Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 109



Yến Kiêu nhìn lại manh mối viết trên sổ mấy canh giờ, cảm thấy hay là nên đến hiện trường nhìn một lần.

Hiện trường Hồng thị bị tập kích ở ngoài thành ba mươi dặm, cưỡi khoái mã không đến một canh giờ là đến. Mà lúc này đã qua nửa giờ Thân, ngày xuân trời tối sớm, Bàng Mục không yên tâm, quyết định đi theo nàng một chuyến.

“Để Đỗ bộ đầu đi theo ta là được,” Yến Kiêu biết hắn gần đây vội vàng lo chuyện viện thí, bận đến mức chân không chạm đất, “Còn có tiểu Lục tiểu Bát nữa.”

“Một sơ sót nhỏ cũng dẫn đến cái sai lớn,” Bàng Mục không khỏi phân trần nói, gọi người đi dẫn ngựa, “Bên này có Liêu tiên sinh nhìn chằm chằm, trong chốc lát cũng đã trở lại. Lại nói, hơn nữa đây có thể là án liên hoàn, nếu không kịp thời phá án, mọi người chắc chắn sẽ hoảng sợ, thí sinh cùng giám khảo cũng không thể an tâm ứng đối.”

Thấy hắn khăng khăng như thế, Yến Kiêu cũng không kiên trì, hai con ngựa một đen một trắng như cơn gió phi thẳng đến ngoài thành.

Dọc theo đường đi Yến Kiêu đang âm thầm quan sát:

Vùng này hầu như hoang vu, hẻo lánh, ven đường thậm chí có thể thấy mấy ngôi mộ. Trên mấy cái cây chết héo, không biết có loại chim gì đó một thân đen xì  không thấy rõ lông, tròng mắt chuyển loạn kêu cạc cạc, gió thổi qua, bốn phía cỏ dại cao bằng người vang lên tiếng xoẹt xoẹt, càng thêm dọa người.

Không biết có phải tin tức Hồng thị bị tập kích truyền ra ngoài hay không, thời điểm bọn họ đến, trên con đường vốn đã nhỏ hẻo lánh, nửa bóng người cũng không thấy, chỉ còn lại khoảng hiện trường được bọn nha dịch dùng dây thừng cột lấy gậy gỗ bao quanh trước đó không lâu, trông thật lẻ loi đáng thương.

Yến Kiêu xoay người xuống ngựa, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy một mảnh cỏ cây hỗn độn, đừng nói con người, ngay cả đông nam tây bắc cũng khó mà phân biệt.

“Lúc ấy phạm nhân hẳn là trốn ở chỗ này,” Bàng Mục chỉ vào một bụi cỏ rậm rạp lõm vào rõ ràng bên đường nói, “Đợi Hồng thị đến gần, đột nhiên nhảy ra.”

Yến Kiêu gật gật đầu, “Loại người như thế nào sẽ lựa chọn phục kích ở địa phương này?”

Nếu nói đến tiền tài, đoạn đường thật sự không thể nói tốt.

Bởi vì con đường này trước đây thường bị người chăn dê đi qua, sau đó không biết ở năm này bị mấy đàn cừu lớn chạy qua, dần dần không có ai sửa chữa, con đường này cũng ngày càng hoang phế, chỉ có đoạn đường gần cuối Tây Sơn thôn, có  không ít thôn dân có lá gan đại lớn sẽ đi đường tắt.

Mà Tây Sơn thôn, không có chút liên hệ nào với cái gọi là giàu có.

“Cả hai người bị hại đều nói trước đó cũng không có gì bất thường, lúc nghe thấy phía sau có động tĩnh, còn chưa kịp xoay người đã bị đánh ngã,” Yến Kiêu ôm cánh tay, đi quanh hiện trường nói, “Chắc chắn hắn có thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.”

Sau khi bị tập kích, Hoàng Hoa được người nhà tìm thấy, còn Hồng thị sau khi tỉnh lại tự tập tễnh đi về nhà, sau đó tìm lang trung trong thôn xử lý sơ qua, lúc này mới đưa đến quan phủ báo án…… Hai vụ án đều phát sinh khi trời tối, lại đoạn đường hẻo lánh hoang vắng như vậy, theo bản năng họ sẽ đề cao cảnh giác, phản ứng so với ngày thường càng nhanh hơn. Mà tên phạm nhân kia lại có thể nhẹ nhàng đánh các nàng khiến họ trở tay không kịp, tuyệt đối không phải người hành động vụng về.

Mà dưới phong trào yêu thích võ học của Tuấn Ninh phủ, không thiếu nhất chính là thân thủ nhanh nhẹn.

