Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 20



Trêи đài diễn hạ màn thì người vừa rồi chạy ra ngoài cũng quay trở lại, thì thầm với Tề Viễn vài câu

Tề Viễn khom người, quay sang nói với Nhạc phu nhân ‘lão phu nhân, Yến cô nương, diễn xướng xong rồi, chúng ta cũng về thôi. Đại nhân đang chờ ở nha môn”

Yến Kiêu sửng sốt “vậy là xong?”

Tề Viễn vỗ tay cười “còn không phải sao? Đại nhân đã bắt được một đám lừa gạt”

Yến Kiêu, lời này nghe thế nào cũng thấy quỷ dị ah

Liêu Vô Hà cười nói “mấy tên mao tặc nhỏ bé, có gì mà không thành”

Yến Kiêu gật đầu, nhìn mấy thứ trêи bàn “đây có xem như là tang vật không?” Cũng không biết lai lịch thế nào, nóng phỏng tay ah

“Tang vật gì chứ” Tề Viễn cười to, giơ tay gọi người đến hỗ trợ, lại nghiêm mặt nói “rõ ràng là đại nhân thắng bằng bản lĩnh” Đồ vật tới tay sao có chuyện nhả ra, không thể nào, đời này cũng không có

Yến Kiêu…Quên đi, dù sao nói vậy cũng không sai

Bên trong huyện nha đèn đuốc sáng trưng, còn truyền ra tiếng người bàn tán, nhưng không nghe rõ đang nói gì

Mọi người vừa vào cửa, một nha dịch vội chạy tới “Tề đại nhân, Liêu chủ bộ, đại nhân đang tìm hai vị, có việc gấp”

Hai người theo bản năng nhìn Yến Kiêu

Yến Kiêu cười nói “chẳng lẽ kẻ cắp còn có thể chạy tới nha môn báo thù? Ta đưa lão phu nhân về là được, các ngươi có việc cứ làm đi”

Tề Viễn và Liêu Vô Hà cũng không từ chối, bốn ngươi liền chia làm hai ngả

Khi Tề Viễn và Liêu Vô Hà đi vào hình phòng, liền thấy một đám người xiêu vẹo quỳ trêи đất, mặt mũi bầm dập, mắt nghiêng mũi lệch, nói không ra lời, nhìn vừa buồn cười lại đáng thương

“Sao lại chọc Huyện thái gia chúng ta thế?” Tề Viễn vui vẻ hỏi

Bàng Mục một chân đạp lên bàn, trong tay cầm đại đao, cán đen như mực, lưỡi đao trắng sáng nóng.

Nha dịch phụ trách ghi chép làm như không thấy gì, chỉ cúi đầu múa bút

“Đại nhân, không phải, cha, tha cho các nhi tử đi” Một đám người nước mắt nước mũi giàn dụa cầu xin, đâu còn dáng ve kiêu ngạo ban đầu "

Bàng Mục ra hiệu cho Liêu Vô Hà và Tiền Viễn ngồi xuống, nghe đám người kia nói vậy, tức giận mắng “lão tử từ đâu ra một đàn tử tôn bất hiếu như các ngươi?”

Đám người Đại Lưu nghẹn họng, còn có vẻ như bị ủy khuất, vừa rồi là ai buộc chúng ta phải gọi bằng cha, lúc này lại trở mặt là sao?

Bàng Mục hừ lạnh một tiếng, đám người kia liền không dám ho he. Vốn cũng không phải đại án tổn thương mạng người, huống chi bá tánh cũng là bỏ tiền ra mua vui, tốn mấy chục hoặc mấy trăm văn tiền để mua một bài học cũng không thiệt. Hắn định xử nhẹ, cho mấy người này một bài học liền thôi, không ngờ bọn họ làm cũng quá mức, chỉ cho phép mình lừa người, lại không đồng ý người khác lấy đồ vật thắng bằng bản lĩnh, giống như tiện nghi khắp thiên hạ đều phải do bọn họ chiếm. Hôm nay gặp hắn nên bọn họ không thực hiện được, nếu là bá tánh bình dân, sao có thể địch lại đám người vũ phu này. Hiện giờ xem lại, gọi bọn họ là kẻ lừa đảo là làm bẩn xưng hô này, phải gọi là thổ phỉ mới đúng

Bàng Mục hỏi một nha dịch “năm nào tháng nào ở đâu làm bị thương người nào, ghi nhớ kỹ hết chưa?”

Nha dịch kia cung kính đáp “bẩm đại nhân, nhớ rõ rành mạch”

Bàng Mục ừ một tiếng, lại dùng đao gõ gõ vào quán chủ Lý Tráng ở trước mặt “còn chuyện gì giấu diếm không?”

