Đại Học Yêu Quái

Chương 92



“Sao sáng sớm em đã nhảy lên người thầy?” Nhỏ cũng không được xằng bậy! Diệp Tiếu phải lập quy củ ngay mới được! “Đã vậy còn cởi cúc áo thầy, em muốn làm gì?”

Eaton ngồi chồm hỗm trên giường, hai ngón tay chọt chọt, nhỏ giọng nói: “…Em sợ Tiếu Tiếu lạnh mà.”

Diệp Tiếu: “…” Cậu mà là lớn thích bắt nạt nhỏ thì đã xông lên bộp cho mấy quả rồi!

Dậy xong là tới lúc đánh răng rửa mặt, Diệp Tiếu làm xong thì đi làm cho Eaton, ai bảo tên ngốc này móng ngắn ngủn chứ.

Rửa mặt thì dễ rồi, chỉ có đánh răng là phiền toái, Eaton nằm ngửa trong lòng Diệp Tiếu, sau đó há miệng để lộ hàm răng nhỏ nhòn nhọn của mình: “A —“

“A cái gì mà a, thầy đánh răng cho em thôi mà.” Diệp Tiếu nhéo móng nhỏ của Eaton.

“Nhưng em thấy trên tivi toàn diễn thế.”

“Đã bảo em xem tivi cẩn thận rồi, người ta làm vậy khi đi khám răng thôi, em đánh răng thì a gì.”

“Dạ.”

“Đừng nhúc nhích, thầy đang đánh răng cho em, không cẩn thận đâm vào cổ họng em thì sao.”

Mặc dù Eaton hóa nhỏ, nhưng chung quy rồng vẫn là rồng, có hàm răng khí thế lắm, nom rất sắc bén, chắc cắn người giỏi lắm đây.

Rửa mặt đánh răng xong thì tới ăn sáng, Eaton không thể xuống lầu, vì vậy Diệp Tiếu bảo mọi người mang bữa sáng lên lầu.

Sau đó, cả hai chuẩn bị tới trường, hôm nay Eaton không chui vào túi nilon nữa. Diệp Tiếu lót khăn vào balo, đặt Eaton vào đó.

Đang định kéo khóa, Eaton bỗng ngẩng đầu tội nghiệp nói: “Tiếu Tiếu, em sợ tối lắm.”

Diệp Tiếu bật cười: “Sợ tối cái lông, người em sáng lóa thế này, đèn huỳnh quang chưa chắc đọ lại được mà còn sợ tối!” IQ đâu hết rồi!

Eaton: “Ừm…” Chắc vậy rồi, bởi vì bị nhốt vào đây nên hắn vô thức cho rằng chỗ này vừa chật vừa tối, quên mất mình tự phát sáng được.

Diệp Tiếu xách Eaton lên, vui vẻ đến trường, trước khi đi dặn bác Chu đổi vàng thổi, thời gian này chắc Eaton sẽ cần một lượng vàng lớn.



9 giờ sáng, đã tới giờ vào học, ấy thế mà đám yêu không ai để ý đến Diệp Tiếu, lại đi dành toàn bộ sự tập trung cho cái cục tròn tròn vàng lấp lánh gần bục giảng — Eaton đang ngồi đúng vị trí của mình, chỉ là giờ hắn thù lù trên bàn, chứ ngồi dưới ghế chắc chẳng nhìn thấy gì.

Đám yêu muốn cười quá trời, hồi xưa Eaton thành trẻ con còn đỡ, chí ít cũng có chân có tay, tự mặc quần áo tự ăn cơm được, giờ thì sao, vui quá má ơi phải làm thế nào đây ~

“Lớp trưởng ơi, hôm qua Eaton ra ngoài thực tập cùng mọi người cơ mà, sao về lại thành thế này?”

“Nhớ hôm qua tôi kể không, tối qua bọn tôi đi xem phim.”

“Nhớ, phim “Dũng sĩ diệt rồng” đúng không?!”

“Ừ, hôm qua xem phim xong thì cậu ta thành ra như thế, chắc bị dọa sợ rồi!” Hồ Đa Đa lắc đầu liên tục, haiz… sao bạn học của mình chẳng đứa nào nên hồn thế này, chẳng thể theo kịp đẳng cấp của mình.

