Đại Kiếm Sư

Chương 29: Thịnh yến phiêu hương





Ta cùng Ny Nhã đứng trên tường thành Phiêu Hương, cao cao vầng trăng tỏa ánh sáng bạc tráng lệ xuống vùng tảo nguyên mênh mông.



Thải Nhu phải ép tên vô cùng bất nguyện là Đại Hắc đi tắm, ta chẳng còn việc gì làm, trước buổi thịnh yến để khoản đãi ta, tranh thủ chút thời gian, cùng Ny Nhã đến đây thưởng nguyệt.



Mái tóc vàng của Ny Nhã phiêu phất trong gió, nàng thay một chiếc quần màu vàng tươi tắn, so ra, nàng uy phong lẫm lẫm, tràn đầy hào khí, lại là một kiểu sắc đẹp khác làm mê lòng người.



Ny Nhã ngưng thần nhìn vầng trăng xa xa đang soi sáng một vùng thảo nguyên hoang dã thần bí thê mê, khe khẽ nói: " Mẫu thân em đã chết sau khi sinh ra em, do đó cả cuộc đời này em chỉ có mình phụ thân, không có mẫu thân... "



Ta cảm thấy trong lời nàng chứa đọng đầy phiền muộn, khiến ta thưởng cảm vô cùng, đưa một cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai bờ vai thơm ngát của nàng, bỏ quên cả cảnh vật mỹ lệ trước mắt, phía trước tường thành, nếu như nhìn kỹ vẻ kiêu ngạo như nữ thần của nàng, ai ai ắt cũng phải thán phục trời đất đã tạo ra một thân hình tuyệt mỹ như vậy.



Nếu như có một ngày nào đó ta rới xa Tịnh Thổ, chỉ cần ôm lấy nàng, thì cũng giống như đang ôm cả Tịnh Thổ vào lòng. Có nàng, thì cũng như có cả tinh túy của vùng Tịnh Thổ.



Thải Nhu!



Ny Nhã!



Hoàng thiên đối với ta quả là không tệ.



Nếu như ta có thể cùng Thải Nhu, Ny Nhã, Hoa Thiến, công chúa, thậm chí cả quận chúa, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, hoặc giả di cư đến một vùng Tịnh Thổ không có chiến tranh, ta sẽ là nam nhân hạnh phúc nhất trên mặt đất, và ta cũng sẽ cố hết sức mình làm bọn họ trở thành những nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian.



Đó là một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng xa vời.



Hai chiến thắng khiến cho ta run rấy trước định mệnh.



Có ai biết mệnh vận sẽ tiếp tục an bài những gì cho ta? Đặc biệt là trong "dự ngôn" câu "bi thương vô hạn" chính là một cái gai trong tim ta.



Ny Nhã nói: " Khi em nhìn thấy mâu của Tịch Chúc Đồng xuyên vào nội thể phụ thân, ta nghĩ cuộc đời của ta tới đây coi như là đã hết, bởi vì hạnh phúc không có duyên với em... nào có biết... nào có biêt... ?" nói đoạn nàng nhìn vào mắt ta, hạ gục đầu xuống.



Ta không nhịn được đưa tay lên, dừng lại ở ngấn cổ trẻ măng, trắng như tuyết của nàng, nhẹ nhàng xoa.



Ny Nhã chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt đẹp tràn ngập thâm tình nhìn ta, khẽ khàng nói: " May thay gặp được chàng. "



Ta mỉm cười đáp: "Vậy tại sao khi mới gặp ta, nàng lại hung hăng như vậy?"



Ny Nhã nhíc lại gần, ngã đầu vào vai ta, ghé miệng lên sát bên tai ta, thì thầm: "Vì... vì em ghen, em ghen với Thải Nhu được ở bên mình chàng, mà lại không phải là em. "



Ta cười ầm lên, thở gằn một hơi, nói: " Đừng dối ta, ta thấy nàng chính là nhìn thấy ta sau khi cạo râu, cát tóc, tắm rủa sạch sẽ, hình dung anh tuấn như vậy, nên mới động tâm, trong lúc đó, hai mắt nàng sáng rực cả lên, không lừa được ta đâu. "



Ny Nhã đứng thẳng dậy, gặt phắt cánh tay đang ôm lấy bờ vai nàng ra, trừng đôi mắt hạnh, lườm yêu ta một cái phụng phịu: " Nói bậy! bộ mặt râu ria xồm xoàm bây giờ của chàng còn hơn đẹp hơn gấp bội cái vẻ mặt trắng trẻo hôm đó, quỷ mới thích cái bộ mặt trắng trẻo đó. "