Lý Tráng ăn no đòn, nghe được thanh âm của Bàng Mục liền run rẩy, vội lắc đầu “không còn, tuyệt đối không”

Bàng Mục gật đầu, nghĩ nghĩ lại phân phó “xa thì ta không quản, nhưng ở trong địa phận Bình An huyện, đều phái người trợ cấp ít tiền, thuận tiện báo lại tình huống của người bị thương cho ta. Mặt khác, sao chép công văn này gởi đến các châu phủ quận huyện chung quanh, để bọn họ tự mình xử lý”

Lừa gạt tiền, vốn là nên từ đâu tới thì trả về đó

Nha dịch lập tức nhận mệnh

Bàng Mục lại nói với đám người Lý Tráng “các ngươi liên tục đả thương người, thực sự đáng giận, trước thuật lại chuyện vừa nói một lần, bản quan sẽ xem xét xử trí”

Lý Tráng hai mắt sáng lên, cẩn thận hỏi “đại nhân, tiểu nhân nói, có tính là lấy công chuộc tội không?”

Bàng Mục khom lưng, dùng mũi đao vỗ vỗ vào khuôn mặt bầm tím của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười “ngươi nói xem?”

Mũi đao sáng chói cọ tới cọ lui trêи mặt, vừa lạnh vừa cứng, một cỗ hàn ý xông lên khiến Lý Tráng sợ tới suýt tè ra quần, nào dám cò kè mặc cả, run run nói “tiểu nhân không dám, tiểu nhân lập tức nói ngay”

Đám người này là đồng bọn, mấy năm nay từ nam đến bắc, lại từ bắc xuôi nam, một đường lừa gạt không biết bao nhiêu người, dừng lại mỗi chỗ không quá năm ngày, vừa đắc thủ liền rời đi. http://www.tieunguyennguyen.worldpress.com

Trước đây không lâu, bọn họ dừng chân ở Thanh Đinh trấn cách Bình An huyện hơn hai trăm dặm về phía bắc, theo thường lệ liền tích cực lừa gạt, ngày đầu tiên liền “dùng vất vả cần cù lao động đổi lấy hồi báo phong phú”. Quán chủ cũng chính là đầu lĩnh Lý Tráng vô cùng cao hứng, mang cả đám đến tửu lầu uống rượu, gọi cô nương, nháo suốt cả đêm. Khi bọn họ tính tiền, vừa lúc thấy tiểu nhị quăng một hán tử đã say ra ngoài. Hán tử kia toàn thân nồng nặc mùi rượu, say bất tỉnh nhân sự, người mặc xiêm y như người đọc sách, chỉ là nhăn nhúm dơ dáy, cũng không biết đã mấy ngày không tắm rửa. Hắn vừa ói vừa khóc, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại mấy lời vô nghĩa “xin lỗi, giết người, đừng tới tìm ta, quỷ…”

Lý Tráng lau mặt, nói tiếp “chúng tiểu nhân nghe một hồi, cảm thấy không giống mê sảng, sợ chọc tới phiền toái nên bỏ chạy ngay trong đêm”

Tề Viễn và Liêu Vô Hà đưa mắt nhìn nhau, cùng nhớ tới vụ án ở Thúy Bao sơn

Tề Viễn vui vẻ nói “cũng là thư sinh, cũng là giết người. Thiên hạ sẽ không có chuyện trùng hợp vậy chứ?”

“Dù trùng hợp nhưng liên quan tới mạng người, chúng ta đi một chuyến cũng không sao” Tuy nói vậy nhưng Bàng Mục lại cảm thấy cử tử say rượu kia là hung thủ giết hại Tùy Khôn ở Thúy Bao sơn

Điều Dương cách Bình An huyện xa ngàn dặm, nha dịch phái đi điều tra bạn hữu của Tùy Khôn cũng không biết đang đi đến đâu, nếu không có manh mối ngoài ý muốn này, nhanh nhất cũng phải mấy tháng nữa mới có thể phá án. Việc này không thể chậm trễ, Bàng Mục ngay trong đêm triệu tập nhân mã, lệnh cho đoàn người Lưu bộ đầu tức khắc mang Lý Tráng đến Thanh Đinh trấn bắt người

Hai ngày kế tiếp, trời mưa không dứt, giống như nữ tử ai oán khóc than tình yêu, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm cuồn cuộn, xua tan không khí khô nóng

Tiếp theo mưa thu là khí trời lạnh dần, không lâu trước đây còn phải mặc áo lựa, lúc này mọi người đều dần đổi sang vật liệu dày dặn hơn

