Đại Học Zombie (Tang Bệnh Đại Học)

Chương 24: Khu Rừng U Ám





Mười bảy tên đực rựa hàng thật giá thật quét sạch hai kệ hàng như đàn châu chấu tàn phá đồng ruộng.

Chỉ vẻn vẹn mấy phút, đủ loại bao bì và chai rỗng rải đầy đất.

Sau khi lấp đầy dạ dày, bọn họ nằm ngổn ngang trên nền nhà, cảm nhận sự sống dần quay về.

"Đệt mẹ, cuối cùng cũng được sống lại..."
"Biết thế chạy từ lâu rồi, mấy ngày nay ở ký túc xá khốn khổ vãi nồi..."
"May mắn bọn mình chạy nhanh, tụi 317 ở phía sau còn chưa kịp thoát nữa kìa."
"Khủng khiếp thật..."
Nhóm Tống Phỉ ngồi ở khu đồ tiêu dùng cách khu thực phẩm một khoảng.

Vô số kệ hàng ngăn cách biến hai bên thành hai vùng trời riêng biệt.

Mặc dù họ có thể nghe thấy tiếng đầu kia nhưng bập bõm câu được câu chăng.

Kiều Tư Kỳ nhặt một lon Fanta vị táo mở nắp uống một hớp lớn.

Uống xong rồi mà năm người còn lại vẫn bất động, cậu ợ một hơi: "Mau uống đi, mấy ngày nữa muốn cũng không có mà uống đâu."
Mọi người trầm mặc.

Bởi những điều Kiều Tư Kỳ nói đều là sự thật.

Hành động mở cửa cứu người là bản năng xuất phát từ lòng lương thiện nhưng lòng tốt không thể biến thành đồ ăn nước uống.

Số lượng nhu yếu phẩm không thay đổi, đồng nghĩa nhân số càng nhiều, bình quân đầu người càng ít.

"Tôi thực sự không muốn chuyển đi đâu cả,"Chu Nhất Luật thật thà, "Chúng ta từ ký túc xá chạy đến đây, mạng lớn đến mấy chăng nữa, nếu lại xông ra...!chưa chắc đã may mắn như vậy."
"Không đến mức như vậy đâu." La Canh cũng mở một lon nước, axit cacbonic mang theo vị ngọt lan ra đầu lưỡi, khiến cho thể xác và tinh thần người ta nhẹ nhàng khoan khoái.

"Nếu tiết kiệm đậu tằm cay, hạt dưa và đậu phộng một chút ta có thể ăn được hai tuần.

Đến lúc đó cứu trợ chưa tới mà thức ăn cũng cạn, ta hẵng tính đến chuyện đổi chỗ."
"Đừng lo," Tống Phỉ vỗ đùi bày tỏ quan điểm, "Xe đến núi ắt có đường*!"
*Chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Kiều Tư Kỳ chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng nghe bạn bè nói vô cùng có lý, cậu lại cân nhắc không được cách gì hữu dụng, bèn gật đầu, quẳng bộn bề âu lo ra phía sau.

Cậu vực dậy tinh thần: "Dù sao thì tiếp tục đêm Giáng sinh happy chứ?"
Tống Phỉ 囧: "Cậu không cần phải háo hức như vậy đâu."
Cả đám ồn ào đến mức có người tới cũng không chú ý.


Mãi đến khi người nọ vui vẻ chào hỏi: "Các cậu sôi nổi ghê."
Người đến là người đã nói chuyện với Thích Ngôn trước đó.

Lúc ấy tất cả cùng đứng nên không sao, hiện tại ngồi dưới đất nhìn lên cảm thấy hơi áp lực.

Cũng may người đó khá thân thiện nên nhanh chóng đặt mông ngồi xuống chăn, cười lộ hàm răng trắng bóng: "Vu Tử Thịnh."
Dẫu sao cũng học chung một trường, lại rơi vào cùng cảnh ngộ nên nhóm bạn không so đo nhiều.

Nếu bên kia đã chủ động chào hỏi thì mình cũng phải tỏ ra thiện chí------
"Thích Ngôn."
"Chu Nhất Luật."
"Tống Phỉ."
"La Canh."
"Kiều Tư Kỳ."
"Lâm Đệ Lôi."
Vu Tử Thịnh nghe xong ngớ ra, cuối cùng gãi gãi đầu: "Tôi không nhớ được."
Cả nhóm 囧, rồi chợt nhận ra đúng là không thể nhớ liền một lúc vài cái tên như vậy, bất giác buồn cười.

