Đại Kiếp Chủ "Dịch"

Chương 112: Nhốt vào yêu trận (1)






Người dịch: Vũ Huy QuangBiên: Cao Đức HiếuThật khó mà hình dung thần uy trong nháy mắt đó, thanh phi kiếm do Kỳ Khiếu Phong phóng ra hệt như thần binh giáng thế, gió lốc thét gào, tử ý như điện. Sau khi thanh phi kiếm đó xuất hiện, trong nháy mắt liền có bảy, tám con Ngân Bối Thương Lang (sói xanh lưng bạc) bị xé thành mảnh nhỏ, máu thịt rơi đầy trên mặt đất.Sau đó Kỳ Khiếu Phong thuận thế lao về phía trước vài chục trượng, tay kết pháp quyết, thanh phi kiếm kia nhất thời lại bay ngược trở về, dùng tốc độ như tia chớp lượn một vòng quanh người hắn, sau đó lại bất thình lình lao ra phía ngoài. Một con rắn độc lặng lẽ ẩn núp đến bên người Kỳ Khiếu Phong liền bị thanh phi kiếm này chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, tựa như pháo hoa màu đỏ tươi, làm nổi bật Kỳ Khiếu Phong lên như là thần vậy...“Đuổi theo Kỳ sư huynh!”Vào lúc này Ngô Thanh cũng thấp giọng quát lên một tiếng, bước lên phía trước một bước, thấy chung quanh có một vài con yêu thú lao đến, lập tức ngầm kết pháp ấn, lập tức có ánh sáng lóe lên trong đôi mắt nàng ta, giống như là ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó vậy. Tất cả yêu thú đã lao tới trước mặt nàng ta liền giống như là bị say rượu vậy, thân hình lắc qua lắc lại, cứ thế ngã lăn ra đất ngủ, tạo thành một màn vừa quỷ dị vừa thần kỳ.Chẳng qua Tiểu Thanh Mộng Thuật của Ngô Thanh cũng chưa phải quá xuất sắc, mấy con yêu thú trước mặt ngã lăn ra đất, thế nhưng mấy con phía sau thì chỉ hơi chậm lại một chút mà thôi, sau đó hơi lắc lư đầu, rồi tiếp tục lao đến phía trước. Thế nhưng hiển nhiên là Ngô Thanh đã sớm có chuẩn bị từ trước, nàng đọc thầm chú ngữ, lập tức có một lá bùa bay lên từ bên hông nàng ta, hóa thành một tia sét màu tím, đánh lui những con yêu thú kia!Những người còn lại cũng tranh thủ thi triển ra thần uy, tầng tầng pháp thuật được thi triển liên miên không dứt, hoặc giết chết hoặc đánh lui tất cả những yêu thú cản đường. Họ tập trung đi theo bên người Kỳ Khiếu Phong, giống như là chiếc thuyền nhỏ đi ngược dòng nước vậy, nhanh chóng leo lên đỉnh núi...“Trời ạ, đây chính là thủ đoạn của tiên gia sao?”Ở dưới chân núi, một đám giáp sĩ cùng với quý tộc của Thái Nhạc thành đều nhìn tới mức hoa mắt choáng váng.Đây là loại lực lượng nào thế? Ác lang to như trâu rừng hung mãnh khó cản, bất kỳ một thứ nào cũng là tồn tại cực kì đáng sợ, cho dù là mãnh tướng trong phàm tục cũng chưa chắc có thể ngăn lại bọn chúng mấy hồi, thế nhưng ở trước mặt những tiểu tiên gia tuổi còn trẻ này lại tựa như là một tờ giấy vậy. Nếu là những thủ đoạn của tiên gia kia dùng đến trên người của bọn hắn, vậy chẳng phải là...Không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, tất cả mọi người khi nhìn thấy bóng lưng của những đệ tử tiên môn kia thì đều kính sợ vô cùng, như là thần minh vậy!Mà ở trong đám quý tộc trong thành, vẻ mặt của Kỳ tướng quân lại càng vô cùng đắc ý. Thủ đoạn của đám đệ tử tiên môn kia đáng sợ, con của hắn lại càng là người dũng mãnh nhất trong đám người này, điều này quả thực làm cho hắn như mở cờ trong bụng, nghĩ thầm chẳng trách con trai của mình tu hành cần tốn nhiều tiền tài như vậy, chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã lấy đi hơn phân nửa gia tài của Kỳ gia. Chỉ cần uy phong như thế này thì dù có hao hết toàn bộ gia tài cũng đáng...