Đại Kiếm Sư

Chương 12: Thiểm linh chiến sĩ





Bảy ngày sau, ta dắt Phi Tuyết xuyên qua cánh rừng nguyên thủy liên miên hàng trăm dặm, gấp rút tiến đến ngôi làng trong tấm địa đồ vẽ tay.



Trước mắt chỉ là tro tàn sót lại sau trận đại hỏa hoạn.



Hơn hai trăm nhân mạng vô tội bị thảm sát bởi Đại Nguyên Thủ biến mất vô tung.



Từ cánh rừng phía bên trái chợt truyền ra một tiếng động nhẹ.



Ta cảnh giác quay đầu lại nhìn, rồi lập tức thở phào, hóa ra đấy chỉ là một con đại hắc khuyển, hai mắt đang nhìn ta hoài nghi, thần sắc đầy cảnh bị. Ta nhìn hình dạng da bọc xương của nó thương xót, lôi một miếng thịt dê lớn từ trong chiếc túi trên lưng Phi Tuyết ném cho nó.



Nó kinh hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy rụt vào rừng tùng.



Ta huýt sáo biểu thị mình không có ác ý.



Nó trườn ra từ chỗ nấp, nỗ lực đánh hơi, đột nhiên ném mình chộp lấy miếng thịt dê rồi lập tức phóng ngược chở lại khu rừng, lập tức truyền ra tiếng nhai xương rau ráu.



Ta thu hồi chú lực, phóng mắt nhìn ra xa, bên ngoài cánh rừng thưa thấp là một vùng thảo nguyên vô cùng rộng lớn, bên phía trái vùng bình địa là một dải màu đen dài, đó đích thị là dãy Liên Vân Sơn trứ danh trong truyền thuyết, nơi có đỉnh núi cao nhất trên trái đất.



Lòng ta rộn lên một đạo nhiệt huyết.



Đằng sau dãy núi đó chính là sa mạc huyền bí nơi có Phế Tích.



Liệu ta có đến Phế Tích trước Đại Nguyên Thủ, để ngăn hắn lại.



Ta thu thập tâm tình, nhảy lên lưng Phi Tuyết, phi về phía trước. Bức bối sau bảy ngày mò mẫm trong rừng sâu, Phi Tuyết ngưởng cổ cuồng hí, dùng hết sức phóng đi.



Cỏ hai bên dạt về sau như nước chảy.



Ta không có gì để sợ hãi.



Không thể bảo rằng ta chắc chắn chiến thắng Đại Nguyên Thủ nhưng một khi đã cầm chắc cái chết ta không còn sợ nữa, chỉ có cái chết mới trả được món nợ ân tình, ta tự thống hận mình đã không bảo vệ được người phụ nữ ta yêu.



Ta tự tin mình có thể đuổi kịp Đại Nguyên Thủ trong một thời gian ngắn.



Ta bẩm sinh không chỉ là một kiếm thủ, ngoài ra còn là một thợ săn và một cao thủ truy tung.



Ta thúc Phi Tuyết phi nhanh.



Bình địa trước mặt, chân trời mây đen dầy đặc đang kéo đến triển khai ma trảo, tức tốc nuốt trọn ánh sáng mặt trời, điện quang chói lòa.



Sấm rền cật lực.



Ta thầm nguyền rủa, dừng ngựa phát xuất mệnh lệnh, Phi Tuyết lập tức quỳ xuống.



Ta kéo từ trong chiếc túi đeo trên lưng nó chiếc lều đặc chế, dựng lên nhanh chóng, miễn cưỡng cũng có thể che phủ được một người một ngựa.



Cuồng phong cuộn lên, bạo vũ đập xuống, đất trời u tối, đang từ ban ngày đột ngột biến thành đêm đen.




Bạo vũ kích động, sấm nổ liên hồi như trút giận sự tàn phái trái đất.



Phi Tuyết đột nhiên gia tăng cảnh giác, thình lình dựng tai lên, ta đề cao thính giác, bên ngoài truyền vào tiếng rên ư ử của một con thú.



Lòng rung động, giơ tay kéo cửa lều, trước mắt ta đích thị là con đại hắc khuyển khi trước, toàn thân ướt sũng, nước rỏ từng giọt. Ánh mắt bị mưa che nên ta chỉ nhìn thấy chiếc đuôi nó đang vẫy ta điên cuồng.



