Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 115



Trần Tư Trà bị Tề Viễn rống làm cho rùng mình, nhưng lại sợ Bàng Mục thật sự phán hòa li, cho nên căng da đầu nhỏ giọng nói: “Đại, đại nhân, ti chức biết sai rồi, chỉ là việc mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, ti chức về nhà sẽ khuyên giải một lần, thì tốt rồi, thật sự không cần hưng sư động chúng như thế.”

Nếu thê tử hắn thật sự được như ý nguyện, chẳng phải là hắn bị một nữ nhân hưu! Còn không bằng Dương bộ đầu trước đây Dương Vượng bị đuổi đi thủ cửa thành, ngày sau còn có mặt mũi nào ở địa giới Tuấn Ninh phủ?

Hắn tự nhận thái độ đã thập phần thành khẩn, nhưng ai biết Bàng Mục nghe xong không những không có thuận theo ý hắn, ngược lại biểu tình càng thêm lạnh lẽo.

Bàng Mục trước sai người dẫn Lưu thị vì kích động mà ngất đi, sau đó lại nhìn về phía Trần Tư Trà.

Hắn mặt không biểu cảm nhìn người cấp dưới xưa nay rất có năng lực này, ánh mắt khiến đối phương đứng ngồi không yên, cả người không được tự nhiên.

“Trần Tư Trà?”

“Có ti chức!” Trần Tư Trà rùng mình, đột nhiên cúi đầu.

“Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ,” Bàng Mục từ từ nói, “Quản việc nhà còn hỏng bét, người khác sao dám giao trọng trách?”

Mồ hôi lạnh trên người Trần Tư Trà càng toát ra nhiều hơn.

Chỉ một câu này, tiền đồ của hắn coi như bị hủy.

Mẫu thân hắn Trần thị tuy chưa từng đọc sách, nhưng cũng mơ hồ nghe ra ý tứ, đau lòng không thôi, lại thầm hận con dâu Lưu thị không an phận, “Đại”

Nàng mới muốn lên tiếng, lại bị một ánh mắt nhàn nhạt của Bàng Mục đàn áp, không thể động đậy.

“Ngày đó bản quan thẩm tra xử lí án của Nhị đương gia Phi Hổ Đường phu thê Bành Bưu đánh lộn, ngươi có ở đấy không?” Bàng Mục chậm rãi thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Trần Tư Trà.

Trần Tư Trà trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến động tác giơ tay nhỏ bé hắn cũng không dám làm, theo bản năng nuốt nước miếng, gật gật đầu, “Có ở đấy.”

“Ngày ấy Bành Bưu cũng nói không khác ngươi lắm, ngươi còn nhớ rõ bản quan trả lời như thế nào không?”

Trần Tư Trà trong đầu ong một tiếng, chỉ cảm thấy thanh âm của mình xa xôi như xa tận chân trời, khô khốc mà đông cứng:

“Phàm là nhân khẩu thuộc Tuấn Ninh phủ, vô luận nam già trẻ, tất cả đều lấy luật pháp……”

Thanh âm của hắn càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng, cơ hồ đã không nghe thấy.

“Ngươi vẫn nhớ rõ,” Bàng Mục cười ha hả vài tiếng, ngữ khí đột nhiên biến đổi, lạnh giọng hỏi, “Bản quan hỏi ngươi, hôm nay có suýt nữa có một nữ hài vô tội táng mệnh trên tay người khác, ngươi làm bộ khoái nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tư lịch (chuyên môn) thâm sâu, chính miệng ngươi nói cho bản quan biết, bản quan rốt cuộc có nên tra hay không!”

Mỗi câu Bàng Mục nói ra đều giống như roi nóng quất vào người hắn, khiến người hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Trần Tư Trà chỉ cố gắng chống đỡ không để mình nằm sấp xuống đất, đã đến cực hạn, nơi nào còn có khí lực và dũng khí để nói chuyện?