Không khí câu nệ xen lẫn xấu hổ dần tan biến, Kiều Tư Kỳ đưa cho Vu Tử Thịnh một lon Fanta.

Đối phương tự nhiên nhận lấy, hỏi: "Các cậu tới đây lúc nào?"
"Bốn ngày trước." Tống Phỉ nhớ lại vẫn còn thấy hụt hẫng, "Trước khi đi chúng tôi đã hô hào trên ban công rõ là lâu mà chẳng ai đáp, cuối cùng đành phải gắng sức xông ra ngoài, thiếu chút nữa là khỏi đến đây."
Vu Tử Thịnh nhíu hàng lông mày dày rậm: "Các cậu hô hồi nào? Sao tụi tôi không nghe thấy?"
Tống Phỉ: "Bọn cậu ở tầng mấy?"
Vu Tử Thịnh: "Tầng 5."
Tống Phỉ: "Vậy phải rồi, lúc đó chúng tôi ở tầng 2 với 3.

Các cậu mà nghe được thì đám zombie đã vọt vào phòng lâu rồi."
"Đám ngu ngốc đó thật là, không chịu ra ngoài, cứ thủ mãi ở ký túc xá là chết chắc." Vu Tử Thịnh cảm thấy Tống Phỉ đang phiền muộn nên rất tự nhiên hùa theo.

Nhưng Tống Phỉ nghe xong lại khó xử.

Cậu liếc nhìn bạn mình, sắc mặt mọi người có phần phức tạp.

Nhất thời không ai nói chuyện, tình cảnh hơi xấu hổ.

"Ký túc xá bây giờ thế nào rồi?" Thích Ngôn nhanh trí hỏi một câu lấy được sự quan tâm của tất cả.

Vu Tử Thịnh không nhận ra bất thường.

Nghe Thích Ngôn hỏi, gã lập tức đặt lon nước xuống, phát tiết một bụng đau khổ: "Điên hết mẹ nó rồi.

Lúc đầu bọn nó còn lén lút ăn trộm từ ban công, sau thì công khai cướp giật.

Mẹ nó toàn bộ đều không phải người.

Không ai chịu nổi đói khát nên kẻ nào mạnh thì kẻ đó sống.

Đêm đến lúc nào cũng có người nhảy lầu.

May cho các cậu là rời đi sớm, chứ thử muộn hơn hai ngày xem, chưa chắc đã toàn thây thoát ra đâu."
Vu Tử Thịnh nói chuyện thẳng thắn và súc tích.

Gã không hề cường điệu bất cứ điều gì, nhưng chỉ dăm ba câu đã đủ để sáu người cảm nhận được chốn địa ngục đó.

Rõ ràng không ở đấy, lại giống như tận mắt chứng kiến toàn bộ, không rõ là sợ hãi hay khổ sở, vô số cảm xúc quay cuồng trong lòng họ khiến cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời.

"Vẻ mặt gì đây?" Vu Tử Thịnh bị chọc cười, "Các cậu hạnh phúc lắm ấy, ở trong này có ăn có uống thì buồn nỗi gì."
"Đây chỉ là tạm thời thôi," La Canh thở dài, "Đâu biết khi nào cứu viện đến, miệng ăn núi lở mà."
"Chỗ chúng ta là đồng bằng đâu phải nơi hiểm trở, cứu trợ sẽ đến nhanh thôi." Vu Tử Thịnh thở dài, "Sợ nhất chính là người một nhà hại nhau, lúc tôi gõ cửa quả thật rất lo các cậu thấy chết không cứu."
"Trừ phi bị cắn," Tống Phỉ trầm giọng gằn từng chữ, "Còn không chúng tôi vĩnh viễn là con người."
Vu Tử Thịnh sửng sốt, cuối cùng đẩy vai Tống Phi: "Móa, đừng có bán súp gà chứ, haha."*
*Chicken soup for soul (Súp gà cho tâm hồn): bộ sách gửi gắm đạo lý sống.