Bàng Mục gật đầu tỏ vẻ tán đồng, tùy tay nhặt lên một nhánh cây vẽ mấy vòng trên mặt đất, đại diện cho phủ thành và hai địa điểm gây án, “Hung thủ có khả năng là người của thôn trấn phụ cận, bởi vì khi xảy ra vụ án, cửa thành đã đóng, hung thủ mặc dù chạy trốn cũng không có cách nào vào thành, nếu thức trắng đêm không về, rất dễ dàng để lộ dấu vết. Hơn nữa nơi này cách phủ thành quá xa, đi bộ vào ban ngày cũng mất rất nhiều thời gian, chỉ để cướp ít bạc vụn này? Quá không hợp với lẽ thường. Nếu là người thôn trấn thì sẽ khác, dễ đến cũng dễ trốn……”

Hai nạn nhân đều là nông hộ bình thường, Hoàng Hoa bị cướp mất nhiều nhất cũng chỉ có 5 lượng bạc, Hồng thị càng ít hơn, chỉ có bốn lượng, nhưng trả giá như vậy cũng quá đắt, hoàn toàn kém xa.

Yến Kiêu xem xét kỹ lại chỗ này một lần nữa, chung quy vẫn không có thêm manh mối mới, quyết định thuận đường đến nhà nạn nhân xem vết thương.

Đầu tiên là Hồng thị.

Đây là một hộ gia đình cực kỳ bình thường, ba thế hệ người cùng ở dưới một mái hiên, trong viện nuôi một con chó, mấy con gà vịt, trong góc còn có một con heo, gà gáy chó sủa ồn ào, tràn ngập hơi thở cuộc sống bình dị.

Gần chạng vạng, tất cả mọi người đang vội vàng nhóm lửa nấu cơm, thấy Tri phủ đại nhân tự mình đến, đều sợ tới mức khó lường, run run rẩy rẩy quỳ rạp xuống đất.

Yến Kiêu giải thích rõ ý đồ của mình, nam nhân của Hồng thị còn có chút khẩn trương, “Nhưng ngài, ngài không phải là ngỗ tác sao?”

Bà nương hắn còn sống mà!

Ở nông thôn, các bá tánh chỉ vùi đầu vào nghề nông, cũng không được như bá tánh trong thành, tin tức linh thông

Tâm tư của nam nhân thành thật lộ hết ở trên mặt, không thể nghi ngờ, Yến Kiêu không biết nên khóc hay nên cười nói: “Bệ hạ anh minh, hiện giờ ta kiêm chức bộ đầu Hình Bộ, hiệp trợ điều tra án kiện ở khắp nơi.”

Sau khi nghe nàng giải thích, mọi người không khỏi hoảng sợ, lại rối tinh rối mù quỳ một lần nữa, “đại nhân” “bộ đầu” nói loạn lên.

Hình Bộ cụ thể làm gì, bá tánh trung thực căn bản không rõ ràng lắm, nhưng hai chữ “Bệ hạ” vẫn có thể hiểu được, tức khắc cảm thấy quanh thân vị cô nương trước mắt này đều phát ra kim quang.

Lúc này, chân trời đã nổi lên ánh hoàng hôn rực rỡ, ánh sáng tối dần, Yến Kiêu thắp một ngọn đèn dầu, đưa gần vào cái ót của Hồng thị, cẩn thận nhìn kỹ.

Bởi vì muốn xử lý vết thương, cho nên một phần lớn tóc ở sau đầu bị cạo sạch sẽ, lộ ra vết thương vô cùng kinh người: Cục đá không giống như lưỡi dao sắc bén, chỉ để lại vết cắt nhỏ chỉnh tề, mà vết thương này một phần da bị đập nát, lộ ra lớp hạ bì trắng như vỏ cây, nhìn đặc biệt dọa người.

Lúc trước xem phần ghi chép nghiệm thương của Trương ngỗ tác có chữ “xé rách rõ ràng”, nhưng tình trạng vết rách chân thật như này vẫn vượt qua tưởng tượng Yến Kiêu.

Hòn đá dùng làm hung khí cũng không có góc nhọn đặc biệt, bình thường dưới tình huống này, miệng vết sẽ có hình tròn, nhưng vết thương của Hồng thị rõ ràng có dấu vết rách hướng xuống hai bên.

“Đại nhân,” Hồng thị bỗng nhiên sợ hãi hỏi, “Nhìn cái này cũng có thể ra manh mối?”

Yến Kiêu thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, gật đầu an ủi nói: “Có thể. Tuy rằng hiện tại ta không tiện nói cho ngươi, nhưng chúng ta bảo đảm, nhất định sẽ nhanh chóng bắt hung thủ về quy án, trả lại công đạo ngươi.”