Ta thấy mình có thể làm nàng vui lên đến vậy, trong lòng hoan hỉ vô cùng, quên đi quá nửa những ý niệm sầu não, tại thời khắc lắng làm say lòng người này, ai có thể điều khiển được những trở ngại mà bàn tay của mệnh vận đã xắp đặt, nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên nói: " Xem ra ta phải để lại đám râu ria xồm xoàm này, để làm nữ công tước tôn quý vui lòng. "



Ny Nhã ngả đầu vào ngực ta, cả tấm thân nồng nàn rực lửa áp chặt vào người ta, đôi tay như hai con rắn nước cuốn quanh cổ ta, ngẩng khuôn mặt tuơi thắm, ngọt ngào nói: " Giữ lại! Giữ lại! Tốt nhất là giữ lại để che đi cái bộ mặt trắng trẻo kia, nhưng mà cái ánh mắt u buồn kia thì nhất định phải để lại, như vậy mới không mất đi cái công cụ để câu dẫn nữ nhân. "



Ta gian trá nói: "Nàng mới là không ngừng dụ dỗ ta, ta sẽ không cùng nàng đi dự yến tiệc nữa,... "



Tiếng hành quân rầm rập của các chiến sĩ vọng tới.



Bọn ta phải khó khăn lắm mới rời nhau ra được.



" Đại Kiếm Sư, Ny Nhã nữ công tước, đã đến giờ rồi. "



Buổi thịnh yến được tổ chức ở chính điện trong đại phủ của Hồng Thạch công tước.



Tòa đại điện thường cho người ta một ấn tượng sâu sắc, ở đây nóc điện được lợp bằng thủy tinh thạch, khiến người ta có thể nhìn thấy cả một vùng trời lung linh huyền ảo.



Trong điện lúc này đã đầy ắp những vị quý tộc và chiến sĩ Tịnh Thổ, ai nấy đều quần áo lượt là.



Bọn họ tập chung thành nhiều nhóm, một bên thưởng thức những của ngon vật lạ được bày biện trên những chiếc đĩa đá, một bên nhàn rỗi tán chuyện, một số người thì rải rác ngồi trên những bậc thang đá hay những phiến đá hoa vân lát đường, biểu hiện rõ vẻ lãng mạn, vô câu vô thúc của người Tịnh Thổ.



Trong điện có đến hơn quá nửa là những thiếu nữ trẻ măng, trang điểm kỹ càng, y phục lộng lẫy, bọn họ nhìn chung đều là những cô gái xinh đẹp, đặc biệt là làn da trắng mịn như tuyết, thêm nữa là những chiếc quần họ mặc đều vô cùng gợi cảm, với những bờ vai trần những cặp đùi thon chắc cùng những gò ngực đày đặn, càng điểm xuyết thêm cho buổi thịnh yến những nhục cảm hương diễm, càng tương phản với sự lãnh khốc vô tình của chiến tranh.



Khi ta cùng Ny Nhã tới, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.



Hồng Thạch công tước đi giữa, Hồng Tình và một thiếu nữ xinh đẹp có ba phần hao hao giống Hồng Tình hộ tống hai bên, ra nghênh tiếp ta.



Nam nữ trong điện đều đứng dậy, hai tay giao nhau áp trước ngực, hướng ta hành lễ.



Chỉ duy nhất có Đại Hắc là vẫn lười nhác nằm phủ phục trên sàn điện, anh chàng ta bị quần mỹ nữ vây quanh, ngọc thủ xoa vỗ, đến mắt cũng mở ra được.



Linh Trí dẫn Thải Nhu đến bên cạnh Hồng Thạch công tước.



Ta vừa nhìn thấy Thải Nhu, đã không thể dời mắt đi nơi khác được.



Nàng bận một bộ váy dài mềm mại trắng như tuyết, để lộ một bên vai trần, bộ tóc dài trên đầu cuộn thành hai búi, để rủ xuống vài lọn đen nhánh, dùng một chiếc trâm bằng ngọc trắng cài lại, đẹp như đang tỏa ánh sáng rực rỡ.