“Ly Nhị, nguyên hình của cậu có mập như cậu ấy không?”

“Sao có thể, mập đến nỗi móng không chạm nổi mắt, đây là lần đầu tiên tôi được thấy đấy.”

“Chậc, cậu ta thế kia đúng là xấu tòe đầu.”

“Đúng đó ~”

“Có người bảo bị đánh về nguyên hình xong cậu ta sẽ trở thành người tàn tật, kỳ lạ ghê ấy.”

“Đúng, quá kì lạ.”

“Cơ mà tôi xem trên tivi thấy nhiều đạo sĩ bắt yêu gì đó lợi hại lắm, hay cậu ta gặp phải người chuyên môn đối phó với mấy tên trâu bò của Ma tộc rồi?”

“Úi — Cậu nói nghe có lý ghê gớm, ôi, xem ra nhân giới nguy hiểm thật sự.”

“Đúng ha, tự dưng tôi hơi sợ ra ngoài.”

“Phủi phui cái mồm! Nói linh tinh gì thế, trên tivi toàn gạt người thôi, giờ nhân giới không còn mấy người lợi hại đó đâu, rồng ngu xuẩn bị sự ngu xuẩn của mình làm thành thế thôi!”

“Có thấy hai cái sừng rồng kia không.”

“Đâu đâu?”

“Chỉ có hai chấm tròn nhỏ tí trên đầu thôi.”

“Chu choa, không phải rồng sao, sừng xí quá rồi đó, nào có giống một vương tử, sừng của ông trâu tinh trên núi gần nhà tôi còn ngầu hơn thế này!”

“Haizz… Ma giới chỉ có mỗi một vương tử, nào có biện pháp hay lựa chọn gì khác đâu, cũng thật không dễ dàng gì.”

“Cậu nói chí phải.”



Eaton ngồi một cục trên bàn, hai móng nhỏ cố chạm vào nhau, hắn tội nghiệp vùi đầu, hai mắt rưng rưng.

Mấy người nói thì nói, có thể nói nhỏ chút được không, tôi nghe thấy hết trơn rồi! Tôi đã đáng thương thế này mà mấy người còn xem thường tôi, quá đáng lắm rồi đấy hu hu hu QAQ ~

Eaton nghe được, hiển nhiên Diệp Tiếu cũng nghe được, cậu thấy Eaton sao mà đáng thương quá. Thế là, Diệp Tiếu vỗ bàn cái đùng, lớn tiếng hô: “Yên lặng yên lặng, bây giờ là giờ học, nói chuyện ầm ĩ còn ra thể thống gì! Các bạn học phải biết thương yêu nhau, không được nói xấu sau lưng bạn!”

Đám yêu: Sao lại thế, bọn em toàn nói trước mặt mà, có bao giờ lén lút nói sau lưng đâu ~

Dù sao Diệp Tiếu cũng biết đám yêu không có ác ý gì, cho nên chỉ ngăn bọn họ lại, không mắng mỏ nhiều, đợi lát nữa an ủi Eaton một chút là được, con rồng này dễ dụ lắm.

“Hai hôm trước, thầy dẫn nhóm đầu tiên ra ngoài thực tập, thầy tin là các bạn đã được nghe nội dung của đợt thực tập này.”

“Dạ!” Đám yêu gật đầu lia lịa. Hôm qua sau khi trở về, đám Hồ Đa Đa liền không kiêng dè chém gió một phen, nghe xong đám còn lại hâm mộ muốn chết, chỉ mong mau mau tới lượt mình!

Đám Hồ Đa Đa Kim Thụy nở mày nở mặt, bọn họ là những học sinh đi thực tập đầu tiên, vinh quang không gì sánh nổi.

“Tốt, nếu mọi người đều đã nghe, vậy thì thầy sẽ bắt đầu bài học hôm nay luôn.” Diệp Tiếu viết ba từ thật to lên bảng: Buổi kiểm điểm!

Diệp Tiếu chỉ lên bảng, nói: “Đây chính là nội dung bài học sáng nay, kiểm điểm rút kinh nghiệm!”

Đám yêu:???

Đa số đám yêu đều mơ hồ không rõ, thế nhưng đám Hồ Đa Đa đã ra ngoài thực tập thì tim rớt cái bụp, mịa, chết toi rồi….

Tụi mình có thể trốn học không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.