Con súc sinh này đã đuổi theo ít nhất cả chục dặm đường, khứu giác quả là cực kỳ linh mẫn.



Ta cười chế nhạo: "Sao còn không vào cho mau! "



Nó như hiểu ngôn từ của ta, đầu lúc lắc đuôi ve vẩy, trườn vào trong lều.



Phi Tuyết thật kỳ lạ, tỏ ra thân thiện nhìn vị khách không mời, đến chia sẻ phần không gian nhỏ bé của mình.



Đại hắc khuyển đột nhiên như định làm gì đó, ta vừa hiểu nó muốn làm gì, nhưng không đủ thời gian để ngăn lại.



Nó dùng hết sức, toàn thân lắc động, nước mưa bám trên thân nó hóa thành những ạt thủy châu vẩn đục văng khắp mình mẩy ta và Phi Tuyết. Phi Tuyết bất mãn kêu lên, ta liền xoa dịu, nếu nó nổi xung xông ra khỏi lều thì tại họa kéo theo càng rối beng.



Ta lấy tấm vải lau khô thân thể cho đại hắc khuyển.



Nó nằm im cho ta lau chùi.



Khi Đại Nguyên Thủ tàn sát khu làng, không biết là nó đã lẩn trốn nơi nào mà lại là sinh linh duy nhất tránh qua kiếp nạn? Hiện tại toàn thôn đã thành tro tàn, không còn dấu tích. Nếu thôn gặp vận mệnh bi thảm, đương nhiên thiểm linh tộc nhân phải phát hiện được, tại sao những chiến sĩ dũng cảm gan dạ của thiểm linh tộc lại không kịp phản ứng? Suy nghĩ hồi lâu ta mệt mỏi dựa vào bên mình Phi Tuyết nặng nề thiếp đi.



Trong mơ ta đuổi kịp Đại Nguyên Thủ nhưng khi ta muốn bạt kiếm tấn công thì bất ngờ không thấy kiếm đâu cả, chỉ còn cái vỏ bao không, ta kinh hãi tỉnh giấc.



Bên ngoài chim chóc líu lo, sinh ý tràn đầy.



Ánh sáng mặt trời đang chiếu qua cửa lều.



Đại hắc khuyển biếng nhác nghểnh đầu, như trách ta quấy phá giấc mộng đẹp của nó, Phi Tuyết đưa mũi lại ngửi vào cổ ta, thúc ta đừng dựa vào người nó mà ngủ tiếp nữa.



Ta vươn mình đứng dậy, nhấc cả căn lều lên.



Phi Tuyết cao hứng đứng ngay dậy, không đợi ta thúc dục, thả vó trong thảo nguyên mênh mông đi tìm những bụi cỏ mềm non mơn mởn nhất.



Ta nhìn về phía tây, gặp đúng cảnh tượng mặt trời lặn tuyệt mỹ trên thảo nguyên mênh mông.



Cảnh đẹp tuyệt diệu này không gì mô tả nổi, tại sao lại có thứ sinh vật ghê tởm xấu xa như Đại Nguyên Thủ, nhưng nói cho cùng, kẻ đáng trách chính là Di Vật thần bí ở Phế Tích, vì thiện ý hay ác ý đã tạo ra Đại Nguyên Thủ gây họa nhân thế.



Dị Vật mặc dù cũng đã tạo ra thần vật tuyệt mỹ là Ma Nữ Bách Hợp, nhưng liệu đó có đủ để chuộc tội?



Ta thủy chung vẫn không tin nàng thực sự đã chết.



Nàng tịnh không phải thường nhân, nếu không di thể của nàng làm sao sau bao lâu vẫn không hề phân hủy.



Ta lại ngồi xuống, trong khi đại hắc khuyển vẫn điềm nhiên ngủ không hề hay biết, ta ngồi ngắm mặt trời lặn trên thảo nguyên. Nhiều khi ngồi ngắm các vì tinh tú mọc rồi lại lặn, nghĩ về Tây Kỳ và Ma Nữ, Hoa Nhân và quận chúa, bọn họ liệu có hận hán tử phụ bạc này không?