Thải Như đưa làn thu ba sóng sánh vạn ánh nhu tình, e khẽ nói: " con quỷ Đại Hắc lại bỏ mặc em rồi... "



Ta cố nhịn cười, hướng mọi người đáp lễ, cười nhẹ nói: " Xin cứ tiếp tục vĩ nghiệp của các vị, ta không hy vọng là việc ta đến sẽ gây thay đổi gì.. "



Mọi người cười lớn.



Hồng Thạch công tước ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục cuộc vui, quay sang ta nói: " Con trai tôi chắc là ngài đã quá quen rồi, để tôi giới thiệu con gái của tôi với ngài, Hồng Nguyệt. "



Người thiếu nữ xinh đẹp bên ông khẽ cúi người, trên mặt lấp lánh vẻ hiếu kỳ cùng khiêu khích, hiển nhiên là rất có hứng thú với ta, ta cảm giác như cô ta rất giốn với một người ta biết, chỉ là không nhớ ra là ai.



Trong tâm ta thầm nhủ phải cảnh giác, mỹ nhân Tịnh Thổ rất đa tình, nếu như ta không cẩn thận, sẽ dễ gặp phải phiền toái.



Lúc này không khí trong đại điện đã hồi phục vẻ hoan nhạc tùy ý.



Hồng Tình thấy ta lưu ý đến tình cảnh trong điện, nói: " Đại Kiếm Sư, từ khi Hắc Xoa nhân xâm nhập Tịnh Thổ đến nay, đây là lần đầu tiên trong điện có tổ chức yến tiệc. "



Linh Trí nói: Đại Kiếm Sư, chính là ngài đã mang nụ cười trở lại cho chúng tôi. "



Hồng Thạch công tước lúc này tâm tình rất tốt, cười nói: " Đại Kiếm Sư, mời qua bên này, để tôi giới thiệu cho ngài những người đáng kính nhất Phiêu Hương thành. "



Ta khuỳnh hai tay, để Ny Nhã và Thải Nhu ôm vào hai bên, cùng Hồng Thạch đi về phía bậc đài cao nhất trong điện.



Đi đên đâu, mọi người đèu thi lễ đến đó.



Đặc biết là đám mỹ nữ Tịnh Thổ còn dành cho ta những cái nhìn nồng nhiệt, làm trống ngực ta đập loạn xạ.



Dù sao ta cùng vẫn còn là một thanh niên trẻ tổi, khí huyết cưong phương, bị phụ nữ cuốn hút, âu cũng là lẽ tự nhiên.



Trên phiến đá lớn trong đại điện có bảy người cả nam cả nữ ở bên một cái bàn tròn trên có đầy thực vật đang cung kính đợi ta đến.



Trong đó ta đặc biệt chú ý đến bốn người.



Mội người gầy cao lêu nghêu, vẻ mặt thanh thoát, niên kỷ vào tầm bảy mươi, thu hút ta bởi bộ y phục tế ti giống như của Linh Trí, khác biệt chỉ là bộ y phục tế ti của Linh Trí có riềm hoa vàng, còn bộ y phục này có riềm hoa đỏ.



Một người nữa là một thiếu phụ có vẻ đẹp mặn mà vô cùng mê hoặc lòng người, mái tóc vàng óng tuyệt không kém Ny Nhã chút nào, cũng bận một bộ tế ti y phục, với riềm hoa màu lam. Không ngờ trong bát đại tế ti của Tịnh Thổ, lai có một người đàn bà, lại còn là một vưu vật hiếm thấy trong thế gian.



Người thứ ba khiến ta chú ý một nam tử niên kỹ hơi lớn hơn ta một chút, dáng vẻ khôi ngô, mắt lấp lánh tinh quang thể hiện trí tuệ và sự tự tin, khiến ta có cảm giác anh ta là người văn võ song toàn. Người thứ tư là một nữ tử trung niên tóc đen mảnh mai nhưng cũng vô cùng rắn rỏi, mềm mại mà không yếu ớt, vô cùng gợi cảm.



Cả bảy người đều chăm chú nhìn ta, chỉ có nam tử nọ là chuyển sang nhìn Thải Nhu, trong măt bộc phát nhưng tia kì dị.



Lão tế ti nọ tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào mắt ta, thần sắc kích động, đưa cánh tay gầy khẳng khiu ra, bắt chặt lấy bàn tay ta, nồng nhiệt nói: " Đại Kiếm Sư! Ngừoi Tịnh Thổ đã đợi ngài suốt 700 năm nay rồi. " Ông ta tất nhiên là đang nói đến "Dự Ngôn Thư" đã được viết từ lâu kia.




