Đại Kiếm Sư

Chương 123: Tối hậu nhất trạm





Chúng ta an toàn vượt qua “Đan Đán nã” hạ xuống cách đó nửa dặm. Hai chúng ta ôm chặt lấy nhau cùng thở gấp, một hồi lâu sau, khí lực mới tạm thời hồi phục.



Nguy hiểm vẫn chưa hết. Hiện tại cách lúc trời sáng ít nhất còn bốn đến năm tiếng đồng hồ, Vu Đế vẫn có thể đuổi tới khi chúng ta cạn kiệt linh năng.



Sau khi nghỉ ngơi được nửa tiếng đồng hồ, chúng ta bắt đầu đứng dậy. Bách Hợp nói: "chàng cảm thấy thế nào?"



Ta thở dài: "Đi đường còn có thể, nhưng nếu cùng Vu Đế động thủ, sợ rằng ngay cả vài kiếm cũng không đỡ được, huống chi chúng ta ngay cả kiếm cũng không có mang theo." Rồi cười khổ: "Ngay cả đi cũng không nhanh được!"



Bách Hợp nói: "Ta so với chàng cũng không khá hơn bao nhiêu, vừa rồi năng lượng gì cũng đã chuyển hết ho chàng. Bất quá chúng ta không cần lo lắng quá mức, Vu Đế tuyệt không thể khá hơn chúng ta bao nhiêu. Không bằng chúng ta dứt khóat dừng tại" đơn đán nã " đợi ả, hi vọng lúc ả đến, lực lượng của chúng ta có thể khôi phục thêm một chút.”



Ta gật đầu đồng ý, ôm nàng hướng “Đan Đán nã” đi đến. Khi chúng ta gần đến “Đan Đán nã”, đập vào mắt đầu tiên chính là một hàng đại thụ.



Tiếng kêu của lạc đà và ngựa truyền vào tai. Vào thời gian vốn là giờ ngủ, “Đan Đán nã” lại đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo.



Bách Hợp giải thích: "Ở chỗ này ngày đêm đảo lộn, mọi người vì tránh đi cái nóng ban ngày, buổi sáng đi ngủ, lúc hoàng hôn mới tỉnh lại tiến hành các hoạt động."



Ta kéo nàng lại, nói: "Thái dương tặng cho chúng ta lực lượng tuy là uy lực vô cùng, nhưng khuyết điểm lại là rất dễ cạn kiệt, vô luận chúng ta hấp thu dương quang bao lâu, nhưng thân thể chúng ta lại chỉ như một cái chung,



Tìm được năng lượng chỉ bằng một cái chúng, làm sao có phương pháp gì có thể làm cái chén đó to hơn? Khi đó chúng ta không cần phải sợ Vu Đế nửa."



Bách Hợp cười yếu ớt: "Nhưng hiện tại chàng phải thật sự cảm tạ cái chung nhỏ đó, bởi vì sau khi dùng hết thái dương năng, trong cơ thể chúng ta chỉ còn lại ái năng, mà ái năng của chúng ta, Vu Đế không thể dò ra, cho nên chúng ta mới có thể nghĩ cách cùng nàng trốn tìm cho đến trời sáng."



Thấy nụ cười tinh ranh của nàng, khuôn mặt ánh lên vẻ yêu kiều, ta trong lòng nóng lên, hầu như chỉ muốn trao cho nàng một nụ hôn nóng bỏng, vội đè xuống tình ý trong lòng, kéo nàng tiếp tục đi tới.



Khi tiến vào khu rừng bên ngoài “Đan Đán nã”, Bách Hợp nói: "Chúng ta tốt nhất đi trộm lấy hai bộ quần áo mặc vào, nếu không với hình dáng này, đi đến nơi đó sẽ gây ra náo loạn, muốn tránh khỏi tai mắt của Vu đế càng khó khăn."



Tính trẻ con của ta nổi lên, kêu nhỏ: "Đi! Chúng ta cùng đi làm ăn trộm." Ta kéo nàng chạy lom khom, nương theo góc tối mà đăng hỏa không chiếu đến, chạy đến phía những nhà kho và lều trướng gần đó.



Có tiếng người vang lên ầm ĩ. Chỉ thấy một bãi đất trống bên ngoài nhà, có vài đống lửa, có hơn trăm du dân sa mạc, chủ yếu bận áo choàng màu trắng, đen và xám, đang ồn ào tiến hành giao dịch gì đó.