Sáng sớm ngày hôm sau, một người một ngựa một chó từ biệt nơi đã trú mưa, hướng dãy Liên Vân tiến bước trên thảo nguyên mênh mông.



Đại hắc khuyển phía sau cật lực bám theo chiếc đuôi phiêu đãng của Phi Tuyết.



Ta cười sảng khoái nói: "Đại Hắc cố lên, chạy thêm năm dặm nữa ta sẽ thưởng cho một miếng thịt dê."



Phi Tuyết như được kích thích đấu trí, khi Đại Hắc chạy nhanh nó lại chạy chậm, nhưng khi Đại Hắc vừa chạy chậm lại nó lập tức gia tốc, báo hại Đại Hắc lại phải chạy điên chạy cuồng, không biết nó có nghĩ đến việc được thưởng một miếng thịt dê hay không?



Đến trưa thì chúng ta gặp một dòng suối. Vui sướng như người nghèo gặp được bảo tàng, ba kẻ lữ hành cùng lao xuống dòng nước trong xanh.



Đang lúc hoan hỉ, chợt có âm thanh lạ truyền lại.



Lòng ta chấn động, vội vàng nhảy lên.



Chỉ thấy trước sau bụi tung mù mịt.



Hai đội nhân mã đang nhằm phía chúng ta phi lại, thanh thế hùng dũng.



Ta thấy bọn họ đều đã tuốt binh khí ra khỏi vỏ, lòng thầm kinh sợ.



Phi Tuyết chạy tới cạnh ta, ta toàn thân ướt sũng phóng mình lên ngựa.



Phi Tuyết phi ngay lên bờ.



Ta cúi xuống, ôm lấy Đại Hắc rồi cùng phi đi.



Phi Tuyết tung vó phi như tên bắn, tiến lên phía trước.



Ta để nó chạy một lúc, đến đúng giữa hai đội nhân mã thì dừng ngựa lại.



Cả bốn bên đều có khoảng năm mươi kị sĩ can đảm của Thiểm Linh tộc, tất cả như một, quây lấy ta đầy bức bách.



Đội đi đầu trong bọn họ sử dụng dấu hiệu "Thiểm Điện" màu đỏ tươi, điều đó thể hiện họ bình sinh chính là những chiến sĩ Thiểm Điện đặc chủng của Thiểm Linh tộc.



Hai đội Thiểm Linh chiến sĩ đến cách ta hai mươi bộ rồi dừng ngựa, mắt lộ hung quang, phối hợp với thân phủ chiến phục màu vàng làm từ da thú, tạo thành một thứ uy thế khiếp người cho đạo quân binh này.



Ta quay về phía họ ra hiệu thân thiện.



Khoảng giữa tiền đội du mục giãn ra sau hồi kèn từ thủ hiệu quy ước dùng để giao tiếp giữa các chủng tộc bất đồng ngôn ngữ, phụ thân đã dạy ta rất kỹ về phương diện này, tưởng là đã quên nhưng hôm nay lại hóa hữu dụng.



Bên trái có một người dáng vẻ uy nghiêm hơn những người khác, gã chiến sĩ thân thể thô hào quát to: "Kẻ ngoại nhân kia, ai cho phép ngươi xâm phạm thánh địa của Thiểm Linh tộc, đây là tư sản của Thiểm Điện thần, chỉ những thủ vệ Thiểm Điện nhân, hậu duệ của Thiểm Điện thần mới có quyền sinh sống ở đây."



Một người chiến sĩ cao tuổi nhỏ thó khác, quát: "Ngươi không chỉ làm ô uế thánh nguyên, mà còn làm vẩn đục thánh thủy, hai trăm huynh đệ tỉ muội của chúng ta ở điêu thôn, có phải đều do ngươi và đồng đảng giết hại hay không?"



Các chiến sĩ đồng loạt vung binh khí hướng về phía ta hô to thị uy.



Đao, mâu, kiếm, phủ của họ thô chắc phi thường, so với vũ khí của các chiến sĩ Đế Quốc và Ma Nữ Quốc thì nặng hơn và to hơn, hơn nữa các Thiểm Linh nhân thiên sinh đã lực lưỡng nên càng tăng thêm khả năng tác chiến và sát thương.