Hồng Thạch giới thiệu: " Đây là Thiên Nhãn tế ti, chuyên trách nghiên cứu Tịnh Thổ thiên văn và lịch pháp, chuyên đặt tên cho những vì tinh tú mới, cũng là dự ngôn giả của chúng tôi. "



Thoáng chốc trong lòng, ta tử tế đả lượng lão tế ti, trong lòng thầm nghĩ. Giả như ông ta có thể tiên toán tương lai, ta làm sao biết được?



Tiếp đến là vị nữ tế ti mỹ lệ bước tới, bà ta duyên dáng đến trước mặt ta, đôi mắt đẹp sâu thẳm nhìn ta, trong lúc ta đang nghĩ không biết bà ta có nắm chặt lấy tay ta như Thiên Nhãn tế ti, thì đôi tay dài mảnh mai trắng muốt đưa tới, kèm theo một cảm giác nhu nhuyễn, truyền vào trong tim.



Hồng Thạnh nói: " Tế ti trẻ nhất, đẹp nhất trong lịch sử Tịnh Thổ, Hoa Vân nữ tế ti, chuyên trách nghiên cứu nông vụ, là người thông hiểu về thiên nhiên nhất ở Tịnh Thổ. "



Hoa Vân dịu dàng nói: " Ta hy vọng hòa bình sẽ trở lại với Tịnh Thổ, lúc đó ta mới có thể đưa Đại Kiếm Sư đi thăm quan khắp vùng Tịnh Thổ. "



Thải Nhu "À!" lên một tiếng nói: " Vậy thì tốt quá. "



Hoa Vân nhìn Thải Nhu cười thân ái, buông tay ta ra, mặc dù tay đã rời tay, nhưng cảm giác nồng ầm đó đã in sâu vào trái tim ta...



Nhưng đó tuyệt đối không đại biểu là ta với Hoa Vân có động tình, hoặc có ý nghĩ muốn chiếm đoạn bà, đó là cảm giác tôn kính, thương mến đối với cái đẹp, giốn như cảm giác trân trọng đối với Tịnh Thổ, đối với sự lãng mạn mỹ lệ của Tịnh Thổ nhân.



Một người thấp béo bước tới, nắm chặt lấy tay ta, tự giới thiệu: " Mọi người ở đây ai cũng cười ta thấp béo, đến cả tên thật cũng chẳng còn ai nhớ nữa, nhưng bọn họ không ai quên ta còn một đôi tay, đôi tay chế tạo ra những nông cụ và kiến ốc tinh xảo nhât, và giờ đây đôi tay này chế tạo ra vũ khí và chiến cụ.”



Mọi người cười ầm lên.



Người này có chút giống vị quân sư béo Mã Nguyên, lại có thêm ba phần phóng khoáng và hài hước, khiến ta sinh hảo cảm, nói: " Hy vọng ông có thể dùng đôi thiên hạ vô song xảo thủ này, biến ma huyết thành một loại vũ khí lợi hại, để chúng ta nắm chắc phần chiến thắng. "



Nhãn tình của ông khẽ lóe tinh quang, lùi lại phía sau, nhưng vẫn thể hiện vẻ thâm sâu khó lường.



Ta bỗng nhiên trở thành một vị lãnh tụ tự nhiên của Tịnh Thổ, một vị anh hùng không còn phải bàn cãi, bởi vậy ta sẽ là nguời đầu tiên họ nhìn đến khi đối mặt với những đại sự quan trọng khẩn yếu nhất.



Tiếp đến là vị trung niên nữ tử mảnh mai, ta thầm nghĩ: " Không cần nói ta cũng biết đây là thê tử của Hồng Thạch công tước, vậy mói có thứ khí chất cao nhã này. "



Bọn ta bắt tay nhau.



Hồng Thạch nói: " Đây là họa sĩ vĩ đại nhất ở Tịnh Thổ. "



Phượng Hương nhẹ nhàng nói: " Đại công đã quá lời rồi, nhưng ta hy vọng có thể vẽ tặng Đại Kiêm Sư một bức, để ngàn năm sau, người Tịnh Thổ vẫn còn có thể nhìn thấy dung nhan của Đại Kiếm Sư. "



Bấy giờ ta nghe thấy Thải Nhu len lén hỏi Linh Trí: " Tế ti! Ngài phụ trách khoa mục gì?" Nàng đúng là một tiểu hài nữ hiếu kỳ nhất thế gian, nhưng cũng thể hiện sự quan tâm trân thành của nàng đối với mọi người.