Hồng thị cảm kích nói lời cảm tạ, nước mắt lưng trong nôn nóng nói: “Nhưng, nhưng ta một chút chuyện cũng không nhớ gì cả, có phải về sau sẽ thành phế nhân hay không? Mấy hài tử còn nhỏ như vậy……”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội,” Yến Kiêu vội vàng trấn an nói, “Ngươi bị thương ở đầu, phải dưỡng tốt, qua một thời gian nữa sẽ tốt nên. Hơn nữa, người không có trở ngại, đây mới là đại sự quan trọng nhất. Còn những việc nhỏ đó, mặc dù nhớ hay cũng không quan trọng.”

Nam nhân Hồng thị cũng vụng về khuyên nhủ vài câu, “Đúng vậy, nàng xem, đại nhân đã nói như vậy rồi, nàng là người đã gặp thánh nhân rồi đấy!”

Yến Kiêu: “……” Giữa hai việc có cần thiết liên hệ không?

“Tỷ tỷ, tỷ là quan sao?” Một tiểu nha đầu ôm cha đùi bỗng nhiên nhô đầu ra, con mắt sưng đỏ, thật cẩn thận hỏi, “Có thể bắt được người xấu đánh nương sao?”

Yến Kiêu cong lưng, nhẹ nhàng sờ sờ bím tóc của nàng, “Nhất định sẽ.”

Từ lúc rời khỏi nhà Hồng thị, Yến Kiêu rõ ràng phấn khởi lên nhiều, sau khi xem vết thương của Hoàng Hoa, loại cảm xúc này đã lên đến đỉnh điểm, không đợi Bàng Mục đặt câu hỏi, nàng đã nôn nóng nói ra.

“Thiên Khoan, chàng có phát hiện không, dáng người hai nạn nhân đều tương đối cao lớn khỏe mạnh,” lúc này sắc trời đã tối, trên bầu trời có vài ngôi sao khẽ lay động, nhưng đều không sáng bằng đôi mắt Yến Kiêu. Cảm giác hưng phấn khi phát hiện manh mối mới, “Mà hướng đi của miệng vết của hai người đều giống nhau, kéo xuống hai bên!”

Chiều cao của họ tầm 170 cm, xem như xuất sắc trong đám nữ tử ở Đại Lộc Triều, lần trước gặp Hồng thị nghĩ nàng ta cao bằng Hứa Thiến, mà hôm nay gặp lại hai người bị hại, so với nàng còn cao hơn một chút!

Chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản trùng hợp như vậy.

Những người kinh nghiệm sa trường rất hiểu rõ về vết thương dù không thấy, Bàng Mục lại càng có kinh nghiệm, suy nghĩ theo những gì nàng nói, “Ý nàng là, phạm nhân thấp hơn so với các nàng, hơn nữa là thấp hơn rất nhiều?”

“Đúng!” Yến Kiêu chém đinh chặt sắt nói.

Muốn tấn công từ phía sau lưng, bình thường dưới tình huống này sẽ có động tác nâng hung khí lên, mà một khi cánh tay giơ lên, vị trí của hung khí có thể sẽ cao hơn đầu mấy chục cm, vết thương thường chỉ tập trung ở một chỗ.

Tuy nhiên vết thương của Hoàng Hoa và Hồng thị rõ ràng là đang kéo xuống phía dưới, khả năng lớn nhất chính là lực kéo sau khi hung thủ đập vào đầu, chuẩn xác mà nói, là hung thủ quá lùn, miễn cưỡng giơ cục đá lên cũng chỉ đánh trúng ót người bị hại, hòn đá nặng dưới tác dụng của trọng lực trượt xuống, thuận thế làm rách thêm một khoảng da đầu, tạo thành dấu vết gần như cọ xát.

Bàng Mục trong lòng trầm xuống, “Chẳng lẽ, là hài tử?”

Kỳ thật nghĩ đến kết luận, tâm tình Yến Kiêu cũng vô cùng phức tạp, đầu tiên thấy vụ án có xoay chuyển, đáng mừng; nhưng mà xoay chuyển như vậy, lại làm nàng cao hứng không nổi.

“Cũng có khả năng là người lớn nhưng không phát triển tốt.” Yến Kiêu bổ sung một loại khả năng khác, nhưng trực giác và bản năng đều nói cho nàng biết loại khả năng tính cực kỳ nhỏ.

Có lẽ là vì lảng tránh suy đoán bi kịch này, Yến Kiêu lập tức nói đến thu hoạch khác của nàng.

“Mặt khác về phương diện động cơ gây án, ta còn có ý kiến khác. Đại đa số trong các vụ án nhằm vào mục tiêu là nữ tử, thường thường sẽ kèm theo hành vi bạo lực, nhưng hai người bị hại lại không có thêm bất kỳ thương tổn nào. Kết hợp với đặc thù cá nhân giống nhau một cách ngạc nhiên giữa hai người, có lẽ mục đích gây án của hung thủ là để phát tiết? Còn lấy tiền chỉ là nhân tiện.”

