Đại Kỳ Biến

Chương 15: 15: Ân Oán 2





Mục Ly nghe câu này, trong lòng khó hiểu.

Lập trường khác biệt? Lập trường gì?
Hàn Vân không khỏi nhớ tới một lần vào nhiều năm về trước, khi đó hắn còn yếu hơn bây giờ rất nhiều…
...! Phong Quyển sơn lâm là một khu rừng quốc gia rộng lớn cùng nổi tiếng bởi nó là địa điểm tranh chấp chủ quyền của hai quốc gia lớn vì nhiều lý do.
Sâu trong Phong Quyển sơn lâm nhiều năm nay không có dấu tích của loài người, không chỉ vì sơn lâm vô cùng rộng lớn, mà còn cả vì có nhiều thú dữ cùng những bẫy thiên nhiên vô cùng nguy hiểm.
Trong rừng sâu có rất nhiều cây đại thụ cao hàng chục mét, cành lá sum xuê, tiếng chim hót vang khắp, phải nói là không chịu tác động của loài người, nơi đây một mảnh tự nhiên bồng bột sinh cơ.
Trên một cành cây đại thụ, có một người thanh niên ngồi trên đó, thanh niên mặt lạnh đanh, tự nhiên ngồi tựa vào thân cây mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Sột soạt.” Từ trong tán lá rậm rạp, một bóng người nhảy ra, vững vàng mà đứng trên cành cây.
Nghe thấy tiếng động, thanh niên mở to mắt, từng cơ thịt rơi vào trạng thái sẵn sàng phát lực, chỉ khi xác định người đứng trước là người quen, hắn mới dần bỏ đi cảnh giác.
Người đi đến là một nữ nhân, nàng có khuôn mặt phong hoa tuyết nguyệt, đôi mắt hẹp dài như lá liễu, khóe miệng hơi nhếch lên khiến nàng trông như đang cười.
Nàng không nhanh không chậm bước đến trước mặt thanh niên, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, nàng nói: “Nên đi thôi Hàn sư đệ.”
Hàn Vân từ từ đứng lên, đối mặt mỹ nữ mặt không đổi cung kính đáp: “Vâng sư tỷ.”
Nói rồi, cả hai người hướng về phía sâu mà phóng đi, cước bộ vững vàng đạp trên cành cây, áo bào trắng phấp phới bay ngược theo chiều chuyển động của cả hai.
Hai người gần như song song, Hàn Vân chậm nửa bước so với nữ nhân.
Hắn lên tiếng: “Nhu tỷ, lần này chúng ta chấp hành nhiệm vụ gì?”
Nhu tỷ khẽ cười, đáp: “Đệ lại không xem thông báo ta gửi đến rồi.”
Hàn Vân biết Nhu tỷ định nói gì tiếp, lời này hắn bị Nhu tỷ nhồi nhét vào tai nhiều lần rồi, thế là hắn trực tiếp cắt lời nàng định nói: “Xem thông báo làm gì, có tỷ nói không phải được sao?”
Nhu tỷ im lặng, nàng biết Hàn Vân không có ý định tiếp tục đề tài này, vậy cũng thuận theo mà chuyển hướng đề tài: “Ừ.


Chúng ta lần này có nhiệm vụ là tiếp viện một tiểu đội đệ tử ngoại môn đang bị người của Hoa Hồng thư viện truy đuổi.”
“Hừ” Hàn Vân đáp: “Hoa Hồng thư viện vẫn hung hăng như vậy sao?”
Nhu tỷ cười trừ, không đáp.

— QUẢNG CÁO —
Hai người tốc độ nhanh, mất chưa đầy một ngày mà đã đi được cả một quãng đường dài, cuối cùng đến khi trời tối thì nghỉ lại trong một sơn cốc.
Nhu tỷ lật ra bản đồ, chỉ ra địa điểm hiện tại của hai người họ, rồi di ngón tay tới một điểm cách không xa đó: “Đây là nơi phát ra tín hiệu cầu cứu cuối cùng của tiểu đội đệ tử ngoại môn đấy, ngày mai chúng ta sẽ tiến tới dò xét.”
Hàn Vân mặt không biểu tình, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Nhu tỷ vốn đã quen với tính cách lạnh lùng của hắn, cũng sẽ không vì thế mà đối xử lạnh nhạt đối phương, “Nghỉ ngơi đi, chúng ta có lẽ sẽ không thuận lợi đâu.”
Sau lời đó, cả hai cũng không còn giao lưu gì, mỗi người cách nhau không xa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trước mắt Hàn Vân, một quả cầu ánh sáng bay ra từ mi tâm, từng tia sáng từ Hàn Vân bay ra, hòa vào quả quả cầu.
Nhu tỷ thấy Hàn Vân lại tranh thủ cơ hội tu luyện, không khỏi thở dài…
…Mới sớm, hai người đã không tiếp tục chờ đợi tại sơn động, hai bóng người thấp thoáng hiện ra sau những tán cây, thoắt ẩn thoắt hiện.
Chẳng mất bao lâu, cả hai đã đến trước một dòng sông lớn chảy xiết, nước sông hơi vẩn đục chảy cuồn cuộn, bờ bên kia lại xa tít khó thấy.
“Đây thực sự là nơi mấy người kia phát tín hiệu sao?” Hàn Vân hỏi.
“Không phải, là ở gần đây.” Nhu tỷ lắc đầu, đáp.
Nàng quay đầu nhìn quanh, tiến tới một vùng rừng không xa.