Linh Trí đáp: "Ta phụ trách lịch sử. "



Phượng Hương có chút ngượng nghịu nói tiếp: " Đại Kiếm Sư... "



Lúc này ta mới nhận ra mình vẫn còn nắm chặt bàn tay cô, mặt thoáng đỏ, buông vội ra.



Mọi người vẻ mặt tươi cười, lấy lại vẻ lãng mạn tùy ý vốn có, ta cũng không cảm thấy bât an nữa, chỉ là hy vọng Phượng Hương không hiểu lầm.



Tiếp đến diện kiến ta là hại vị đại tướng của Hồng Thạch, niên kỷ vào tầm bốn chục, một vị cao gầy tên gọi Nhạc Sơn, vị thấp béo tên Tú Thanh, bọn họ không những có khí chất thanh nhã của văn nhân, mà còn có cả vẻ phong phạm của một quân sư.



Cuối cùng là người thanh niên anh tuấn, lớn hơn ta tầm vài tuổi, tướng quân Ước Nặc Phu, anh ta tiến lại bình tĩnh nắm lấy tay ta nói: " Đại Kiếm Sư là người khiến cho người ta gặp lần đầu tiên đã phải thấy cảm phục. " Nói đoạn lại ghé vào tai ta nói nhỏ: " Tôi thật ghen tỵ với ngài. "



Ta ngớ người, không ngờ Tịnh Thổ nhân lại thẳng thắn trong tình cảm đến như vậy, thật là giống hệt như Niên Gia.



Hồng Thạch nói: "Đại Kiếm Sư, mời ngồi. "



Ta vừa định ngồi xuống, thì có bóng người lướt tới, thân hình mỹ lệ của Hồng Nguyệt dã chặn trước mặt, nếu như ta không phản ứng nhanh, thì đã đâm xầm vào người cô ta rồi.



Thải Nhu và Ny Nhã cũng cùng ta dừng lại.



Mặt hoa của Hông Nguyệt khẽ nỏ nụ cười ngọt ngào nói: " Đại Kiếm Sư! Tôi muốn mượn ông một món bảo bối! " Bảo bối gì? chẳng nhẽ là thanh "Thánh Kiếm" của ta?



Thải Nhu mặt đỏ lựng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời vẻ hoan hỉ vui tươi.



Hồng Nguyệt, cô bé tinh nghịch này hướng phía ta chun mũi một cái, trước khi ta kịp đáp ứng, đã tiến tới kéo Thải Nhu “áp giải” đi.



Ta ghé tai Ny Nhã nói: " Xem ra những món đồ ngoại nhập được yêu thích hơn những thứ trong nội địa ha, tất nhiên là trừ bọn Hắc Xoa Quỷ. "



Ny Nhã cười nghiêng ngả, rồi nghiêm mặt trừng mắt nhìn ta một cái, không biết là có phải trách ta gọi nàng là món đồ nội địa không?



Mọi người tuy không biết bọn ta nói gì, nhưng vẻ mặt đều rất vui vẻ, đột nhiên, ta nhận thấy mình đã hoàn toàn hòa nhập vào cách sinh hoạt cùng phương thức xã giao của người Tịnh Thổ. So với sụ giả trá, tranh quyền đọat lợi ở Đế Quốc thì thật khác xa.



Trách nhiệm trên vai ta lại càng nặng nề.



Nhược bằng ta không thể đánh đuổi bọn Hắc Xoa nhân, nên văn hóa mỹ lệ khả ái này sẽ tiêu tan vào không khí.



Mọi người đồng loạt ngồi xuống, sau một vòng rượu, Hồng Thạch chuyển vào bàn luận chủ đề chính.



"Nguyên lai mục đích xấu xa của bọn Hắc Xoa nhân là lấy đại hậu phương của Thiên Miếu, bởi vậy chúng công hãm Phiêu Hương, Bộ Hỏa hai thành, cắt đi nguồn cung cấp lương thảo của Thiên Miếu, sau đó mới tấn công, nhưng có Đại Kiếm Sư đến, đánh cho bọn chúng hai trận đại bại, làm tổn thương hai quân đoàn trọng yếu, tổng số quân lực tổn thương cũng phải đến một phần tám, xoay chuyển tình thế theo chiều hướng thuận lợi cho ta.



