Đại Học Yêu Quái

Chương 28



Siêu thị này rất rộng, được chia thành các tầng, tầng dưới chuyên bán đồ dùng sinh hoạt, Diệp Tiếu mua ít khăn ướt dành riêng cho trẻ con, rồi mua cho Eaton một cái cốc uống nước có in hình rồng hoạt hình.

Diệp Tiếu ít khi tới siêu thị, cậu không thiếu thứ gì, hôm nay mang Eaton đến đây chỉ để mua đồ làm họa sĩ và để hắn nhìn cho quen mà thôi.

Hàng hóa tầng một làm Eaton nhìn hoa cả mắt, hắn thấy mình hơi say rồi, sao lại có nhiều đồ thế chứ, cửa tiệm này sao mà lớn dữ! Còn có thật nhiều người!

Lên đến tầng trên Eaton lại càng khiếp hơn, toàn là đồ ăn, đồ ăn vặt nhìn đã cả mắt, hơn nữa còn toàn là những thứ hắn chưa thấy bao giờ!

Eaton điên mất rồi!

Mua mua mua!

Đây chính là tâm tình lúc này của hắn.

Diệp Tiếu thấy Eaton như sắp muốn lao ra ngoài xe đẩy, đầu đầy hắc tuyến, “Đừng kích động đừng kích động, chúng ta chậm rãi đi, em muốn mua gì thì nói với thầy, nhưng mà trẻ con không được ăn nhiều đồ ăn vặt, không tốt cho thân thể, hơn nữa cũng không còn bụng để ăn cơm, bụng em nhỏ, chiều mà ăn nhiều đồ ăn vặt thì sẽ bỏ bữa chính mất.”

Eaton cuống quýt, hắn sợ Diệp Tiếu không cho hắn mua, vì thế vội vàng nói, “Em có thể để dành ăn từ từ, mỗi ngày chỉ ăn một tí thôi!” Nói xong hắn còn dùng tay múa máy diễn đạt.

Đương nhiên Diệp Tiếu không tin hắn, “Chúng ta chỉ mua ít thôi, bao giờ ăn xong thì mua tiếp.” Không thể chiều theo tật xấu của trẻ con được, Eaton mới có ba tuổi, phải giới hạn đồ ăn vặt của nhóc.

Eaton nóng ruột muốn chết, hắn móc tới móc lui cái balo nhỏ viền màu xanh hải quân sau lưng, mông thịt uốn éo.

Diệp Tiếu hiếu kì hỏi, “Em làm gì vậy?”

Eaton móc nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy ra được một thứ —- một miếng vàng sáng choang! To bằng nắm tay hắn! “Em có tiền em có tiền, Tiếu Tiếu có thể mua cho em được không?” Eaton vui sướng hài lòng, hắn không phải là con sâu lười ăn bám đâu, hắn là vương tử điện hạ có tiền đó nghen!

Diệp Tiếu 囧囧, trong đầu thằng nhỏ này nghĩ cái gì vậy! Diệp Tiếu vội vàng đoạt lấy miếng vàng, nhét lại vào balo con con của Eaton, “Không được tùy tiện lấy vàng ra nữa, em trẻ con mang nhiều tiền theo người thế làm chi.”

Lúc cất vàng cậu có tiện mắt nhìn vào balo của Eaton, cái balo này cùng một cây với bộ quần áo Eaton đang mặc, buổi sáng lúc mặc cho Eaton Diệp Tiếu đã biết hắn nhét gì đó vào trong, nhưng cậu cũng không để ý nhiều, nào ngờ Eaton vậy mà nhét nửa bao vàng vô, lại còn ních thêm đủ loại đá quý rực rỡ sắc màu!

Diệp Tiếu chỉ muốn ngất luôn cho xong, đừng nói là trẻ con, đến người lớn cũng không mang theo nhiều châu báu như thế, vừa nãy Eaton bị mọi người vây quanh sờ soạng cả buổi, nếu có ai mượn gió bẻ măng thì sẽ tổn thất thảm hại mất.

“Sao em mang nhiều tiền thế?” Diệp Tiếu nhìn nhìn thân mình bé con của Eaton, “Không thấy nặng à? Lưng em còn cử động được không?” Vàng bạc đá quý đều rất nặng, một bao như vậy tính ra số cân chắc chắn không nhỏ, đúng là làm khó Eaton đi được ba bước lảo đảo hai bước.

“Vẫn ổn ạ, chỉ tội đi hơi chậm thôi.” Eaton không để tâm.

Diệp Tiếu đỡ trán, hẳn nào đứa nhỏ này đi chậm như thế, lại còn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, vác trên lưng cả bao thế kia đi nhanh được mới lạ!

“Về sau em để số tiền đó trong kí túc xá, khóa lại, không thì để ở nhà thầy, thầy giữ hộ em, em là trẻ con, không nên mang nhiều tiền như vậy ra ngoài.” Diệp Tiếu lo lắm.

Sét đánh ngang tai! Tiếu Tiếu nhà hắn vậy mà lại muốn tịch thu tiền của hắn!