Nói chuyện được khoảng mười phút, Vu Tử Thịnh đi về.

Không lâu sau, nhóm người kia lấy sạch ga trải giường, gối đầu còn trên kệ, xem ra cũng định trải ra nằm trên đất.

Tiếc là chăn bông đã bị bọn Tống Phỉ gom hết, mấy cái còn lại đều mỏng tanh không dùng được.

Có mấy người lúc rời đi rất không cam tâm, lưu luyến nhìn chăn bông của bọn Tống Phỉ.

Trong lòng sáu người tỏ như gương, nhưng đều cụp mắt giả bộ không thấy.

Mở cửa cứu người là đạo nghĩa, thế nhưng đưa chăn cho họ thì bản thân có thể bị nhiễm lạnh.

Huống hồ trong siêu thị mở điều hòa, nằm trên sàn nhà có lẽ sẽ hơi lạnh, nhưng đều là người trẻ tuổi sức khỏe dồi dào, lạnh một chút cũng không chết ai.

Có lẽ quá trình mấy người kia chạy thoát khỏi ký túc xá quá hung hiểm khiến họ không thể đi vào giấc ngủ trong chốc lát.

Tận sau nửa đêm vẫn nghe thấy vài âm thanh ồn ào nói chuyện.

Bọn Tống Phỉ bên này kỳ thật cũng không ngủ được.

Đây là giai đoạn hết sức tế nhị, giống như đột nhiên phải chia sẻ địa bàn của mình cho người khác.


Về mặt lý trí, đương nhiên họ biết rằng siêu thị là của chung, ý nghĩ giữ làm của riêng là sai lầm.

Nhưng về mặt tình cảm, đối mặt với đám bạn học mới người đông thế mạnh, ai cũng sẽ thấy khủng hoảng.

Kết quả của việc ngủ không được chính là buồn đi WC, Tống Phỉ đã đi tận ba lần.

Lần đi vệ sinh kinh hoàng trước đã để lại bóng ma trong lòng Tống Phỉ, nên lần này phải rón ra rón rén, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.

Trong nhà vệ sinh có người.

Tống Phỉ cách cửa hai mét đã ngửi được mùi khói thuốc, khi bước đến có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện của vài người bên trong --
"Mày thấy con nhỏ đó chưa, tao dám lấy đầu bảo đảm nó là hoa khôi mới của khoa Truyền thông, tao gặp nó hồi đại hội thể thao rồi."
"Ngực to như vậy có mù mới không nhìn, bọn kia sướng phết."
"Năm thằng chia nhau chơi, không biết có chịu nổi không ha?"
"Đệt mẹ đừng nói nữa, ông đây cứng rồi này."
"Hahahaha, hết cách rồi, tự giải quyết đê."
"Uiss, bọn mày nói xem, tìm cơ hội chơi con nhỏ đó có sướng không nhỉ?"
"Đừng đùa, năm thằng kia chắc chưa đã nghiền đâu.

Sao có thể tặng cho mày được?"
"Chỉ cần nhỏ đó chịu thì khỏi phải bận tâm, banh chân ra là xong việc..."
Tống Phỉ yên lặng quay về.

Cậu cũng không mót lắm, có thể nhịn thêm chút nữa.

Chờ đám người đó đi thì cậu mới vào, bằng không sẽ ghê tởm đến chết.

Suy nghĩ về tình dục là bản năng của con người.

Đôi khi sau giờ tắt đèn, phòng 440 cũng tán gẫu một chút về gái đẹp trong khoa hoặc lén lút bàn luận xem đôi nào đã đi thuê phòng rồi.

Trêu đùa, ngả ngớn, không đứng đắn, thậm chí đôi khi là thô tục, hạ lưu.

Dù sao đóng kín cửa nói cái gì chẳng được.

Nhưng tưởng tượng trong đầu và trực tiếp đối mặt với con gái là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thời điểm cứu Lâm Đệ Lôi, ngay cả gay như cậu cũng bị kinh ngạc.

Lâm Đệ Lôi xinh đến mức người nhìn phải nghẹt thở, thật sự quá xinh.

Song sau đó, ngoại trừ La Canh, không một ai có tư tình riêng ngoài tình bạn.