Hắn còn như thế, càng miễn bàn đến Trần thị. Vừa rồi còn là lão thái thái hung thần ác sát đột nhiên như bị rút gân, sắc mặt xụi lơ cúi rạp trên mặt đất, trong miệng chỉ nói đi nói lại: “Không phải ta, ta, ta cái gì cũng chưa làm! Các ngươi nói bậy, ta không có!”

Bà ta nghĩ mãi mà không rõ, chỉ là một tiểu nha đầu, trước mắt cũng không lo lắng đến tánh mạng, như thế nào nháo đến trên công đường, còn xúc phạm luật pháp?

Trưởng bối đánh chửi tiểu bối vài câu không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa* sao? Sao lại thành có tội?

*: cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.

Mấu chốt của bổn án không phải  ở chỗ trước đó Trần thị có biết cháu gái tiểu Đào không thể ăn trứng gà hay không, mà là hành vi bà ta cho nàng ăn trứng gà đến tột cùng là cố ý hay vô ý.

Nếu hết thảy đúng như lời tức phụ Lưu thị nói, là bà bà Trần thị cố ý, như vậy thì hành vi của người sau chính là âm mưu gϊếŧ người chưa toại, hoàn toàn bất đồng với bản chất mâu thuẫn gia đình đơn thuần.

Bàng Mục sai người tạm thời giam giữ Trần thị, sau đó lệnh Phương Hưng dẫn người đến điều tra hiện trường, cũng cẩn thận dò hỏi hàng xóm chung quanh, kết quả ngoài dự kiến, vừa hợp tình lại hợp lý.

Một nhà Trần thị sống cùng nhau trong tòa nhà có hai tiểu viện ở phía Tây Bắc phủ thành, hàng xóm đều là hàng xóm cũ nhiều năm, rất quen thuộc lẫn nhau.

Lúc ban đầu khi Phương Hưng dẫn người qua hỏi, mọi người còn ngại vì tình cảm hàng xóm, không chịu nhiều lời, nhưng chờ đến lúc hắn mịt mờ để lộ ra ý đồ đến, cũng tỏ vẻ nhất định thay bọn họ giấu kín bí mật, mọi người nháy mắt có dũng khí nói, từ lúc đầu tránh còn không kịp lập tức chuyển biến tranh giành lẫn nhau.

Phương Hưng bị sự nhiệt tình bất ngờ của bọn họ làm hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau hai bước, sau đó phát hiện ra quyết định này của mình thật sự sai lầm:

Sau khi lui vào trong góc tường, hắn cùng mấy tiểu nha dịch trực tiếp bị nhóm hàng xóm tình cảm mãnh liệt vây quanh hai mặt, không nghe cũng không được……

“Haizz, sai gia, không phải chúng ta thả ngựa sau pháo*, chúng ta ngày thường vẫn nói, nhà này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ngài nhìn xem, không phải ứng nghiệm rồi sao?” Một đại nương nói đến nước miếng bay tứ tung.

*: gần nghĩa với câu thừa nước đục thả câu.

Theo miệng nàng khép mở, Phương Hưng ẩn ẩn cảm thấy mặt mình hơi hơi mang theo ướŧ áŧ.

“Đúng vậy, mẹ chồng nàng dâu hai người xưa nay không hòa thuận…… Kỳ thật tức phụ nàng thật ra không xấu, chỉ là làm người chất phác chút.” Một tức phụ khác chừng hai mươi mấy tuổi cũng bỉu môi nói.

“Ta tới nói, ta tới nói, Trần thị kia không phải đèn cạn dầu,” lại một thím cao lớn vạm vỡ ra sức chen vào, mặt mày hớn hở nói, “Bà ta thường ngày làm người kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào có đứa con trai làm việc ở nha môn, tự nhận mình hơn người, lỗ mũi hếch lên tận bầu trời? Không xem trọng những người như chúng ta. Bà ta còn là người ham món lợi nhỏ, mỗi khi ra cửa mua đồ đều phải tính toán chi li, một cân thức ăn cũng muốn lấy nhi tử làm việc ở nha môn ra làm chiêu bài, buộc mọi người bớt một văn tiền cho bà ta…… Những người đó đều làm buôn bán nhỏ, cũng không có chỗ dựa, nào dám đắc tội sai gia? Chỉ phải nén giận thôi.”