Hàn Vân không nói gì, trầm mặc đi theo.

Nhu tỷ đi vào lại rừng, đi được mấy bước đã thấy một khu đất trống, đây không phải là khu đất trống tự nhiên, mà là do đánh nhau mà có, cây cối xung quanh đều bị đánh đổ, từ mặt đất thì có thể dễ dàng thấy vết lằn sâu, ngay cả trên các cây bị đánh đổ cũng có những vết tích tương tự.
Nhu tỷ quan sát, đưa ra phán đoán: “Là đơn phương nghiền ép.

Đối phương phải có thực lực ít nhất là sơ tưởng cấp bốn.

Có không nhỏ khả năng là dung tưởng.” Nhu tỷ nói xong, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Hàn Vân.
Tuy nghe đến đối thủ lần này có thể là dung tưởng cao thủ, Hàn Vân cũng không có bất kỳ dao động nào, hắn vẫn bình thản đứng đấy, quan sát hiện trường.
Nhu tỷ không thăm dò ra Hàn Vân có suy nghĩ gì, ngược lại có cảm giác bị đối phương âm thầm cười nhạo.
Nàng dần có biểu cảm kì quái, Hàn Vân lúc này lại lên tiếng: “ Ở đây không có xác người, nói rõ mấy tên đệ tử ngoại môn đã bị bắt đi.

Nhu tỷ, chúng ta có đuổi theo sao?” — QUẢNG CÁO —
Nhu tỷ thu hồi biểu cảm, nàng cười cười, đáp: “Đương nhiên.

Cứu đồng môn vốn là trách nhiệm, cũng là nhiệm vụ chính của chúng ta.”
Hàn Vân gật đầu, không nói gì hơn.
Tìm quanh đó một hồi, hai người cũng tìm được một dấu vết để lần theo.

Đó là một lối đi có cỏ cây bị đè bẹp xuống, che lấp sau từng hàng cây.
Nhu tỷ đi trước, thuận tiện bảo vệ vị sư đệ tính tình lạnh lùng đằng sau khỏi mọi mối nguy hiểm phía trước.

Càng đi vào sâu, Nhu tỷ càng tìm ra nhiều manh mối kẻ đi trước để lại.
Đi đến một đoạn đường, manh mối càng rõ ràng.

Tại đoạn này, cây cối xung quanh đã bị đánh đổ, có vết cháy xém trên cây cối, nhưng càng nhiều hơn vẫn là vết lằn.
Nhu tỷ cẩn thận xem xét từng vết tích, nói: “Có tưởng năng sót lại.

Vết cháy lửa là của một người đệ tử tông môn, còn có tưởng năng của một kẻ xa lạ, là dung tưởng.

Vết tích mới xuất hiện không lâu, người của Hoa Hồng thư viện đã không xa.”
Xác định được đệ tử tông môn vẫn còn sống sót, hai người tăng tốc độ tiến lên, men theo dấu vết.
Khoảng một phần tư canh giờ sau, , hai bóng người lén la lén lút sau hàng cây, ngó nhìn xuống bên dưới.
Bên dưới một vách đất cao, là một rãnh đất trống, giữa là một con suối nhỏ chảy, một bên là đất trống, một bên là lều trại của người.
Kỳ thật lén la lén lút thì chỉ có mình Nhu tỷ, Hàn Vân muốn đứng thẳng người quan sát lại bị Nhu tỷ kéo người xuống ngồi cùng, lại bị nàng trách: “Đệ muốn chết phải không, chúng ta còn chưa hiểu biết gì về đối phương mà đã lộ liễu như vậy à.”
Hàn Vân nghe lời ngồi xổm cạnh Nhu tỷ, không cảm xúc châm chọc: “Nhu Phiêu sư tỷ là nữ thần trong lòng nhiều người trong tông môn, nếu để họ nhìn thấy hình tượng này của tỷ thì không biết họ sẽ nghĩ ra sao.”
Nhu tỷ thấy hắn còn có tâm châm chọc mình, đang định nói vài câu đáp trả thì trong lều trại phía bên kia bờ suối có động tĩnh.
Từ trong lều trại, có người đi ra.
Đấy là một người phụ nữ cao lớn, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt khá là dữ dằn, trên mắt trái còn có một vết sẹo dài nằm dọc theo khóe mắt.
Bà ta ăn mặc mộc mạc, áo cộc quần da, trên hông còn dắt theo một cuộn dây màu đen tuyền được quấn lại.