Thậm chí La Canh cũng xum xoe đầy quang minh chính đại, đúng kiểu tôi thích đằng ấy muốn theo đuổi đằng ấy.

Có lẽ vì trong lòng cậu đã coi Lâm Đệ Lôi là đồng đội, Tống Phỉ nghĩ vậy, nên cậu phải nhanh chóng đi ngay, kẻo không nhịn nổi xông vào đánh nhau mất.

Đến gần sáng Tống Phỉ mới ngủ được, kết quả đầu óc cậu mơ màng suốt ngày hôm sau.

May mà hôm nay mọi sự bình an.

Tuy vậy khi sáu người vào khu thực phẩm tìm thức ăn đều cảm nhận được bầu không khí nhạy cảm.

Thế nhưng cuối cùng hai bên vẫn duy trì bộ mặt bạn tốt, phần lớn thời gian chia hai ngả, nước sông không phạm nước giếng.

Chưa đến bảy giờ sáng, Tống Phỉ không vượt được cơn buồn ngủ bèn nằm xuống đánh một giấc đến hừng đông.

Sau đó, cậu bừng tỉnh bởi tiếng phá cửa lớn như tiếng pháo.

Năm đồng đội dậy trước đều ngồi ở xung quanh.

Tống Phỉ mê mang nhìn quanh xem chuyện gì xảy ra.

Chu Nhất Luật xoa đầu cậu, thở dài dỗ: "Ngoan ngoan, không sợ nha."
Tống Phỉ hẵng còn kinh ngạc: "Sao vậy?"
Thích Ngôn thản nhiên đáp: "Bọn họ phá cửa nhà kho."
Tống Phỉ càng khó hiểu hơn: "Chúng ta giữ chìa khoá mà."
Lâm Đệ Lôi cười châm biếm: "Người ta đâu có tìm chúng ta.

Không, chính xác là không thèm tìm.

Chắc là đoán chúng ta không cầm nên thẳng tay phá cửa xông vào rồi."
Tống Phỉ: "..."
Đầu xuôi thì đuôi lọt mà mới mở đầu đã hỏng bét thế này đây.

Vậy nên giữa trưa Tống Phỉ đi tìm cháo Bát Bảo bị gây khó dễ cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Giống hôm qua, mười mấy người chiếm trọn khu thực phẩm, có đứng có ngồi dựa vào kệ hàng, có nằm dài ra sàn.

Tuy mỗi tên một tư thế nhưng khi Tống Phỉ đi vào, tất cả đồng loạt lia mắt qua, ngay lập tức dựng thẳng bức tường người lạ chớ lại gần.

Tống Phỉ cũng như tối qua, không quen gây chuyện nên cứ đi thẳng vào trong, khi đến mới phát hiện kệ hàng trước mắt trống rỗng.

Dù cậu có là Đại La Kim tiên* tái thế cũng phải bó tay.

*Đại La Kim tiên: cảnh giới cao nhất mà người tu tiên truy cầu.


Ý Nhan Nhan ở đây là dù có là sếp của tiên cũng hết cách.

Trong lòng cậu tự nhủ trên kệ hết rồi chắc trong kho vẫn còn.

Lúc đến kho, xuyên qua cánh cửa khép hờ, cậu thấy Vu Tử Thịnh ở bên trong.

Trừ Vu Tử Thịnh còn có hai bạn học khác, ba người ngồi dưới đất với dáng vẻ như chủ chỗ này.

"Tống...!Phỉ đúng không? Cậu xem tôi nhớ tên cậu này." Vu Tử Thịnh ngồi dưới đất không nhúc nhích, nhiệt tình chào hỏi.

"Khá lắm." Tống Phỉ cười có lệ với gã, định bước qua ba người họ vào trong.

Nào biết vừa đến chỗ cạnh Vu Tử Thịnh, bỗng nhiên gã duỗi chân khiến cậu vấp lảo đảo.

"Đệt, cậu làm gì vậy!" Tống Phỉ nổi giận.

Trước tình hình này không một ai giữ nổi bộ mặt tươi cười nữa.

Vu Tử Thịnh ra vẻ xin lỗi: "Thật ngại quá, nhưng mà bên trong không có gì ăn đâu, cậu ra ngoài tìm đi."
Tống Phỉ cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị tên này sỉ nhục rất nhiều.