Linh Trí nói: " Nhưng dù sao chúng ta cũng không được khinh địch, vì ngoài "U Minh Quân Đoàn" của Hắc Xoa Quỷ V"Nghiêu Địch" ra, Hắc Xoa Nhân "Thất Đại Thần Tướng" vẫn còn năm quân đoàn với thực lực hoàn chỉnh, binh lực so ra mạnh hơn chúng ta nhiều.




Ny Nhã ở bên cạnh cũng nói: " U Minh Quân Đoàn là đội quân riêng của Hắc Nghĩa Thổ Nghiêu Địch, tổng số binh lực đạt quá mười hai vạn, mũ giáp của bọn chúng hoàn toàn được sơn trắng, rất dễ nhận. Thất Đại Thần Tướng, trừ Tịch Chúc Đồng, Tả Lệnh Quyền và Công Lãnh Minh, còn có "Quỷ Dạ Đề Cùng Tuyệt", "Lang Hào Trực Mộ", "Hắc Phách Khách Hoành Đao", "Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh" và " Sấu Quỷ Hướng Cầm Sanh", đặc biệt là ba đạo quân của Cùng Tuyệt, Khách Hoành Đao và Đái Thanh Thanh đặc biệt đáng sợ.



Ta không ngờ một trong Thất Đại Thần Tướng lại là nữ nhân, không khỏi phát sinh hứng thú, không biết cô ta hình dong sẽ như thế nào. Cho tới nay, ta vẫn chưa thấy một nữ Hắc Xoa Quỷ nào cả, nghĩ di nghĩ lại cũng không nghĩ ra cô ta sẽ có vẻ gì đẹp.



Nguời đàn ông thấp béo như nhìn thấu được những ý nghĩ trong đầu ta, nhe răng cười nói: " Hắc Trân Châu nghe nói chính là đệ nhất mỹ nữ của Hắc Xoa Quỷ, chỉ là diện mạo cô ta thế nào, thì chưa có ai nhìn thấy. " Nói xong thần sắc nhất thời trở nên ảm đạm, tiếp: " vì những người nhìn thấy diện mạo của cô ta đều chết hết. " Mọi người nhất thời trở nên trầm mặc, thực tại đau buồn của Tịnh Thổ lại hiện trở lại trong tâm trí.



Ta muốn chuyển sang nói về chủ đề khác, hướng họa sư Phượng Hương hỏi.



"Phượng Hương nữ sĩ, nữ sĩ chắc hẳn có phòng tranh riêng, không biết ta có cơ hội thăm quan không?"



Phượng Hương hoan hỉ nói: " Đó là vinh hạnh của Phượng Hương. " Lúc đó vẻ mặt của cô ta vui sướng như một đứa trẻ được quà.



Hồng Thạch cuời nói: " Nàng nhân dịp này vẽ luôn một bức cho Đại Kiếm Sư đi. "



Phượng Hương thở dại nói: "Chỉ sợ là sẽ vẽ không tốt, Đại Kiếm Sư có một thứ khí chất phi thường rất khó nắm bắt, nếu không nắm bắt được nó, bức vẽ sẽ không thể tốt được. "



Vị tế ti mà chưa hề nói câu nào, Thiên Nhãn tế ti lúc này mới mở miệng: " Con sẽ thành công! "



Trong lúc ông ta nói, nhãn thấn thoáng lộ vẻ bi thưong, lại pha chút sợ hãi, chẳng nhẽ ông ta đã nhìn thấy tương lai có điều gì sẽ xẩy ra.



Hồng Thạch hướng Ước Nặc Phu nói: "Nặc Phu, ngươi vừa từ Thiên Miếu đến, ngươi hãy thuật lại tình hình ở Thiên Miêu cho Đại Kiếm Sư biết. " Sau đó quay sang ta giới thiệu Nặc Phu: " Nặc Phu là vị tướng trẻ nổi danh nhất ở Tịnh Thổ, nếu không phải do anh ta đột phá được vòng vây của Sấu Quỷ Hướng Cầm Sanh ở Thiên Miếu, dẫn đường cho hơn hai vạn Thái Dương chiến sĩ đến Phiêu Hương thành, thì có lẽ chúng tôi đã không cầm cự được đến ngày hôm nay. "