Sau khi chúng ta lẻn đến một ngôi nhà màu trắng lớn nhất, sờ vào tường, mới phát hiện nhà được làm bằng muối khối, chắc cả vô cùng. Chiếc cửa sổ treo một tấm màn đen lộ ra ánh đèn ôn nhu, thoáng có tiếng người truyền ra.



Tinh thần của chúng ta tiến vào trong phòng, "Thấy" trong phòng có vài tên đại hán đang đứng, tập trung tinh thần xem một đôi nam nữ đang phúc vũ phiên vân trên giường, làm đủ loại động tác nam nữ giao hoan. Nữ tử kia dung mạo bình thường, nhưng dáng người lại rất thành thục và đầy đặn.



Bách Hợp thấy vậy mặt đỏ lên, đẩy ta ra, muốn ta đến một ngôi nhà khác. Ta trong lòng đang thắc mắc vì sao trong phòng lại có tình huống kỳ quái như vậy, đôi nam nữ kia sao chịu để cho người đứng xem chung quanh như vậy, Bách Hợp đã kéo ta đến một căn lều không có ánh đèn.



Bên cạnh lều có một đám khoãng mười con thiên lý đà đang ngồi, chúng nó bị quây quanh một vòng rào gỗ, nhìn thấy chúng ta đến, ba bốn con trong đó cất tiếng cảnh giác rất khó nghe.



Linh giác chúng ta khẳng định đó là một căn lều bỏ không, chúng ta rút lên một cây cọc, vén màn lẻn vào. Hơi ấm trong lều làm chúng ta cảm thấy an toàn hơn. Dựa vào ánh hỏa quang nhấp nháy bên ngoài, chúng ta rất nhanh tìm được hai bộ quần áo sạch bên trong lều.



Bách Hợp đang muốn mặc quần áo. Ta nhịn không được kéo nàng vào lòng, đưa tay vuốt ve cánh tay trần và đôi chân thon dài của nàng, không muốn buông tay. Bách Hợp run lên, kháng nghị: "Tiểu tình nhân! vừa rồi" nhìn" thấy tình cảnh xấu hổ như vậy, mà chàng lại trêu chọc Bách Hợp, không để ý tới nổi khó chịu của người ta hay sao?"



Ta cố nén dục hỏa, buông nàng ra, giúp nàng thay bộ áo choàng màu tuyết trắng. Bách Hợp nhắm mắt, thần sắc đỏ bừng mê người, trong một tiểu trướng ấm áp như vậy, có phần làm người ta chỉ muốn xông đến xâm phạm.



Sau khi giúp nàng thay y phục, ta cũng mặc một bộ bạch bào khác, kích thước tuy hơi nhỏ, nhưng ta cũng khá hài lòng. Bách Hợp lúc này từ trướng mạc chứa binh khí bên cạnh tìm được hai thanh trường kiếm, cười nói: "Tại" đơn đán nã " thứ không hề thiếu chính là vũ khí, nếu muốn cung tiễn hoặc trường mâu, càng có nhiều thứ cho chàng lựa chọn."



Ta ôm chặt nàng vào lòng. Bách Hợp rúng động buông rơi hai thanh kiếm trên thảm, đôi tay không tự kìm hãm được cuộn trên cổ ta, rên rỉ chủ động hôn trên miệng ta. Ta không khỏi mê đắm, nhiệt tình đáp lại. Cơ thể và tâm linh chúng ta cùng hòa nhập lại, điều khiển bầu máu nóng đang dâng cao như thủy triều.



Bách Hợp vặn vẹo thở gấp, ta lại không ngừng áp lên thân thể làm cho người ta muốn phạm tội của nàng. Đôi tay tham lam của ta tham lam vuốt ve tấm lưng mịn màng và đôi mông tròn căng của nàng. Lửa dục dâng trào làm chúng ta quên đi hết thảy.



Một tiếng thét thê lương làm thức dậy ý chí đang trầm luân của chúng ta. Tiếp theo là hai tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đến từ một góc xa của “Đan Đán nã”.



Đà mã kinh hoảng kêu rống vang trời. Bên ngoài tiếng người bắt đầu nhốn nháo, tình cảnh hỗn loạn. Những người ở khu đất trống bên ngoài trướng hiển nhiên chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.



Lại có vài tiếng kêu thảm thiết.



Chúng ta sợ tới mức phải tách ra. Ta vạch một góc cửa lều, nhìn ra bên ngoài



Chỉ thấy trên bãi đất trống, có hàng trăm người cầm vũ khí, kinh hoảng nhìn về một góc xa của “Đan Đán nã”. Hỏa quang bừng bừng, chiếu sáng “Đan Đán nã” trong màu đỏ của máu.



Ai đang giết người phóng hỏa?



