Sau một giấc ngủ bình yên, Diệp Tiếu vui vẻ xuống lầu ăn bữa sáng.
Kế đó cậu phát hiện ánh mắt của người giúp việc và bác Chu nhìn cậu rất kì lạ, cứ như muốn nói gì đó với cậu rồi lại cắn răng nín nhịn, Diệp Tiếu không hiểu gì cả, xảy ra chuyện gì vậy?
Eaton xuống ngay sau Diệp Tiếu, hắn vừa xuống lầu vừa dụi mắt, mặt mơ màng buồn ngủ, có vẻ không ngủ đủ, nhưng nhìn sắc mặt hắn không tồi, chắc tâm tình tốt lắm.
“Chào buổi sáng.” Nhìn Diệp Tiếu thì biểu cảm là lạ, cơ mà khi nhìn Eaton mọi người lại kích động, không ít người trợn mắt nhìn chằm chằm Eaton, có người còn rút điện thoại ra chụp ảnh.
Ờm… Chúng ta không nhìn nhầm đúng không, đây là nhân vật chính đúng không?!
Diệp Tiếu kỳ quái hỏi, “Mọi người sao vậy? Sao nhìn chằm chằm Eaton thế, cậu ấy làm gì à?” Hôm qua vẫn bình thường thì chắc không có chuyện gì đâu, hay thân phận của Eaton đã bại lộ rồi? Không thể nào.
“Ăn bữa sáng đã, ăn bữa sáng đã.” Bác Chu cảm thấy cứ ăn sáng trước thì hơn, lát muốn nổi giận thì cũng có sức mà nổi giận. Thái dương ông rịn mồ hôi, chuyện này là sao đây…
“Đúng đúng, ăn bữa sáng đã, hôm nay ruốc ngon lắm, ăn với cháo thì tuyệt hảo.” Những người còn lại cũng giục Diệp Tiếu và Eaton ăn.
Diệp Tiếu nghĩ thầm: Nếu bảo cậu ăn sáng trước, vậy chắc không phải chuyện gì quan trọng lắm.
Vì vậy cậu liền bình tĩnh thảnh thơi ngồi xuống ăn.
Eaton là tên thần kinh thô, hơn nữa hắn hoàn toàn không ý thức được mình đã gây ra tội gì, bảo hắn ăn là hắn ăn luôn, đồ ăn nhà Tiếu Tiếu ngon hơn cơm căng tin nhiều nhiều ~
Ăn uống no nê xong, Diệp Tiếu lên weibo xem tin tức, thuận tiện tiêu hóa luôn, Eaton thì về phòng, hắn nói mình có chút việc, bao giờ đến trường thì cậu gọi hắn.
Tối qua đang thảo luận dở thì ngủ quên mất, chuyện còn chưa bàn xong, cho nên Eaton muốn lên nói tiếp.
Diệp Tiếu mở weibo liền thấy các topic đứng đầu hiện nay.
Topic đứng đầu: Mỹ nam tóc vàng ngốc manh.
Topic số hai: Nhờ giúp đỡ trên diễn đàn
…
Topic số năm: Tình yêu thầy trò
…
Topic số tám: Không phải cô ấy, là cậu ấy…
Bốn topic này đều nói về chuyện Eaton đăng bài xin giúp đỡ trên diễn đàn, lúc nửa đêm chỉ có mỗi topic “Nhờ giúp đỡ trên diễn đàn”, tới sáng nhoáy cái đã thành bốn topic…
Tất nhiên Diệp Tiếu không biết gì cả, cậu cũng không biết bốn topic này có liên quan tới nhau. Cậu chỉ lướt topic theo thói quen, sau đó mở một cái ra xem.
Mười phút sau…
Diệp Tiếu đứng bật dậy khỏi ghế, cậu đã nổi điên đến mức bóp chặt điện thoại!
Nhu thuận nghe lời không gây chuyện đâu? Chỉ số thông minh đâu?! Bị chó ăn hết rồi hả?!
Diệp Tiếu thở dồn dập, cậu nghĩ mình lại cần gấp một lọ Cứu tim hiệu quả nhanh, cậu đang tệ tới không thể tệ hơn được nữa!
Một phút sau, cửa phòng bị đạp cái “Rầm!”, dù rõ ràng rằng nó đã được khóa lại. Đơn giản là bởi Diệp Tiếu đã nổi trận lôi đình, tung cước đạp hỏng luôn khóa cửa.
“Tiếu Tiếu à, cháu mau bớt giận đi ~” Bác Chu chạy đằng sau khuyên giải, ông ngó cái cửa hỏng, trong lòng thầm nghĩ, cái cửa này đã được dùng hơn mười năm rồi, xem ra nên đổi cái mới. Mình mà biết Tiếu Tiếu ăn xong khỏe thế thì nói cho cháu ấy trước khi ăn còn hơn, coi cái cửa bị đạp te tua chưa kìa.
Ờm… Coi bộ ông chú ý sai trọng tâm rồi ông ơi.
Tiếng đạp cửa dọa Eaton đang hứng trí bừng bừng “Trao đổi kinh nghiệm” với các bạn mạng, hắn quay ra nhìn mới biết Diệp Tiếu vào, đang định vui vẻ chào hỏi, bỗng hắn nhớ ra mình đang làm chuyện bí mật, thế là vội vàng đóng mạnh laptop lại! Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
“Tiếu Tiếu sao vậy, ai chọc Tiếu Tiếu giận? Mau nói cho em biết để em đi xử lý!” Eaton nhìn mặt Diệp Tiếu là biết cậu đang không vui, cơ mà hắn không hề nghĩ lý do dính dáng gì đến mình, lại còn nghĩ là ai chọc Diệp Tiếu giận.