Ta mỉm cười, hướng chiến sĩ cao tuổi nọ thi lễ biểu lộ sự tôn kính, nói: "Thưa Thiểm Linh trưởng lão khả kính, đại biểu của Thiểm Điện chi thần, nếu ta đã làm việc gì thương thiên hại lý, thì xin được được bồi hoàn, chứ không phải vì ta sợ phương thức tác chiến của các Thiểm Linh chiến sĩ đâu."



Thiểm Linh trưởng lão thần sắc tuy có bớt giận, xong vẫn không mấy thiện cảm, lạnh lùng nói: "Hãy chứng minh là ngươi thanh bạch trước đã. Ngươi hãy hạ vũ khí xuống, để chúng ta trói đưa về trưởng lão đường, lúc đó trưởng lão sẽ quyết định sinh mạng của ngươi."



Lòng ta trào lên một cơn phẫn nộ, lãnh đạm nói: "Rất tiếc, thưa trưởng lão đáng kính, ta phải đi đây!"



Ép vào bụng ngựa.



Phi Tuyết nhắm hướng trưởng lão phi tới như tên.



Thiểm Linh nhân đúng là những dũng sĩ kiêu hùng thiện chiến, từ mỗi bên trưởng lão phóng ra hai kị sĩ, bốn thanh trường mâu nhằm hai bên tả hữu công tới, chắn ngay trước trưởng lão lập thành thế trận hộ vệ.



Phía sau tiếng vó ngựa vang như sấm, những chiến sĩ hùng tráng dương cao đại kiếm thúc ngựa phóng lên, đằng đằng sát khí công tới.



Ta kéo Đại Hắc ra phía sau, để nó tránh khỏi tử mệnh. Hai tay ta vòng xuống bụng ngựa rồi vung lên với một thanh cương mâu tinh quang lấp lánh, được người thợ rèn giỏi nhất Ma Nữ Quốc đặc chế.



Tả hữu lấp loáng tinh quang, bốn thanh trường mâu không phân trước sau nhất thời đâm tới, ta dụng toàn lực, bốn người tạo thế gọng kìm khép lại, chớp mắt ta đã tiến sát hai kị sĩ, đuôi mâu nhằm bội tâm hai người đâm ngược lại.



Hai người kêu lên kinh hãi rơi xuống ngựa.



Ta ép mình vào Phi Tuyết phóng lên, tức tốc tiến đến cách đầu ngựa trưởng lão sáu thước.



Vị trưởng lão nọ quả đúng là một chiến sĩ kinh nghiệm phong phú, thanh kiếm chĩa ra nhằm đầu Phi Tuyết đâm tới, mục đích đả thương ngựa trước khi công người.



Ta cười thầm, nếu ông làm rụng được một sợi lông của Phi Tuyết, thì ta quả uổng xưng là Đại Kiếm Sư, mũi mâu đã kích trúng vào kiếm phong của ông ta.



Thanh kiếm lập tức bị đánh bật khỏi tay.



Ngay lúc đó Phi Tuyết cũng phi ngang con ngựa của ông.



Hổ trảo của ta phóng ra, nhằm cái eo gầy gò kéo lại, cán mâu đập tới khiến ông ta ngất xỉu, đoạn xông thẳng vào trận địch.



Đám Thiểm Linh nhân lưỡng lự một chút, rồi vội vàng phủ vây xung quanh.



Phi Tuyết tiếp tục phóng tới, nhưng trưởng lão đột nhiên hồi tỉnh, vùng vẫy thật mạnh, ta giáng cho ông ta thêm một kích bất tỉnh, chỉ tội Đại Hắc bị ông ta đụng phải, kêu lên một tiếng thất thanh, rồi rơi xuống ngựa.



Phi Tuyết lại phi lên vượt qua hơn mười con ngựa, phía sau Đại Hắc cùng với địch nhân đã bị bỏ xa, nếu ta ném trưởng lão xuống, thử hỏi còn có ai đuổi được nữa?



Nhưng có thể Đại Hắc sẽ thành đối tượng cho kẻ địch tiết hận.



Ta thở dài, thả ông già đang vùng vẫy xuống, khiến ông ta lộn nhào trên thảo nguyên, ghìm ngựa dừng lại, chờ đợt mới công kích của địch nhân.