Mọi người từ trong nhà và lều trướng từ bốn phía cầm vũ khí chạy ra xem chuyện gì đã xãy ra? Bách Hợp đứng sau ta nói: "Vu Đế đã đến đây, ả biết không thể trong một thời gian ngắn như vậy lục sóat cả" đơn đán nã ", chó nên cố ý giết người phóng hỏa, bức chúng ta hiện thân."



Tiếng kêu thảm liên tục vang lên, phá vỡ bầu không khí vốn an lành của nơi tận cùng của lục thổ.



Tiếng kêu rống của đà, mã càng tăng thêm cảm giác đáng sợ. Những người gan dạ ào ào kéo đến nơi phát sinh sự tình.



Phương pháp này của Vu Đế rất hữu hiệu, chúng ta có thể nào ngồi nhìn cảnh tàn sát trước mắt đây? Bách Hợp trầm giọng nói: "Chúng ta đến cũng bằng thừa, không bằng lập tức bỏ chạy đến Ma nhãn, may ra có thể kéo ả đuổi theo. Chỉ cần thêm nửa canh giờ, thái dương sẽ mọc lên."



Ta kiên quyết lắc đầu: "Không! Có lẽ ta chỉ là một tên ngốc, nhưng nếu ngồi nhìn Vu Đế giết sạch người ở" đơn đán nã", trong lòng ta sẽ tạo thành sự nuối tiếc bất an rất lớn, sau này nếu có cùng Vu Đế quyết chiến thì cũng chỉ là một tên thua trận.”



Bách Hợp gật đầu nghiêm nghị nói: "Ta đồng ý với chàng, hơn nữa rất khâm phục tình yêu thương vô tư của chàng, nhưng chúng ta phải làm sao đây?"



Ta thở dài: "Bây giờ chỉ có thể đến đâu hay đến đó."



Vu Đế trong cơ thể xinh đẹp của công chúa, mỹ mục tà quang lóe sáng, tay trái giơ lên cao một bó đuốc cháy bừng bừng, tay phải cầm kiếm kiếm, chân đạp lên các thi thế bị ả tàn sát, nhanh chóng di chuyển giửa các lều trướng.



Hơn mười lều trướng xung quanh bị vây trong biển lửa liệt diễm trùng thiên. Sau khi ả phá cửa xông vào một ngôi nhà, tiếng kêu thảm thiết còn chưa tắt, ả đã xông ra như quỷ mị, chém đứt đôi người của mấy tên đại hán xông tới, huyết nhục bay tứ tung, làm người ta kinh sợ không dám nhìn.



Những người vốn định tiến lên động thủ, đều sợ tới mức trốn chạy khắp nơi. “Đan Đán nã” đang rơi vào hoảng lọan khi mặt trời còn chưa mọc.



Sau khi ta phân phó vài câu với Bách Hợp, liền nhảy ra ngoài, hét lớn: "Vu Đế !"



Vu Đế đang muốn đuổi giết những người đang bỏ chạy, nghe vậy liền quay người lại, nhìn ta đang đứng ở ngoài trăm bộ, trong mắt lóe lên cừu hận thâm sâu, lẳng lặng quăng bó đuốc trên tay, từng bước đi về phía ta.



Ta ngẩng đầu nhìn minh nguyệt trên cao, thầm nghĩ mình có thể thấy ánh trăng sáng nửa hay không? Đột nhiên giật mình, nhớ lại Bách Hợp từng nói qua, mặt trăng có thể phản xạ quang tuyến của thái dương, ta vội ngưng thần hấp thu nguyệt năng.



Vu Đế đi đến đứng trước ta khoãng mười bước, lạnh lùng nói: "Thái dương năng của ngươi đã dùng đến giọt cuối cùng, xem ngươi lần này sẽ như thế nào."



Lúc này mọi người trong “Đan Đán nã” đều đã thoát khỏi nơi này, ngoại trừ tiếng lều trướng bị cháy và đà mã kêu hý, xung quanh tựa như quỷ vực.




Hàn phong thổi vù vù. Thiên địa tắm trong hỏa quang đỏ như máu.



Cơ thể ta dần dần ấm lên, nguyệt năng đang chậm rãi rót vào trong cơ thể ta, có điều quá trình rất chậm chạp.



Có cách gì có thể kéo dài thời gian chăng?



Vu Đế cũng lộ rõ bị thương nặng bởi một kiếm trước kia, tà lực giảm đi, đang ngưng tụ tà năng, chuẩn bị tung ra một kích tất sát dành cho ta.