Nhưng mặc dù Trần thị là phố bá “một văn tiền”, cũng không đến mức bị hạch tội……

Phương Hưng bị bắt nghe nửa ngày, phát hiện tất cả đều là việc vặt không liên quan đến án kiện lần này, không thể không lên tiếng ngắt lời, lại chủ động dò hỏi quan hệ mẹ chồng nàng dâu cùng với hài tử.

Vừa nghe lời này, mọi người trước nhanh chóng trao đổi hạ ánh mắt, sau đó mới thần sắc phức tạp nói: “Kỳ thật chuyện này, chúng ta vốn không nên nói, nhưng người làm bà bà kia cũng quá mức.”

Thê tử của Trần Tư Trà Lưu thị xuất thân gia cảnh rất bình thường, từ nhỏ đã không có nương, cha nàng cực cực khổ khổ nuôi một đôi nhi nữ thành người, còn chưa kịp hưởng phúc đã buông tay đi. Ai ngờ qua mấy năm sau, Lưu thị mới đính thân cùng Trần Tư Trà, huynh trưởng duy nhất của nàng khi áp tải bên ngoài.cũng bệnh chết

Lúc ấy Trần thị không quá nguyện ý, cảm thấy Lưu thị mệnh ngạnh khắc thân, hiện giờ gia cảnh hoàn toàn bại, sao xứng với nhi tử của mình?

Nhưng việc hôn nhân đã định, Trần Tư Trà lúc ấy đối với Lưu thị thập phần vừa ý, tự nhiên không muốn làm ra chuyện lật lọng tự hủy thanh danh, vì thế tuy có chút gập ghềnh, hai người vẫn theo kế hoạch thành thân ban đầu.

Nhưng quả đắng mới gieo đã bắt đầu nảy mầm.

Sau khi thành thân, trượng phu mỗi ngày đi sớm về trễ, công công chỉ lo uống rượu ăn thịt ra ngoài chơi, bà bà lại luôn là trứng gà chọn xương (khó tính, khắt khe), nhìn cái gì cũng không thuận mắt, cuộc sống của Lưu thị thực sự không quá tốt, nhưng có thể miễn cưỡng nhẫn nại. Đến khi trưởng nữ tiểu Hạnh được sinh ra, mâu thuẫn sinh hoạt chợt phóng đại, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhanh chóng thăng cấp, mà Lưu thị cũng phát hiện trượng phu không còn ôn nhu săn sóc giống lúc mới thành thân.

Mỗi khi Lưu thị hướng trượng phu kể ra khổ sở, Trần Tư Trà không những không ôn nhu an ủi, ngược lại luôn một mực bảo nàng nhường nhịn……

Nhi tử ngầm đồng ý đối với Trần thị mà nói chính là biến tướng cổ vũ (khích lệ trá hình), nàng bắt đầu làm trầm trọng thêm, lâu lâu phải đứng ở trong viện hoặc cửa nhà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, luôn miệng nói cái gì nếu không hiếu thuận không hiền huệ, thì muốn hưu thê gì đó.

Tức phụ trẻ tuổi vừa mới nói chuyện kia tức giận nói: Bà ta mắng mấy năm nay, may mà con dâu bà ta tính tốt, nếu đổi lại là ta, sớm đã không chịu nổi!”

Một thím tuổi đã lớn thở dài: “Ngươi còn trẻ, nhà mẹ đẻ lại giàu có, không hiểu được khó xử của nàng. Nhà nàng đã sớm không còn ai, nhà ở cũng bị người trong tộc lấy đi rồi, lại mang theo hai đứa nhỏ, đi đến chỗ nào? Sống như thế nào?”

Nói thì dễ làm thì khó, chẳng lẽ muốn mang theo hai đứa nhỏ ăn xin ngoài đường?