Đại Hắc liều lĩnh vượt lên chạy lại với ta.



Phía sau trong đám thiểm linh chiến sĩ đang đuổi tới, một người giương cung, mũi tên nhằm Đại Hắc xạ tới.



Ta hét lên một tiếng dữ dội, thanh mâu bay khỏi tay phóng tới. "Đang!"



Mũi mâu kích trúng đầu mũi tên ngay sau đuôi Đại Hắc, khiến Đại Hắc trong gang tấc thoát khỏi thảm cảnh bị tên xuyên qua bụng.



Ta cúi xuống nhấc Đại Hắc lên, ôm vào tay, "Xoang"! thanh Ma nữ Nhận vụt rời khỏi vỏ, ta đã thực sự nổi giận.



Vị trưởng lão ở dưới đất cất tiếng hét to "Dừng lại!"



Những kị sĩ đang phi về phía ta tấn công lần lượt dừng ngựa, lúc sau đã bao vây ta trùng trùng, binh khi đều đã hạ xuống.



Trưởng lão sau khi được tộc nhân đỡ lên ngựa, rẽ chúng nhân, tiến đến trước ngựa của ta, hướng về phía ta thi lễ tỏ vẻ kính trọng, sau đó quay đầu hướng về phía tộc nhân nói: "Hung án ở thôn biên duyên đại thảo nguyên nhất định không liên quan đến vị chiến sĩ siêu trác này."



Nhưng một Thiểm Linh chiến sĩ dáng khôi vĩ lạnh lùng nói: "Sơn Xà trưởng lão, dựa vào đâu mà trưởng lão lại nói như vậy?" Sơn Xà trưởng lão nghiêm túc giải thích: "Thứ nhất vừa rồi y đã không giết ta, thứ hai chỉ vì một con chó mà y không tiếc sinh mệnh quay lại tương cứu, thử hỏi đó có phải là người có thể tùy tiện ra tay sát nhân hay không? "



Những Thiểm Linh tộc nhân khác lần lượt gật đầu biểu thị đồng ý.



Bọn họ đều vừa nhìn thấy rõ ràng ta có cơ hội tốt để đào tẩu, nhưng đã quay lại để giải cứu một con súc sinh.



Nhưng người lính khôi vĩ đó, mặt không biểu tình nhìn ta nói: "Giữ ngựa hắn lại, việc xâm nhập Thánh Nguyên và làm ô uế Thánh Khê cũng là tội."



Sơn Xà trưởng lão nghiêm sắc mặt, giận dữ nói: "Cự Linh!"



Cự Linh lạnh lùng: "Ông là trưởng lão tôn kính, nhưng ta là đệ nhất dũng sĩ của hai nghìn chiến sĩ thiểm linh tộc, có thánh mệnh bảo vệ Thánh Nguyên, do đó ta có quyền bắt y nộp "Thiên Thuế" vì tội tiến nhập thánh nguyên, ta cho phép y lấy ngựa đổi mạng, đó đã là nể tình của ông rồi đấy."



Sơn Xà trưởng lão song nhãn bùng lên phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Lệnh cấm xâm nhập thánh nguyên đã được huỷ bỏ từ bảy năm trước rồi, Thiên Thuế chỉ là chuyện của quá khứ."



Cự Linh kiêu ngạo nói: "Sau cái chết của hơn hai trăm điêu nhân, thánh nguyên lập tức tự động phong bế."



Sơn Xà hét lớn: "Khi trưởng lão hội chưa cử hành lại, ai có tư cách phong bế thánh nguyên?"



Ta bình tĩnh nói: "Sơn Xà trưởng lão, Cự Linh, anh ta đã kiên quyết muốn thu Thiên Thuế, xin hãy cứ để cho anh ta thực hiện."



Thân hình to lớn của Cự Linh chấn động, ánh mắt sắc lẹm, thâm trầm nhìn ta, hét: "Tặc tử!" rồi rướn người thúc ngựa, xông lại phía ta, trường kiếm dơ cao quá đầu, bổ xuống.



Ta ghìm ngựa bất động, lạnh lùng nhìn hắn tiến đến tấn công.



Bình tĩnh khác thường.