Đối mặt với địch nhân tựa hồ không thể đánh bại, trí não của ta linh hoạt phân tích tình thế song phương.



Bây giờ tà lực Vu Đế đã thấp hơn so với trước kia một ít. Lúc trước cùng ả đối địch, tà lực của ả luôn luôn bao phủ ta hoàn toàn bao, ta phải liên tục dùng tinh thần lực kháng cự, giờ phút này lại toàn không có cảm giác đó.



Tinh thần lực của ả tựa hồ không thể phóng ra như trước kia, cho nên phải dùng cách giết người phóng hỏa ép chúng ta chạy ra, nếu không ả đã có thể dùng tà lực quét qua toàn bộ “Đan Đán nã”, để phát hiện ra chúng ta ở đâu.



Vì ả không cảm ứng được ái năng của chúng ta, mới vận dụng thủ đoạn tàn khốc ép chúng ta.



Nếu là như thế. ả bây giờ chỉ là một “người” đáng sợ, dựa vào tốc độ kinh nhân, thể lực và tà năng còn sót lại trong cơ thể. Ba phương diện này so ra ta đều kém hơn, nhưng ta lại có ưu thế về chiến lược và kiếm thuật.



Ta truyền tin đến nơi Bách Hợp đang ẩn náu.



Ánh mắt Vu Đế tỏa ra bốn phía, lạnh lùng nói: "Ma nữ chấn động đại địa Bách Hợp ở đâu! Vì sao chỉ biết lẩn trốn."



Ta càng khẳng định suy nghĩ của ta, ả không hề có dư lực để tìm kiếm Bách Hợp. Nguyệt năng chậm rãi tích tụ trong cơ thể, cường hóa thể năng của ta.



Ta biết rõ ả cũng đang ngưng tụ tà năng, cố ý nói: "Ngươi tối nay vì sao có hứng thú như thế, có dư thời gian để nói nhảm, hay là ngươi muốn kéo dài thời gian, không sợ trời sáng hay sao?"



Vu Đế hai mắt tà quang đột nhiên tỏa sáng, bình tĩnh nói: "Hiện tại cách lúc trời sáng chỉ có nửa canh giờ, mà ta giết ngươi chỉ cần vài khắc thời gian, nếu ngươi sốt ruột thì cứ động thủ!"



Chúng ta song phương đều có mưu mô.



Ả đang chờ đợi tà năng khôi phục, ta lại hi vọng có thể tận lực hấp thu dương quang phản xạ qua nguyệt quang.



Trong lúc nhất thời đã thành ra cục diện giằng co. Nhưng nhãn thần lăng lệ của đôi bên lại không ngừng giao kích .



Ta đột nhiên nghĩ đến công chúa đang ẩn tàng trong trí não của ả, thầm nghĩ bây giờ tà lực của ả giảm đi, ta có thể kêu gọi ý thức của công chúa, phản công từ bên trong Vu Đế hay không?



Nghĩ đến đó, Bách Hợp cũng sinh ra cảm ứng, cùng tâm linh của ta kết hợp lại.



Linh năng tràn đầy tình yêu phóng về phía Vu đế, cùng lúc hướng đến tinh thần của công chúa kêu gọi.



Bỗng dưng chúng ta lần nữa lại cảm ứng được sự tồn tại của công chúa, nàng vẫn kiên cường bất khuất chống chọi tà lực.



Vu Đế cả người kịch chấn, dùng dư lực phong bế sự xâm lấn của chúng ta. Cơ hội tốt như thế, làm sao có thể bỏ qua. Ta hét lớn, đâm thẳng tới một kiếm.



Vu Đế hồi phục thần thái băng lạnh, yêu kiều kêu lên, trường kiếm tung ra, kích đúng vào lưỡi kiếm của ta. Một cổ cự lực không gì sánh được xuyên thấu qua kiếm mà đến. Hổ khẩu của ta đau đến tê cứng, ta liều mạng nắm chặc chuôi kiếm, đau đớn thối lui.



Kiếm này chứa đầy tà lực, thái dương năng đã cạn kiệt của ta sao là đối thủ, nếu vừa rồi không tích tụ nguyệt năng, kiếm này nhất định đánh rơi kiếm của ta.



Nhân ảnh chợt lóe, Vu Đế đã bức đến trước mặt, mưa kiếm đầy trời, hướng về ta vẩy xuống.



Ta không tin ả có thể giữ được năng lực vừa rồi, hét lớn một tiếng, hóa xảo thành vụng, chém thẳng vào cạnh kiếm, vừa đúng vào chổ yếu nhược nhất trong kiếm thế của ả, nhìn như một kiếm rất đơn giản,



Đó là tinh hoa kiếm thuật của cả đời Lan mỗ, biến vụng thành khéo, kỳ diệu đến cực điểm.