Hắn là rồng! Rồng có tiếng là của nải nặng hơn người! Trên người không mang theo tí vàng thì đúng là cuộc sống khó khăn tâm trạng không vui! Còn gì có thể tệ hơn thế được nữa?!

Sau khi trải qua một trận ‘cò kè mặc cả’ kịch liệt, cuối cùng Eaton cũng chịu nghe lời Diệp Tiếu, cơ mà hắn cũng tranh thủ thu được quyền lợi ‘mua mua mua’!

Haiz… Mình đúng là một con rồng quá tốt, quá si tình! Vì người trong lòng mà có thể bỏ qua tài bảo, nhất định Tiếu Tiếu yêu mình muốn chết nhỉ?

Diệp Tiếu đẩy Eaton qua từng gian hàng một, mua đủ các loại đồ ăn vặt nhét đầy xe, con rồng nhồi bông vì quá tốn chỗ nên đã bị để lên ghế dành cho trẻ con mà Eaton ngồi lúc đầu, cả một xe ngoại trừ con rồng này ra thì toàn là đồ ăn vặt, đồ sắp rơi ra ngoài mà Eaton vẫn còn mua mua mua.

Hàng hóa ở đây không chỉ có đồ ăn vặt, ở khu thực phẩm chín cũng có rất nhiều đồ ngon, bánh ngọt nè, gà nướng nè vân vân và mây mây, hai mắt Eaton sáng loáng không nghe theo lời chủ nhân, nước miếng sắp rớt tới nơi.

Hắn cảm thấy, siêu thị chính là thiên đường, trên thế giới này sao lại có một nơi tuyệt vời đến thế cơ chứ!

Nhân giới quả thực quá tuyệt vời!

Không có cách nào, vì quá nhiều đồ nên Diệp Tiếu phải mang một xe đẩy nữa tới, tuy nhiên toàn là đồ ăn, trông thì nhiều nhưng cũng không đáng bao nhiêu, Diệp Tiếu quẹt thẻ xong, ngơ người nhìn hai xe đầy ụ, cậu không biết vác mấy thứ này về kiểu gì, huống chi còn thêm một con rồng con bên cạnh.

Eaton nhu thuận đứng một bên, tay ôm con rồng nhồi bông còn lớn hơn mình bán manh, mắt to chớp chớp đầy ắp niềm vui, Tiếu Tiếu của hắn mua cho hắn thiệt nhiều đồ ăn ngon! Tiếu Tiếu của hắn là tuyệt nhất!

Hơn ba trăm bạn học kia đều kém hơn hắn! Cảm giác ưu việt mỹ mãn này quả thực quá quá là tuyệt!

Vì mấy cái ăn mà đã có cảm giác ưu việt rồi, Eaton như vầy, Hồ Đa Đa cũng thế, buổi chiều làm xong bài tập đầu tiên được thưởng hai cái kẹo mút, Hồ Đa Đa liền khoe khoang ra luôn, khiến đám yêu quái sống mà không dễ dàng gì.

Diệp Tiếu ưu sầu, đám yêu quái này mai sau ra ngoài biết làm thế nào đây.

Diệp Tiếu không tìm cách mang về được, đành phải gọi điện cho bác Chu, cậu đẩy xe đẩy về một góc, bế Eaton ngồi xuống ghế bên cạnh chờ, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Eaton, cậu mở một gói thạch, bóc một cái ra cho Eaton, “Em ăn đi, nhai cẩn thận, đừng để bị nghẹn.”

“Dạ!” Eaton đặt rồng nhồi bông qua một bên, vui vẻ rạo rực ăn thạch quả mỹ vị, thứ này hơi trong suốt, lại còn có đủ màu sắc nữa, rất đẹp!

Hắn liếm thử một cái, ngọt ghê! Mút vào miệng, tía ơi, rất ngon! Ngon hơn cả cơm!

Chẳng bao lâu sau bác Chu dẫn theo mấy người giúp việc đến mang đồ về, ông không đồng tình với việc tiểu thiếu gia nhà bọn họ tự đi siêu thị tí nào, mua gì thì bảo họ mua, không người giúp việc trong nhà để làm chi? Cho họ tiền lương để họ chơi à?

Hơn nữa bên ngoài không an toàn, cướp bóc giết người nhiều lắm, bác Chu nghĩ nghĩ, tuy Tiếu Tiếu đi làm gần nhà, nhưng vẫn phải mang theo bảo tiêu mới được, như hôm nay này, dù không cần bảo vệ, song ít ra vẫn có người xách đồ cho.

Diệp Tiếu bị bác Chu nhắc mới để ý, nhà cậu đúng kiểu một gốc cây rộng cả ngàn mảnh đất, không bảo vệ không được, cậu không còn thì cả nhà cũng mất luôn, trước kia cậu học ở trường đại học gần nhà, cho nên ở nhà, mỗi ngày đến trường đều có bảo tiêu đưa đón. (Vip quá hen)



Diệp Tiếu mua nhiều đồ ăn vặt cho Eaton như vậy, sáng hôm sau đi học, tất cả tiền vàng đá quý trong balo của hắn đều đổi hết thành đồ ăn, thế rồi, lớp học bùng nổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.