Giống như ta đang đứng ngắm phong cảnh, không hề có một chút khẩn trương, trong lòng chờ đợi và hưng phấn, nhìn đại kiếm Thiểm Linh, nhìn đệ nhất dũng sĩ Thiểm Linh tộc, thần tốc tiếp cận.



Đó chính là cảnh giới của kiếm thủ.



Tương tự như một điểm băng trên ngọn lửa lò rèn, bất chấp môi trường ác nghiệt như thế nào cũng không hoảng sợ. Hoàn cảnh hiện tại như ánh sáng của lò than hồng, còn ta chỉ chú tâm bảo trì một phiến băng tâm, lạnh lùng chế định, không để tan chảy.



Nếu như một ngày nào đó ta có thể loại bỏ được sự chờ đợi và hưng phấn này, tâm đạt tới cảnh giới vô ba chi thủy thì ta lúc đó ta mới đích thực là một Đại kiếm sư chân chính.



Hiện tại ta vẫn còn một điểm nhỏ.



Khi Cự Linh đến cách ta khoảng năm bước, đại kiếm đột ngột đổi hướng, chém chếch về phía bên trai, nhằm hông phạt tới. Nhưng khi chiến mã phi đến, lại nhằm dưới đánh trên hướng vào ngực ta, xuất thủ cực kì ngoan độc.




Khi hắn gạt lên, thủ tý co lại một cách bất ngờ nhẹ nhàng đâm tới, sử đại kiếm mà từ chém biến thành đâm, kiếm pháp thật là tinh diệu, không ngờ gã cự hán này lại có thứ kiếm pháp tinh tế kinh nhân đến như vậy. Ta cười dài nói: "Hảo!" Kiếm từ tay phải tấn công tay trái. Ma nữ Nhận nhoáng lên lấp lánh.



Thân kiếm đánh vào đại kiếm của Cự Linh, vận kình gạt ra, ta vốn dĩ có thể dùng Ma Nữ Nhận xoay vòng chấn gãy đại kiếm của hắn, nhưng thấy hắn có kiếm thuật tinh diệu, chiến thuật vượt ngoài ý muốn, thầm mừng có được đối tượng tốt để luyện kiếm, phân vân không biết có nên kết thúc?



Cự Linh không ngờ ta dễ dàng khám phá âm mưu dấu trong kiếm thế, cự nhãn trợn trừng, phát xuất sát khí khủng khiếp, đại kiếm theo thế phóng ra, vẽ một vòng bắn lên cao, công lại lần nữa, hy vọng xuyên phá thế phòng ngự của Ma nữ nhận, công về phía vai của ta.



Vai trái của ta hạ xuống, Ma nữ nhận co lại duỗi ra, đầu nhận chặn vào kiếm phong của hắn. "Đinh!"



Đại kiếm văng ra.



Cự Linh cả người và ngựa vượt qua sát bên trái của ta.



Hắn hí hửng với ưu thế chiến kị, công về ta mong dùng binh khí nhằm vào góc chết bên tay trái, đáng tiếc cả hai tay phải và trái của ta đều linh hoạt, khiến ưu thế của hắn hoàn toàn thất lợi.



Ta ngồi yên trên ngựa, không hề quay đầu lại, thận trọng lắng nghe tiếng vó phi lai từ xa.



Phi Tuyết dậm nhẹ vó, cùng ta trợ uy.



Ta không thể không âu yếm vỗ nhẹ lên lớp lông dài nhu nhuyễn sau gáy Phi Tuyết, phong tư Ma Nữ cưỡi trên lưng nó tất sẽ làm say lòng người



Cự Linh ghìm ngựa lại, khi hắn định quay lại tấn công, ta hét to: "Ngươi còn muốn đánh nữa sao?"



Cự Linh dừng ngựa, ha hả cười, nói: "Ngươi kiếm thuật tuy cao, nhưng lại là một kẻ nhát chết."



Ta không thèm quay đầu, lãnh đạm nói: "Ngươi tốt nhất nên nhìn lại mũi kiếm của mình trước đã"



Cự Linh vô cùng ngạc nhiên, nhìn vào mũi kiếm.



Mũi đại kiếm không ngờ đã bị đoạn gẫy.



Cự Linh thần sắc đại biến.