Cái tên ngu si này! Diệp Tiếu giận quá hóa cười, tên ngu này vẫn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?!
Phòng im lặng hơn mười giây. Bác Chu thoáng cái tỉnh táo, vội vàng tránh khỏi phòng, trước khi đi ông nhỏ giọng nói với Diệp Tiếu, “Đừng nóng đừng nóng, người tây bọn họ cởi mở hơn nước mình, Tiếu Tiếu đừng giận quá, đừng dốc sức quá nhé ~” Ý của ông chính là: Đánh nhẹ một chút thôi nha ~
Bác Chu vừa xuống lầu vừa nghĩ, má ơi cẩu huyết quá, ông sống tới từng này tuổi rồi mà chưa bao giờ thấy người gần mình xảy ra chuyện cẩu huyết thế này! Đúng là đời người đâu đâu cũng có đặc sắc ~
A phi phi phi! Ông đang nghĩ gì thế này, vui sướng khi người gặp họa là không được!
Bác Chu nghiêm túc kiểm điểm bản thân, sau đó —–
Ông lại vui tươi hớn hở rút điện thoại ra lên weibo…
Bang bang bốp bịch —–
Nửa giờ trôi qua, Diệp Tiếu mặt không biểu cảm dắt Eaton xuống lầu, bởi vì đã đến thời gian tới trường.
Lúc tiễn hai người ra cổng, tất cả mọi người trong biệt thự đều có vẻ đau lòng, thiếu gia nhà bọn họ ra tay thật tàn nhẫn!
Một đại mỹ nhân đang yên đang lành, thoáng cái đã bị đánh thành cái dạng này!!!
Mười phút sau, Diệp Tiếu và Eaton tới trường học, lúc hai người đến nơi cả giảng đường đã có mặt đông đủ, hầu hết yêu quái đều nhìn hai bọn họ bằng ánh mắt mờ ám ~ Đương nhiên, ngoại trừ rắn độc kun đang ôm mối tương tư cộng thêm ngày đêm trăn trở có nên làm tiểu tam của chúng ta.
Diệp Tiếu run run khóe miệng, xem ra cả trường đều biết rồi.
Eaton đi theo sau Diệp Tiếu, khi hắn ló mặt trước công chúng, đám yêu không khỏi hít khí lạnh, ôi trời ơi, sao lại bị đánh thành ra thế này?!
Một bên mắt xanh xanh tím tím, trán nhô cục sưng to đùng, mũi hồng hồng, cằm cũng tím bầm một góc, độ sáng bóng rực rỡ của mái tóc vàng cũng giảm đi khá nhiều, đầu đầy vết thương, mọi người chỉ thấy những chỗ bầm dập ở phần cánh tay lộ ra ngoài, nhưng dựa theo mấy vết này, chắc hẳn mấy chỗ bị lớp quần áo che khuất cũng thê thảm chẳng kém.
Một mỹ nam tóc vàng đang tốt đẹp, cứ thế bị đánh te tua.
Đám yêu sợ sệt, nhất là Kim Thụy, thì ra thầy giáo hung tàn vậy ư?! Eaton là rồng đó, nổi danh da dày thịt chắc đó, ô tô còn cán không nổi, vậy mà một nhân loại lại có thể đánh hắn thành ra thế, quả là không dễ dàng gì.
Eaton sụt sịt mũi tội nghiệp ngồi xuống chỗ của mình. Da hắn dày, thế nên người khác đánh hắn thì nhất định hắn sẽ không bị thương tới vậy, nhưng đây lại là Diệp Tiếu đánh, hắn nào dám phản kháng, ngộ nhỡ hắn làm đau tay Tiếu Tiếu của hắn thì sao.
Bởi vì Eaton mà không khí của buổi học hôm nay chẳng vui vẻ gì, giáo viên trên bục giảng mặt mũi lạnh băng, học sinh bên dưới không dám nhắc hết giờ, ai nấy lặng ngắt như tờ, chỉ sợ chạm phải bom.
….
Tại văn phòng tổng giám đốc PMG:
Phong Sở đã nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính gần một giờ.
“Sếp ơi ~ Coi như em van sếp, sếp mau làm việc đi được không?” Trợ lý Tiểu Chu cầu xin, ông chủ của hắn lại lên cơn điên rồi.
“Đâu có, thực sự tôi thấy người này quen lắm, nhất định là đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà không thể nhớ nổi là ở đâu.” Phong Sở khó chịu.
Diệp Trạch cũng đang lên mạng chọn mua vài món đồ chơi cho hai thằng con, “Nhìn xong rồi thì đi làm đi, cả một đống việc đang chờ anh đấy.” Anh giục Phong Sở giúp Tiểu Chu.
“Anh Diệp.” Tiểu Chu cười tủm tỉm sán tới, “Anh không lo tổng giám đốc coi trọng mĩ nam tóc vàng kia à?”
Diệp Trạch liếc, “Cậu thấy có khả năng không?”
“…Không có khả năng.” Tiểu Chu sờ sờ đầu, Diệp Trạch không ghen đúng là chán quá đi.
“Vô lý! Người này có cái mặt gợi tiền như thế, nếu đã từng nhìn thấy thì chắc chắn mình nhớ như in mới phải! Sao nghĩ không ra vậy trời?! Nào có thể! Trí nhớ mình tốt lắm mà!” Phong Sở phát điên.
Tiểu Chu, “…” Quả nhiên trong mắt chỉ có tiền…
Diệp Trạch bĩu môi, “Chắc do anh nhiều tuổi rồi.”
Phong Sở: QAQ
Biết làm sao đây, Tiểu Diệp Tử nhà mình đã bắt đầu ghét bỏ mình nhiều tuổi hơn em ấy rồi sao?!