Bàng Mục gật đầu, “Ta cũng có nghi ngờ này. Nhưng chỉ dựa vào những chứng cứ chúng ta nắm giữ được trước mắt, muốn bắt người thì quá khó khăn.”

Khi hai người trở lại nha môn, chiều hôm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, mùi thơm thức ăn của các tửu lâu ven đường cũng bay ra ngoài.

Tới giờ ăn cơm rồi.

Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, hai người nháy mắt bị kéo từ trong cuộc phân tích vụ án trở về pháo hoa trần thế.

Từ thật xa đã thấy A Miêu nhón mũi chân ở cửa nha môn nhìn ra, thấy bọn họ trở về, vẻ mặt vui mừng chào đón, “Đại nhân, sư phụ, hai người trở lại rồi, lúc đi không nói rõ, chúng ta vội muốn chết!”

Yến Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, “Nha, lạnh như vậy, đợi bao lâu rồi? Đi đi đi, mau đi vào trước, đừng để cảm lạnh.”

Lúc này mới cuối tháng ba tháng, ban đêm cũng vẫn rất lạnh, tiểu nha đầu này chỉ mặc áo mỏng giống ban ngày, không phải sắp bị đông cứng sao?

Thật là sợ cái gì đến cái đó, nàng mới nói xong, A Miêu liền hung hăng hắt xì mấy cái.

Yến Kiêu cười nhìn nàng, “Ngươi a ngươi, bảo ta nên nói cái gì với ngươi, đại nhân nhà ngươi là nhân vật anh hùng lấy một địch trăm, hắn không đánh người khác là tốt rồi, chẳng lẽ còn có ai có thể làm gì chúng ta? Mau đi nấu cho mình một chén lớn canh gừng đi, thêm chút đường đỏ, nhân lúc còn nóng mà uống.”

Người đã trở lại, A Miêu cũng an tâm, lập tức cộc lốc cười, ôm cánh tay xoay người chạy đi.

Yến Kiêu nhìn bóng dáng nàng, lắc đầu.

“Đúng như lời nàng nói, vi phu xác thật vô cùng thần dũng,” Bàng Mục đột nhiên nói, “Nàng tín nhiệm ta như vậy, dựa vào ta, ta rất vui.”

Yến Kiêu ngẩn ra, cười vỗ hắn một cái, có chút ngượng ngùng, “Nói bừa, còn chưa bái đường đâu.”

“Hai bên đều bắt đầu chuẩn bị, chuyện này đã chắc chắn, nàng chính là tức phụ của ta!” Thấy nàng thẹn thùng, Bàng Mục càng muốn ngạnh cổ tiếp tục nói, “Ta nói cho nàng biết, vi phu không chỉ lấy một địch trăm, còn có thể lấy một địch ngàn, địch vạn, nàng muốn cảm giác an toàn, ta sẽ cho nàng! Ta còn có thể…, đừng đi!”

Yến Kiêu che lại lỗ tai không nghe, vung chân đi nhanh như bay.

Bàng Mục ở phía sau cười hi hi ha ha đuổi theo, đi vòng quanh nàng lải nhải, điên cuồng khoe khoang, Liêu Vô Hà đi ngang qua nghe thấy mà ngây người.

Xong rồi, đại nhân điên rồi!

Bốn ngày sau, sau khi Bàng Mục tiễn quan giám khảo giám thị, liền gọi bọn nha dịch đã đi dò hỏi các vùng quanh đây có vụ án nào tương tự không.

“Hồi bẩm đại nhân, ngày mười chín tháng ba, ở thôn Thiều Sơn cũng từng xảy ra vụ án như vậy, bởi vì tình huống không nghiêm trọng lắm, cho nên tri huyện địa phương vẫn chưa báo cáo, hiện tại cũng chưa tìm được hung thủ.”

Bàng Mục vội vàng cầm hồ sơ lật xem, một bên xem một bên đọc lại thông tin mấu chốt cho mọi người nghe.

Nạn nhân là bà mối, tính cách đanh đá thể trạng cường tráng, lá gan vô cùng lớn, ngày xảy ra vụ án, bà ta đang làm mai cho một cô nương thôn khác, về đến nhà thì có chút muộn, nhưng bà ta xưa nay không sợ chuyện gì, chỉ là sờ soạng đi về, kết quả nửa đường gặp độc thủ, hiện giờ còn không thể ra cửa.

Nghe đến chỗ miêu tả quần áo trang điểm của bà mối ngày đó, Yến Kiêu đột nhiên đứng lên, “Mọi người còn ai nhớ rõ không, Hoàng Hoa, cũng chính là người bị hại đầu tiên, ngày đó ăn mặc thế nào? Nàng mặc quần áo màu gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.