"Keng!"



Vu Đế bị ép đến biến công thành thủ, ngạnh tiếp một kiếm lăng lệ vô bỉ của ta.



Ta tuy hổ khẩu đau đớn, nhưng quả nhiên so với vừa rồi đã khá hơn.




Vu Đế chuyển thành hư bộ, tựa như muốn sang trái nhưng lại thay đổi phương hướng, xoay ngang chuyển sang bên phải. Đây chính là bộ pháp chuyển động của con nhện.



Ta sớm đã tính trước, cúi người tung ra một cước, kích vào ngay giữa tiểu thối của ả, dùng ái năng còn sót lại tiến nhập vào cơ thể ả.



Vu Đế có nằm mơ cũng không thể tưởng được ta có thể tính được chính xác bộ pháp của ả, dễ dàng đá trúng ả như thế, kêu lên sợ hãi, toàn thân run lên, nghiêng người lùi lại, đó là phương thức bỏ chạy theo bản năng của ả.



Phía sau lưng Vu Đế kiếm quang lóe sáng.



Bách Hợp dùng tốc độ kinh nhân xông ra từ chổ nấp, kiếm pháp lăng lệ triển khai đến cực tận, hướng Vu Đế công tới. Đây là lần đầu ta trông thấy tư thế oai hùng của Bách Hợp .



Nàng luôn luôn nhu mì bỗng hóa thành cương mãnh, mái tóc tung bay, xuất ra một tư thái mỹ diệu khôn tả



Vu Đế lần đầu tiên hiện ra thần sắc kinh hoàng, mãnh liệt chuyển thân, nghênh đón trường kiếm của Bách Hợp .



"Đinh đương".



Hai nữ nhân có thể nói đẹp nhất trên đời lúc phân lúc hợp, đánh đến khó phân thắng bại.



Vu Đế hiển nhiên bị một cước vừa rồi của ta vẫn chưa phục nguyên lại, liên tục lui về phía sau, đẩy xuống hạ phong.



Ta vừa rồi đem linh năng còn sót lại tống xuất ra, lúc này toàn thân yếu ớt vô lực, đơn kiếm chống xuống đất, duy trì thân thể đang lảo đảo, may mắn nguyệt năng không ngừng hấp nạp tiến vào, bổ sung cho ta.



Ta nhìn chăm chú trận ác đấu kịch liệt, trong lòng thầm kêu bất hảo. Bách Hợp tuy chiếm thượng phong, nhưng ta lại biết nàng là nỏ mạnh đã giương, duy trì không được lâu.



Mà Vu Đế lại càng thủ càng vững, hiển nhiên đang hồi phục sau một cước của ta.



Lúc này ta đã hồi phục một chút khí lực, tâm sinh nhất kế, tiến đến phía sau Vu Đế, quát to: "Xem kiếm !"



Vu Đế quả nhiên cả kinh xoay ngang. Ả đối với ta sợ hãi còn hơn cả kiếm của Bách Hợp bây giờ.



Bách Hợp hét lên, trường kiếm chợt lóe, đâm vào bả vai của Vu Đế. Tuy không có nửa giọt máu tươi chảy ra, nhưng Vu Đế lại kêu thảm, loạng choạng ngả sang một bên.



Thân thể mềm mại của Bách Hợp run lên, chống kiếm xuống đất để không té ngã. Nàng cũng giống ta, đã dùng cạn kiệt tất cả ái năng.



Ta biết ở thời khắc tối quan trọng này, nếu để Vu Đế nhìn rõ nội tình hai người chúng ta, đêm nay ta và Bách Hợp sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền,



Ta hét to, gom hết dư lực, xông đến.



Ả hoảng sợ quay sang nhìn ta.



Ta xuất ra tư thế oai hùng long tinh hổ mãnh, trường kiếm hư trương thanh thế đánh tới, quát: "Đừng chạy!"



Chuyện này hoàn toàn là đánh cuộc với số mệnh, nếu Vu Đế phóng kiếm đâm lại, cam đoan có thể dễ dàng xuyên qua tim ta.



Nhưng ả tuyệt sẽ không làm chuyện dư thừa.



Quả nhiên Vu Đế ngã lăn xuống đất, lăn đến hơn hai mươi bước mới đứng dậy chạy trốn, hét lớn: "Khi ta khôi phục lại, chính là tử kỳ của hai người các ngươi."



Ta lại đứng không vững, ngã ngồi xuống mặt đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.