Khí thế mạnh mẽ cùng hoang dã không che giấu.
Nhu tỷ nhìn thấy người này, lời định ra khỏi mồm lập tức biến mất, ánh mắt đảo qua người phụ nữ một hồi rồi dời tầm mắt, nhìn sang thiếu nữ xinh đẹp đang đứng sau kia.
— QUẢNG CÁO —
Thiếu nữ phía sau lại hoàn toàn khác biệt so với người phụ nữ đi phía trước, nàng có dung mạo xinh đẹp, quần áo tinh xảo, trên thân mặc bộ quần áo bắt buộc của Hoa Hồng thư viện, nàng uyển chuyển theo sau, nàng khiến người khác cảm thấy một sự thanh tao, cứ như là tiểu thư của gia tộc nào đó vậy.

Nhu tỷ xác định không nhận nhầm người, không khỏi nghiêm túc.
Hàn Vân thấy mặt ngoài đấy là nghiêm túc, nhưng bên trong là sự e dè được đè nén.

Hắn nhỏ giọng cực kỳ hỏi: “Nhu tỷ, tỷ nhận ra hai người đó sao?”
Nhu tỷ dè dặt, âm thanh còn nhỏ hơn Hàn Vân: “Người phụ nữ là Yuliver Hogresis, là một người khá là nổi tiếng.

Bà ta cảnh giới đã chạm đỉnh dung tưởng từ lâu mà không đột phá được, vậy nên mỗi lần bà ta đi làm nhiệm vụ cơ hồ đều là thành công, bắt người lại không giết mà giao cho thư viện.”
Hàn Vân là người thông minh, lập tức hiểu vì sao bà ta lại nổi tiếng.
Mấy trăm năm trước, hiệp định thập thế được ký kết bởi mười thế lực lớn nhất tưởng giới, trong đó có một quy định: Cấp sáu thích giới trở lên chỉ có thể ra tay với kẻ cùng cấp, người vi phạm sẽ trở thành nỗi nhục của thế lực và bị trục xuất.
Phải biết, từ sơ tưởng cấp bốn đến cấp năm dung tưởng là một lằn ranh giới, mà từ cấp năm đến cấp sau thích tưởng lại là một ranh giới cực lớn khác, vậy nên nhờ vào hiệp định thập thế mà cấp năm đổ xuống và cấp sáu trở lên phân thành hai cấp độ khác biệt hoàn toàn.
Mà Yuliver Hogresis thân làm người đã đến cực hạn cấp năm lại chẳng khác gì cá gặp nước, hổ thêm cánh, hoàn toàn không cần để đối thủ vào mắt, lại chẳng sợ bị người mạnh hơn một tay chụp chết.
Bởi kẻ mạnh hơn đều đã không thể quản được bà.

Yuliver Hogresis từ trong lều đi ra, thoải mái cười to, bà quay lại nhìn người cháu của mình , càng nhìn càng thuận mắt.

Bà ta đưa tay lên xoa đầu thiếu nữ, bàn tay to lớn gần như hơn cả đầu thiếu nữ, hoàn toàn úp lên đầu cô như một cái nón.
“Hiever, mai là chúng ta có thể quay về thư viện rồi!” Bà hớn hở, “Hoàn thành xong nhiệm vụ này, quay về dì sẽ nấu món cháu yêu thích nhất!.”
Hiever Hogresis vui thay cho bà, nàng cười thật tươi, “Vâng, con háo hức lắm.”
Đang nói chuyện, Yuliver Hogresis đột nhiên phát giác được có ánh mắt đảo qua người mình, ngay lập tức cảnh giác, lạnh lùng xoay người lại, tay đã nắm lấy tay cầm sợi dây dài.
Hiever Hogresis nhìn động tác của bà ta, vẫn chưa phát hiện gì hỏi: “Sao vậy dì?”
Yuliver Hogresis nhớ tới ban đầu mình tìm ra bọn nhãi con Tiên Kiếm tông, lúc đó bọn nó đã kịp sử dụng truyền âm phù, bà lạnh lùng đáp: “Có vài con chuột đang lén lút quanh đây, ý định cứu mấy con chuột nhắt khác ra.”
Khi nói, âm thanh bà to lớn hùng hồn, hiển nhiên không chỉ nói riêng cho cháu mình nghe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.