Ước Nặc Phu trầm ngâm một lúc lâu, nói: " Thiên Miếu nằm ở suờn núi của Tục Thiên Sơn Mạch trong vùng Trục Thiên cao nguyên, chỉ có hai con đường dẫn tới cao nguyên này, một ở phía bắc, một ở phía nam, tên gọi là Trục Thiên Bắc Lộ và Trục Thiên Nam Lộ, từ sáu trăm năm trước Dự Ngôn Thu viết xong, người Tịnh Thổ chúng ta đã có sự phòng bị với những biến cố tương lai, do vậy từ mấy trăm năm gần đây, không quản gian nan, trên hai con đường này chúng tôi đã xây dựng tám thạch bảo ở những vị trí chiến lược, trên con đường phía nam có "Lập Thạch", "Bằng Nhai", "Thủ Cốc" và "Nghị Hạp" bốn bảo, trên con đường phía bắc là "Phong Ải", "Đoạn Lộ", Cầm Thiên" cùng "Hổ Thị", hiện tại trong tám bảo, có "Phong Ải" và "Đoạn Lộ" là gần đại bản doanh của Hắc Xoa nhân hơn cả, đều rơi vào tay địch, may thay có hai bảo "Cầm Thiên" và "Hổ Thị" đối mặt cách xa nhau, địa hình hiểm yếu, lại có hai vị danh tướng trong Tịch Thổ tứ đại danh tướng là Long Đằng và Yến Sắc đích thân chiếm giữ, khiến cho bọn Hắc Xoa quân khổ công mất vài năm nay, bởi vậy bọn Hắc Xoa mới định đi vòng qua Thiên Sơn Mạch, tiến nhập vào phương nam, để cắt đi đường tiếp tế nhân lực và thực vật của bọn ta cho Thiên Miếu.



Ta thở dài, chạy chốn hiện thực xem ra cũng không phải là giải pháp, tâm thần lại quay trở lại với cuộc chiến với Hắc Xoa nhân.



Trục Thiên Sơn Mạch là sơn mạch lớn nhât Tịnh Thổ, từ đông sang tây, giống như một quả thanh qua đầu to mà đuôi bé, quanh co kéo dài ra đến tận biển lớn, chia Tịnh Thổ thành hai miền riêng biệt, giống như một bức bình phong cực lớn của tạo hóa, vì vậy trong lúc các thành ở phương bắc bị địch nhân đánh phá, Trục Thiên cùng Kiến Vu hai thành có thể chặn được thế công của quân địch mặc dù quân lực của chúng mạnh hơn nhiều, khiến cho nam phương hai thành có thể chặn đựoc ngọn lửa của chiến tranh.



Có thể tưởng tượng ra, không còn cách nào khác, Hắc Xoa thủ lĩnh Nghiêu Địch, phái bốn đạo quân, chia thành ba đường, Tịch Chúc Đồng đến tấn công Bộ Hỏa, Tả Lệnh Quyền cùng Công Lãnh Minh tấn công Phiêu Hương, còn một đạo do Hướng Cầm Sanh thống lĩnh, phụ trách phong tỏa vùng bình nguyên từ Trục Thiên đến Phiêu Hương, chỉ tiếc là đã gặp phải ta.



Hiện tại Tả Lệnh Quyền cùng Tịch Chúc Đồng một bị giết, một bị cầm tù, Hắc Xoa quân tất đang trong tình thế đại loạn, hơn nữa có thể cản không để Công Lãnh Minh và Hướng Sanh Cầm hai đạo quân hội hiệp, biến thanh hai đạo cô quân, rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch, nếu như bọn Hắc Xoa Quỷ ở phương bắc muốn tiếp viện, sẽ phải trải qua một đoạn đường hành quân cực dài, mới có thể vòng qua bờ đông của Trục Thiên Sơn Mạch, tình thế đối với chúng ta thật là vô cùng thuận lợi.



Ta nhíu mày hỏi: "Hắc Xoa nhân nếu muốn phái viện quân đến phía nam, thì sẽ mất bao nhiêu thời gian?"



Hồng Thạch đáp: " Theo như sự ước lượng của chúng tôi, dựa vào phưong thức nam tiến của bọn Hắc Xoa nhân, thì đầu tiên dùng thuyền lớn để vận binh, dựa vào "Long Thổ Thủy" để đi một mạch đến bờ đông Trục Thiên, sau đó bỏ thuyền hành quân, đi qua hẽm núi phía đông, men theo vùng thảo nguyên ở Kim Vân Sơn Mạch, đến Kim Vân Sơn Thành, sau đó từ sơn thành đến "Thủy Vân Giản", tiếp tục đi về phía tây nam, sau đó mới đến "Vạn Mã nguyên" ngoài "Lập Thạch Bảo", nếu như đi theo lộ trình này, thì nhanh nhất cũng phải mất đến sáu mươi ngày mới đến được phía nam."



