổi sang cách gọi yêu rồi! Lúc trước hắn nghe thấy người giúp việc và quản gia nhà Diệp Tiếu gọi cậu là ‘Tiếu Tiếu’, hắn cảm thấy tên này thân thiết hơn tên thật, vì thế quyết định sử dụng cách gọi vô cùng thân thiết giữa người yêu với nhau — Tiếu Tiếu.
“Tiếu Tiếu.” Eaton lại dùng chất giọng mềm mềm ngọt ngọt kêu, “Em muốn ngồi giống thằng nhỏ kia cơ.”
Diệp Tiếu cười khẽ, Tiếu Tiếu thì Tiếu Tiếu, Eaton đáng yêu như vậy, gọi cậu là thầy giáo hay Tiếu Tiếu cũng đều đáng yêu cả, “Được được được, ngồi giống bé ấy.” Diệp Tiếu bế Eaton thả xuống giỏ xe, “Bây giờ chịu chưa?”
“Chịu!” Eaton khoanh hai mẩu chân beo béo ngoan ngoãn ngồi trong giỏ, nhìn qua thanh giỏ ngó ra bên ngoài, thấy thật nhiều thật nhiều đồ vật, nơi này lạ ghê, không biết mua đồ kiểu gì nhỉ.
“Let’s go!” Diệp Tiếu đẩy xe xuất phát.
“Tiếu Tiếu, ở đây nhiều người như vậy, sao không ai tới tiếp chúng ta?” Eaton kì quái hỏi, cửa tiệm lớn thế mà đến một người tiếp khách cũng không có, vậy thì mua kiểu gì.
“Không cần người tiếp, ở siêu thị mua sắm chủ động, em thích mua gì thì lấy thứ ấy, sau đó ra quầy tính tiền.” Diệp Tiếu chỉ quầy tính tiền, “Ở chỗ kia kìa.”
“Tự mình lấy?!” Eaton ngửa đầu, mắt trợn to.
“Đúng vậy.” Diệp Tiếu đẩy xe về phía gian hàng văn phòng phẩm, cậu cầm một hộp màu sáp lên, “Ví dụ như hộp bút màu để vẽ tranh này, nếu thích thì em bỏ vào xe, cách mua ở đây tiện vậy đó.”
“Không có ai thấy, không sợ bị trộm sao?” Eaton nhỏ giọng hỏi, hắn hơi lo đấy.
“Không đâu.” Diệp Tiếu ngẩng đầu tìm tìm, chỉ vào một cameras ở góc trên, “Ở đây có rất nhiều cameras ghi lại hình ảnh mua sắm của khách hàng, tương tự như tivi, ai trộm đồ sẽ dễ dàng bị phát hiện.”
“Hơn nữa ở cổng siêu thị có lắp máy báo, nếu tự ý đem đồ ra khỏi cửa máy sẽ kêu lên.”
Eaton lại há hốc mồm, trộm đồ mà máy lại kêu, lợi hại thật! Ở Ma giới không có pháp thuật lợi hại vậy đâu! Nhân loại làm kiểu gì thế?!
“Thích không?” Diệp Tiếu giới thiệu bút màu cho Eaton, “Hộp này có rất nhiều màu.” Cậu lại cầm màu nước đưa cho Eaton, “Đây là màu nước, vẽ cũng thích lắm.”
Eaton không biết hai thứ này khác nhau ở điểm nào, cơ mà hắn biết chữ, cho nên hắn biết cái đồ này là cho trẻ con chơi, hắn dùng làm gì chứ!
Diệp Tiếu thấy Eaton rầu rĩ hai tay cầm hai hộp màu, tưởng hắn thích cả hai, không biết lựa chọn cái nào, vậy là cậu cười nói, “Không sao, nếu em thích thì chúng ta sẽ mua cả hai!” Nói xong Diệp Tiếu đẩy xe đẩy đi tiếp, mua cả hai hộp.
Eaton, “…” Tới khi nào Tiếu Tiếu mới có thể tâm ý tương thông với mình đây. (Chắc hết truyện cũng không được đâu anh =..=)
Ở gian bán văn phòng phẩm cũng hay bán cả đồ chơi, Diệp Tiếu nghĩ Eaton chắc sẽ thích nơi này, “Ở đây có rất nhiều đồ chơi, em xem có thích thứ gì không.”
“Hay thầy bế em xuống cho em chọn nhé?” Diệp Tiếu còn rất ‘săn sóc’.
Eaton bĩu môi, sao cứ coi em là trẻ con thế, em hơn bảy trăm tuổi rồi, mới không thèm chơi đồ chơi đâu!
Nghĩ thì nghĩ vậy, cơ mà Eaton chẳng may liếc mắt thấy một con rồng nhồi bông màu lam nhạt trên giá, đây là rồng phương tây, mắt to ngập nước, thân mình mập mạp, hai móng con con, cái đuôi bự bự, đúng là một con rồng đáng yêu mà!
Eaton có một đứa cháu nhỏ là bảo thạch long (rồng đá quý), vừa khéo cũng là màu lam, năm nay mới sáu tuổi, vẫn chưa thể hóa thành hình người, chỉ duy trì dáng rồng nho nhỏ, trông cũng hơi giống con rồng nhồi bông này.
Eaton thấy rất thần kì, đây là đồ chơi sao? Vậy mà lại giống cháu của hắn, cảm giác rất kì diệu, nhân loại làm kiểu gì mà ra thứ này ta?
Diệp Tiếu thấy Eaton nhìn chằm chặp món đồ chơi bên phải giá, cậu cũng nhìn theo, phát hiện đó là một con rồng nhồi bông màu xanh lam to đùng.
Giờ Diệp Tiếu mới nhớ ra, tuy ngoại hình của Eaton bây giờ không khác gì con người, nhưng nguyên hình của Eaton lại là một con rồng phương tây, cậu nhìn con rồng nhồi bông mà suýt cười ra tiếng, lẽ nào đây chính là ‘đồng hương gặp đồng hương’ trong truyền thuyết?
“Con này rất hợp với em!” Diệp Tiếu thập phần ‘hiểu ý’, cậu hai ba bước xách con rồng nhồi bông xuống, nhét vào giỏi xe, rồng nhồi bông không nhỏ, còn to hơn Eaton một chút.
Một kim long, một lam long ngồi song song trong xe đẩy, Diệp Tiếu nhìn mà vui vẻ quá trời.
Eaton vừa rồi còn hưng phấn, giờ tâm tình bỗng thấy cổ quái không nói thành lời.
Hắn quay đầu nhìn ‘người ngồi cùng’ của mình:  ̄_ ̄|||
Người bên cạnh này béo ghê, ngồi hơi chật rồi đấy.