“Ha ha, không phải là Phương hiền chất muốn đi lên giúp đỡ sao, bây giờ mau chạy tới có lẽ còn có thể đuổi kịp bọn hắn...”Cũng không biết Kỳ tướng quân nghĩ cái gì, đột nhiên quay đầu lại cười đùa một câu với Phương Nguyên.Người ở chung quanh nghe thấy đều khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại về phía Phương Nguyên. Bọn hắn đều đã nghe những đệ tử tiên môn kia nói dường như là việc tu hành của vị Phương Nguyên Phương tiểu ca này ở Thanh Dương tông gặp phải vấn đề gì đó, huyền công chưa thành, thực lực cực kém, bây giờ đã là một tên phế vật rồi. Mà khắp nơi trên ngọn núi kia đều là yêu ma, nếu như hắn thật sự lên núi, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?“Bằng thực lực của bọn hắn hẳn là không thành vấn đề, ta cần gì phải lên núi cho thêm phiền?"Quả nhiên, dường như Phương Nguyên không nghe ra ý cười nhạo trong câu nói của Kỳ tướng quân vậy, chẳng qua là chỉ thành thật trả lời mà thôi.Những người khác nghe thấy như vậy cũng đều cười thầm một tiếng.Vừa nghe thấy lời này, bọn họ lại càng thêm tin tưởng lời nói của mấy vị đệ tử tiên môn kia...“Những đệ tử tiên môn này quả thật không tầm thường. Thần uy như thế này, những yêu thú bình thường căn bản không thể làm gì được, bọn họ sắp lên tới đỉnh núi rồi...”Lúc này, có người nhịn không được cảm khái một câu.Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, phía dưới ánh trăng sáng chói quả nhiên hắn thấy được tốc độ giết lên núi của bọn người Kỳ Khiếu Phong là cực kỳ nhanh. Thỉnh thoảng lại có ánh sáng của pháp thuật lóe lên, vô số con yêu thú bị đẩy lùi ra hoặc là xé thành mảnh nhỏ, sau đó hình bóng của bảy người bọn họ tựa như bảy thanh bảo kiếm vậy, bay thật nhanh về phía đỉnh núi. Hiện giờ ở trước mắt của bọn họ cũng đã không có bất kỳ thứ gì cản đường nữa, đã sắp lao lên tới trên đỉnh núi."Tây quỳ sửu, đông tân dậu, yêu khí như khói, quỷ ảnh chạy loạn..."Vừa quan sát, vừa âm thầm tính toán trong lòng, hắn đã lờ mờ đoán ra được thế cục trên núi rồi.“Kỳ tướng quân, mau chóng chuẩn bị..."Đúng lúc này, ở dưới chân núi có một người chạy tới bên cạnh Kỳ tướng quân, quả nhiên chính là Chu Thanh Việt.Chu Thanh Việt cũng nhìn thấy Phương Nguyên, ánh mắt hơi có sợ hãi, nhưng tâm tư vừa xoay chuyển, thần sắc liền thay đổi, lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, sau đó hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn nữa, nhìn thẳng Kỳ tướng quân nói:“Vừa rồi khi nhóm Kỳ sư huynh lên núi liền ra lệnh cho ta chờ ở dưới chân núi. Kỳ sư huynh nói, chờ sau khi bọn hắn lên núi thì hãy ra lệnh cho binh lính vây quanh ngọn núi này lại, yêu ma trong ngọn núi kia rất lợi hại, dùng yêu khí điều khiển dã thú trong núi biến chúng thành yêu nô, hung tính đại phát, có thể xem là yêu thú, không thể để lại dù chỉ là một con, nếu không sẽ hậu họa vô cùng. Sư huynh bảo chúng ta dùng binh giáp phối hợp với bọn hắn chém giết sạch tất cả yêu thú!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.