Những Thiểm Linh chiến sĩ xung quanh chứng kiến sự việc nhao nhao cả lên.



Sơn Xà trưởng lão thúc ngựa tiến lại, khi nhìn thấy Ma Nữ Nhận, liền nghiêm túc hỏi: "xin hỏi đây có phải là bảo nhận của Ma Nữ Bách Hợp tôn quý?"



Ta mỉm cười nói: "Ông nhận đúng vật rồi đấy."



Sơn Xà trưởng lão toàn thân chấn động hỏi: "Ngài phải chăng là Đại Kiếm Sư Lan Đặc?"



Trận chiến với Đại Nguyên Thủ đã khiến uy danh của ta vang dội đại địa.



Ta nói: "Chính thị Lan Đặc!"



Thân thể gày gò của Sơn Xà trưởng lão lại một phen chấn động, miệng lập tức phát ra tiếng huýt kì lạ, sau đó lùi lại, nhập vào trong hàng các tộc nhân của ông ta.



Gần trăm chiến sĩ Thiểm Linh tộc đồng thanh hô to, binh khí đồng loạt dương cao.



Bọn họ hô liền một lúc tám lần, mỗi hô một lần dương, binh khí chạm nhau leng keng vang vọng trời cao, có người thậm chí còn tung vũ khí lên trời, mà không chỉ có lúc đó.



Đó là cách kính lễ của Thiểm Linh tộc đối với ngoại nhân, cứ mỗi lần hô cử một lần, thể hiện đối phương đích thị là bằng hữu, kiểu tám lần cử tám lần hô này chính là kính lễ đón tộc trưởng, kính lễ tối cao là mười lần cử mười lần hô.



Ta cũng nâng cao Ma Nữ Nhận, biểu thị tôn kính.



Sơn Xà trưởng lão cao giọng nói: "Ta thân là Thiểm Linh trưởng lão, đại biểu Thiểm Linh tộc xin kính chào Lan Đặc Đại Kiếm Sư"



Thanh âm phía sau trùng xuống, Cự Linh thân hình đồ sộ sách mã chầm chậm tiến đến trước mặt ta, tôn kính nói: "Đại Kiếm Sư, ta kính trọng công nghiệp vĩ đại của ông ở Ma Nữ Quốc, tuy nhiên là một kiếm thủ, ta mong có một cuộc so tà công bình với ông, để chứng minh kiếm sư vĩ đại nhất chỉ có thể xuất thân từ thiểm linh tộc."



Ta trong lòng cười khổ, nếu như ta cự tuyệt hắn, có nghĩa là miệt thị cả thiểm linh tộc. Hiện tại bản thân là người kế thừa của Ma Nữ, nếu ta làm phật lòng thiểm linh tộc, sẽ làm cho thiểm linh tộc nhân mất đi sự tôn kính bấy lâu nay đối với Ma Nữ Quốc.



Ta nghiêm trang nói: "Ta rất tôn kính kiếm thủ Thiểm Linh tộc, do đó xin chấp nhận cuộc so tài của anh."



Bốn xung quanh thiểm linh tộc nhân hò la vang dội, tiếng chiến mã nhảy lên rầm rập, khiến người ta hưng phấn và hy vọng hừng hực



Cự Linh vẻ mặt rạng ngời.



Ta nói: "Tuy nhiên ta có một điều kiện."



Cự Linh ngạc nhiên hỏi: "Điều kiện gì?"



Ta nhẹ nhàng nói: "Khi tỉ đấu chúng ta sẽ đổi kiếm cho nhau, ta dùng Vô Phong Đại Kiếm của anh, còn anh dùng Ma Nữ Nhận của ta, nếu không chấp nhận điều kiện đó, ta sẽ thúc ngựa đi luôn, thiên hạ tuy rộng lớn nhưng chưa chắc đã có ai có khả năng cản trở được ta."



Cự Linh không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn ta.



Những người khác cũng ngạc nhiên im lặng.



Cự Linh từ tốn đáp: "Ta cũng có một thỉnh cầu, hy vọng cuộc đấu sẽ được cử hành trước thánh miếu của Thiểm Linh tộc chúng ta vào lúc mặt trời mọc "



Ta mỉm cười nói: "Lẽ nào lại không!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.