Tức phụ trẻ tuổi há miệng thở dốc, ngữ khí không còn cường ngạnh giống vừa rồi, chỉ còn căm giận bất bình, “Nhưng, sống cả đời như thế, quỷ cũng không sống được, còn không bằng kiên cường một lần, khổ chút mệt chút, cũng tốt hơn bị người giữ làm nô tài.”

Thím kia liền lắc đầu, “Đó là nàng có khả năng, nhưng hài tử làm sao bây giờ? Nên đi đâu? Chẳng lẽ có chủ nhân nào thích chọn hạ nhân mang theo con bên người?”

“Không phải nói,” một đại nương tướng mạo hàm hậu lắc đầu nói, “Trần thị cũng quá mức khắc nghiệt, mấy năm trước mắng tức phụ tham ăn, nhưng người ta sinh cho nhà hắn một tôn nữ, ở cữ không có thức ăn mặn liền thôi, nhưng muốn ăn quả trứng luộc đường đỏ cũng bị mắng. Trong nhà bà ta nuôi chừng mười mấy con gà, mỗi ngày cũng có thể đẻ ta sáu bảy quả trứng, chẳng lẽ còn không được ăn?”

Nàng cũng làm bà bà người, tự nhiên biết từ xưa mẹ chồng nàng dâu là thiên địch, nhưng tâm người cũng làm bằng xương bằng thịt, Trần thị nhiều năm qua hành động như vậy thật sự quá không có lương tâm.

Vừa nghe đến trứng gà, ánh mắt Phương Hưng sáng lên, cảm thấy có cửa, “Ngày thường tôn nữ của bà ta thì sao?”

Hắn còn chưa nói xong, một đám người đều cướp lời nói tiếp.

“Đừng nhắc nữa, hôm kia ta còn nghe thấy bà ta đứng ở cửa mắng, nói cái gì làm ra vẻ đĩ lãng, nương nàng thèm muốn chết, nàng lại cố tình không ăn……”

Phương Hưng hỏi: “Là trứng gà sao?”

Thím đang nói chuyện cùng mấy người khác đều gật đầu, “Còn không phải là trứng gà? Mấy ngày nay bà ta tích cóp chút trứng gà đi bán, trên đường gặp chúng ta còn nói, nào có yếu ớt như vậy, chỉ là đại phu gạt người thôi, chưa bao giờ nghe nói có ai ăn trứng gà mà chết người.”

Phương Hưng xác nhận lại lần nữa với các nàng, “Cho nên nói, Trần thị biết cháu gái nhỏ không thể ăn trứng gà?”

Mọi người gật đầu, “Biết, sao lại không biết? Nhờ phúc của bà ta, chúng ta đều đã biết.”

Mà cùng lúc đó, trên bàn ăn lộn xộn không chịu nổi của Trần gia, nha dịch cũng tìm được chén của tiểu Đào.

Trong chén chỉ có một ít cháo loãng, dưới đáy lắng đọng lại một chút gạo, có rất nhiều cặn trứng gà bị nghiền nát lẫn lộn ở bên trong.

Lâm Bình khó nén tức giận nói: “Lưu thị lúc ấy còn ở phòng bếp dọn dẹp, ba chén lớn là của hai vợ chồng già Trần thị cùng Trần Tư Trà, bên trong tất cả đều là cháo đặc, phía trên còn có váng dầu; hai chén nhỏ là của hai chị em tiểu Hạnh, canh suông nước lã, đều không có mấy hạt gạo!”

Phương Hưng cũng là người có khuê nữ, sau khi nhìn thấy bất giác nổi cơn tức giận, thấp giọng mắng một câu, “Ta xưa nay thế nhưng không nhìn ra hắn là cái dạng người như này!”

Khuê nữ chẳng lẽ không phải là người? Ngươi cứ mặc kệ lão nương ở ngay dưới mí mắt người chà đạp họ như vậy!

Như vậy, chứng cứ vô cùng xác thực, tiểu Đào xác thật là bị người cố ý hãm hại.

Lúc ấy trên bàn cơm có ba người, nhưng việc nấu cơm trước nay đều là Lưu thị làm, mà dọn cơm vẫn luôn là Trần thị[đây là sợ tức phụ vụиɠ ŧяộʍ vớt nhiều gạo], bà ta đã có động cơ lại có cơ hội, không hề nghi ngờ đó là người có hiềm nghi lớn nhất.