Nhiều đến mức thoáng chốc cậu không biết nên tức hay cười: "Một đống thùng như vậy mà cậu bảo tôi không có gì ăn?"
"Tôi có thể giải thích," Vu Tử Thịnh thong dong đứng lên, phủi phủi bụi bẩn trên quần, cười với Tống Phỉ: "Chỗ này do chúng tôi tìm được, cửa do chúng tôi phá, cho nên đồ bên trong là của chúng tôi.

Thức ăn thì có đó nhưng không phải của cậu."
Tống Phỉ bật cười: "Hê, trông tôi ngu lắm sao?"
Vu Tử Thịnh nghiêng đầu tự hỏi, giống như thực sự trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng nghiêm túc nhìn Tống Phỉ: "Nếu cậu thực sự muốn đánh nhau với chúng tôi thì không phải chỉ là trông."
Mà thực sự là như vậy.

Tống Phỉ không phải kẻ ngốc.

Vấn đề không phải mỗi chuyện một ăn ba có thắng nổi hay không, mà còn bao nhiêu rắc rối kéo sau.

Một chọi ba cùng lắm mặt mũi bầm dập, nhưng sáu chọi mười bảy có lẽ phải bỏ mạng lại đây.

Năm bạn học biết Tống Phỉ đi lấy cháo Bát Bảo.

Kết quả lúc đi thì đến khu thực phẩm, về lại từ phía nhà kho, chẳng những thế hai tay trống trơn, mặt mày ủ ê thì tất cả đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng hiểu và chấp nhận là hai việc khác nhau.

"Thật á?" Tiếng Chu Nhất Luật hỏi rất nhỏ, nhỏ đến mức khó nén được lửa giận.

Tống Phỉ nhún vai, cười lạnh: "Ừ, nói chỗ tụi nó tìm được, cửa tụi nó phá, nên đồ bên trong là của riêng của tụi nó.

Đồ thì có nhưng không phải cho chúng ta."
"Má nó, logic kiểu gì vậy!"
La Canh nói xong toan đứng lên, lại bị Lâm Đệ Lôi túm chặt góc áo.

Anh không cam lòng, liên tục giãy ra, cuối cùng Tiểu Địa Lôi liếc một cái sắc lẻm: "Ngồi xuống!"
Mông La Canh lập tức dính lên chăn nệm dưới đất, không dám nhúc nhích.

"Nếu có thể liều mạng thì em đã đập bọn họ từ nhà kho rồi."Tống Phỉ nói lời này cho La Canh nghe.

Nhưng thầy giáo La không thể hiểu được: "Không đấu võ chẳng lẽ cậu định đấu trí? Chia ra cái gì chúng tôi lấy thì các cậu sẽ không được tranh đoạt hả?"
"Nếu không thì...!Chúng ta nói chuyện nhỏ nhẹ, xin họ miếng?" Kiều Tư Kỳ yếu ớt đề nghị.
Chu Nhất Luật liếc một cái sắc bén.

Kiều Tư Kỳ rụt cổ không ư hử nữa.

Là một người bị cướp sạch ở ký túc xá, Chu Nhất Luật không vọng tưởng mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt, chỉ là cậu không ngờ nó lại chuyển biến xấu nhanh như vậy.

Sau khi cân nhắc, Chu Nhất Luật đột nhiên nắm lấy vũ khí đã đổi từ dao sushi thành giáo sushi, ngón tay khẽ gảy lưỡi dao, híp mắt: "Thật sự không được..."
"Không thể!" Kiều Tư Kỳ đã quyết định câm miệng, nhưng khi đụng vào điểm mấu chốt thì phải lên tiếng dẫu có bị trừng chết: "Dù thế nào thì bọn kia cũng là người, chúng ta không thể lợi dụng đêm khuya vứt bọn nó cho zombie được, dù thần không biết quỷ không hay thì kiếp này chúng ta cũng phải gánh nợ máu!"
Tống Phỉ: "..."
Thích Ngôn: "..."
La Canh: "..."
Chu Nhất Luật: "Ý của tôi là nếu thực sự không được thì chúng ta chạy càng sớm càng tốt!"
Lâm Đệ Lôi: "Còn nữa, vì sao lời khuyên của cậu lại khả thi quá vậy hả...?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.