Ta trầm giọng hỏi tiếp: "Hiện tại Phiêu Hương cùng Bộ Hỏa hai thành có thể phái xuất khoảng bao nhiêu chiến sĩ, và liệu có ảnh hưởng đến lực lượng phòng thủ cơ bàn không?"



Hồng Thạch đã có sẵn câu trả lời, đáp: "Chúng ta có thể huy động ba vạn chiến sĩ." Đoạn quay sang nhìn Ny Nhã, hiển nhiên là không thể tính luôn quân đội của nàng,



Ny Nhã thần tình ảm đạm, nói: " Những người có thể mang theo, tôi đã mang theo hết rồi, trận chiến ở Thiên Mộng Hà, quân đội ta tổn thất trầm trọng.". Đến giờ ta mới hiểu hêt những khó khăn của cuộc chiến với Hắc Xoa nhân, toàn bộ vùng phía nam Tịnh Thổ, chỉ tập kết được chưa đến bốn vạn binh lực, so với đối phương, chỉ một quân đoàn đã đạt tới năm vạn, cùng với bốn vạn Thái Dương Chiến Sĩ, nếu như muốn dùng vũ lực và nhân số để áp đảo đội quân thiện chiến của Hắc Xoan nhân mà chiếm ưu thế ở bình nguyên thì quả là hạ sách, so với tự sát thật không có gì khác.



Mọi người đều trầm mặc suy nghĩ, niềm vui cua trận thắng dần dần tan biến.



Hoa Vân tế ti thở dài một hơi nói: "Trong cuộc chiến với Hắc Xoa nhân, chúng ta hoàn toàn tuyệt vọng, cho đến khi Đại Kiếm Sư đến." Đôi mắt đẹp chứa đầy trí tuệ thoáng lộ vẻ thâm trầm ai thống.



Bà ta vì trách nhiệm quản lý hoa quả và động vật ở Tịnh Thổ, bọn Hắc Xoa lại bản tính hung tàn, đi đên đâu phá đến đó, không hề thương tiếc thiên nhiên, nên đó trở thành nỗi khổ tâm nhất của bà.



Ta cũng có nỗi khổ riêng của mình, ta không chỉ phải lãnh đạo Tịnh Thổ nhân đối phó với đạo quân cường bạo của Hắc Xoa nhân, mà còng trong trận chiến nảy lửa này, phải tìm một nhân vật còn nguy hiểm hơn Hắc Xoa nhân gấp bội, đó là Đại Nguyên Thủ, không để cho hắn đoạt đựoc Trân Ô Đao, hoặc giả nếu như ta đúng là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ, đối diện với hiện thực lãnh khốc này, thực tế chẳng cần phải làm gì, chỉ cần ngồi đợi cái chiến thắng đã được tiên đoán kia.



Nhưng chẳng lẽ ta có thể cứ an nhiên mà ở đây đợi một cái chiến thắng "đã được an bài" sao?



Hiện tại con bài duy nhất của ta là thân phận Thánh Kiếm Kỵ Sĩ, chỉ có lòng tin sắt đá của Tịnh Thổ nhân vào những lời tiên đoán đo, mói có thể giúp ta kích thích đấu trí của họ.



Phụ thân ta đã từng nói ta thiên sinh là một kiếm thủ và một chiến lược gia vĩ đại, nhưng liệu ta có thể ở tình thế khó khăn này mà đảo ngược tình thế không?



Nhãn quang mọi người đều tập chung trên mình ta, đợi ta ra mệnh lênh.



Ta thu nhiếp tâm thần, cười nhẹ nói: " Phải chuẩn bị bao lâu, chung ta mới có thể xuất quân phạt bắc?"



Nhạc Sơn hiển nhiên là phục trách phương diện này, nói: " Ba ngày! Chỉ vần ba ngày là đủ"



Ba ngày.



Ba ngày sau, ta sẽ ròi khỏi tòa thành Phiêu Hương mỹ lệ, vì sao sự bình yên và một cuộc sống an nhàn đối với ta rất vô duyên?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.