Bổn án tình tiết đơn giản, sự thật rõ ràng, chứng cứ minh xác, không thể giảo biện.

Bàng Mục nói kết quả này cho Lưu thị, người sau trước khóc một hồi, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại, thì lại sợ hãi.

“Đại nhân, dân phụ chỉ muốn hòa li, này……”

Nghe ý của đại nhân, bà bà thành hung thủ gϊếŧ người, trượng phu cũng không thoát được can hệ! Chẳng phải là chính mình làm hại bọn họ? Nhưng, nhưng nàng căn bản chỉ muốn hòa li.

Nhìn nữ nhân trước mắt lệ rơi đầy này, rồi lại ngăn không được bắt đầu sợ hãi, Yến Kiêu thở dài, nghiêm túc nói với nàng: “Từ một khắc bà bà ngươi xuống tay kia, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi. Hiện giờ bà ta thứ xúc phạm chính là luật pháp, không phải cái gì mà luân lý thế tục, pháp luật không có bao dung, ngươi không có lỗi, cho dù ngươi không nói một tiếng, quan phủ cũng muốn tra ra manh mối.”

“Chúng ta hiện tại chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi còn muốn kiên trì hòa li sao?”

Bởi vì Trần Tư Trà có liên quan đến bổn án, chỉ phạm tội dung túng bao che, tội không phải chết. Mà Yến Kiêu đã gặp qua rất nhiều trường hợp nữ nhân lâm trận đổi ý, lại thấy Lưu thị khiếp sợ như thế, thật sự không thể không hỏi trước một câu.

Nếu nàng hiện tại rất sợ, co rúm lại, Yến Kiêu chỉ có thể nói một câu người này tuy bất hạnh nhưng lại không tranh, người đáng thương tất cũng có chỗ đáng giận.

Chỉ là hai đứa nhỏ vô tội, thật sự đáng tiếc.

Lời của Yến Kiêu làm Lưu thị lâm vào ột trận giằng co chưa từng có, nghẹn đến mức trên trán nổi gân xanh, đám người Yến Kiêu có thể thấy rõ ràng cán cân trong lòng nàng không ngừng nghiêng trái nghiêng phair, lắc lư không dừng.

Lưu thị đại biểu cho phần lớn những nữ tử bình thường nhất, an phận thủ thường, cần cù chịu khó, chịu đựng vô số ủy khuất và thống khổ vốn không nên có trong thời gian dài, người khác từng bước ép sát, các nàng liền từng bước lui về phía sau, mãi cho đến cuộc sống bức các nàng đến tuyệt cảnh, không còn đường lui.

Cuộc sống nhiều năm qua bỗng chốc bị thay đổi điên đảo, nói dễ hơn làm?

Nàng gắt gao bắt lấy góc áo suy nghĩ nửa ngày, trong đầu như đèn kéo quân hiện lên cuộc sống không bằng heo chó cử ba mẹ con nàng năm này qua năm khác, bên tai cũng không ngừng quanh quẩn tiếng mắng chửi của bà bà, trước mắt lặp đi lặp lại thần sắc lạnh nhạt của trượng phu……

Có thể nhẫn, nàng đều nhịn, có thể làm cũng đều làm, nhưng cuối cùng nàng được cái gì?

Trước khi nữ nhi đáng thương, đáng yêu của nàng còn chưa nhìn thấy sự tốt đẹp trên đời này, thì nàng đã phải nhận ác ý xấu xa nhất trên đời rồi!

Trải qua thời gian dài bàng hoàng cùng sợ hãi nháy mắt rút đi, thay vào đó chính là sự thoải mái đập nồi dìm thuyền, trong mắt Lưu thị rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Vâng, dân phụ kiên trì muốn hòa li!”

“Dân phụ muốn đòi cho chính mình và hài tử một cái công đạo, làm cho bọn họ phải trả giá vì hành động suốt mấy năm qua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.