Yến Kiêu cũng đổi sang xiêm y vải gấm xanh nhạt mà Nhạc phu nhân đã làm cho nàng, cảm giác mềm mại mượt mà, không chỗ lỗi, trong lòng vui vẻ vô cùng. Mấy ngày nay nàng rảnh rồi, liền mang A Miêu dạo chợ một vòng, mua hầu hết các loại hương liệu gia vị

Thời tiết ẩm ướt lại lạnh, Nhạc phu nhân tái phát bệnh khớp, có đôi khi Yến Kiêu ở trong sân đều nghe được tiếng lão thái thái ở trong phòng thấp giọng rêи rỉ, nhưng khi gõ cửa hỏi thăm, nàng lại vẻ mặt như không có việc gì, cười nói hòa ái như mọi khi. Yến Kiêu đau lòng không thôi, thương lượng với Triệu thẩm, sau đó ra chợ mua một bộ xương dê thật lớn, cộng thêm mấy cân thịt dê, ruột dê cùng dược liệu thông khí đuổi hàn, chuẩn bị làm canh thịt dê, mì thịt dê cho mọi người tẩm bổ

Triệu thẩm tầm tính, tuy mua một hơi nhiều như vậy có chút lãng phí nhưng tính kỹ, một xương dê lớn có thể chia ra nấu mấy ngày, coi như là có món mặn, tính ra cũng có lợi. Trước kia nàng cảm thấy xương quá mức bình thường cũng không thể ăn, không quý bằng rau xanh, nước canh cũng không thể no bụng nên chưa từng đụng tới, hiện tại lại mỏi mắt chờ mong xem Yến Kiêu làm thế nào

Hương liệu gia vị mua từ hai ngày trước liền có tác dụng, Yến Kiêu chọn ta mấy thứ, cho vào vải bố thô gói lại rồi ném vào nồi nước, hầm cùng xương và thịt. Hầm được một lúc liền vớt sạch bọt, cũng lấy thịt ra, cho sang một nồi khác, nấu nồi nước dùng, cũng cho thêm trứng, đậu hủ vào. Trong chốc lát, nồi nước xương vốn trong veo chuyển sang màu trắng sữa, trong không khí dần dần tản ra mùi xương hầm. Hương vị này không nhạt nhẽo lại khác với mùi thịt, có loại thuần hậu lại tươi mát, ăn nhiều cũng không thấy ngán

Yến Kiêu múc nước canh nếm thử, Triệu thẩm và A Miêu vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ, thấy thế liền nuốt nước miếng. Nương ah, đây là mùi vị gì, lại thơm như vậy?

“Cô nương, ta đi làm mì” Triệu thẩm tích cực hỏi, hận không thể được ăn cơm ngay bây giờ

Yến Kiêu cười khúc khích “được, vất vả ngươi”

Nhào bột, cán bột đều rất tốn sức, chờ Triệu thẩm làm xong thì canh xương dê và thịt dê, ruột dê hầm cũng đã xong

“Không vất vả, không vất và” Triệu thẩm vui vẻ đi nhào bột, hai mắt lại nhịn không được nhìn về phái nồi canh. Chỉ nghe mùi đã thấy ngon như vậy, ăn vào miệng không phải sẽ nuốt luôn đầu lưỡi sao

“ Từ xa ngửi thấy mùi thơm liền đoán Yến cô nương hẳn là ở đây” nha dịch Lâm Bình hôm trước tặng cá lớn vừa nói vừa đi vào. Hắn hung hăng hít hít cái mũi, hai mắt tỏa sáng nhìn hai cái nồi nước to, cười nói “hôm nay lại có lộc ăn”

Yến Kiêu cũng cười nói ‘sao hôm nay ngươi lại tới? còn sớm ah”

Lâm Bình lúc này mới nhớ ra nguyên do mình tới, vội vỗ đầu, nói “ta không phải tới lấy cơm, cô nương, hung thủ giết cử tử Tùy Khôn đã bắt được, đại nhân mời cô nương đến nghe phán xét”

Yến Kiêu vôi buông việc trong tay, giao cho A Miêu các nàng trông lửa, vội vàng rửa tay rồi cùng Lâm Bình đi về phía công đường

Nàng chưa vào cửa đã nghe một thanh âm khàn khàn, nói “đại nhân, ta giết Tùy Khôn, chết chưa hết tội nhưng lời nói việc làm của nữ nhân ka cũng không phải ngẫu nhiên, chỉ sợ gánh ít nhất bốn mạng người”

Yến Kiêu sửng sốt, đây là thế nào, không phải hung thủ là một cử nhân sao? Sao lại toát ra một nữ tử?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.