Đại Kỳ Biến

Chương 18: 18: Tiếp Tục





Khuôn mặt thiếu nữ dần trở nên mong manh, trùng khớp với diện mạo xinh đẹp trước mắt.
Chỉ là thiếu nữ ngày nào đã trưởng thành, và nàng ta không còn là kẻ gây vướng víu cho người khác chiến đấu nữa, mà là một người có thể ép người khác vào đường cùng.
Âm thanh Mục Ly vang lên trong đầu hắn, kéo hắn từ cơn mê màng về.

Mục Ly thấy hắn bỗng ngẩn người một chút, lại nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm bây giờ liền gọi Hàn Vân: “Hàn sư huynh, Hàn sư huynh!”
Hàn Vân nghiêng đầu nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Mục Ly vội lắc đầu: “Không không có chuyện, chỉ là sư huynh bỗng ngẩn người…” Ngộ nhỡ con Vô Nhãn Tích Dịch Bán Độc Nhân nhảy ra làm sao giờ?
Hàn Vân biết Mục Ly có ý tốt cho mình, cũng không có nói lời nặng nhọc, hắn nhìn lại hai chị em nhà Hogresis.
Lần trước là hắn bị giam trong “lồng”, bây giờ hắn cũng vậy, chỉ là “cái lồng” này là một cái lồng to hơn thôi.
“Buông bỏ đi, tiếp tục duy trì trận pháp này sẽ chỉ khiến các ngươi mất đi sinh mệnh của chính mình thôi.” Hàn Vân lên tiếng.
Hiever Hogresis tiếp tục chìm đắm trong sự đau thương của bản thân, coi lời của Hàn Vân là gió thổi qua tai.

Ngược lại với người chị, Rulover Hogresis lại có vẻ kích động hơn nhiều, cô hô lớn: “Có thể báo thù cho dì Yuliver thì hết thảy đều đáng giá, chết thì có sao?”
Mục Ly vẫn là người ngoài cuộc, tuy không biết giữa ba người này có ân oán gì, cậu vẫn không thể hiểu mạch suy nghĩ của Ruvoler Hogresis.


Sống sót không tốt sao? Cứ phải đi chịu chết làm gì.
Hàn Vân cảm giác không trông chờ được gì ở hai người này, lắc đầu thất vọng vì không thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.
Bỗng, Hiever Hogresis nói: “Ngươi có hối hận không?” Hối hận vì khi đó không giết ta luôn.
Hàn Vân không mất mười giây suy nghĩ, chắc chắn nói: “Không hối hận.” Rồi hắn còn bổ sung: “Ta không ra tay được với kẻ yếu hơn quá nhiều như vậy.”
Chưa kể hắn lúc đó còn đang trọng thương.
Hiever Hogresis không nói, nàng im lặng suy nghĩ.
Lúc này, bầu không khí bỗng im ắng kỳ lạ, — QUẢNG CÁO —
Trong bầu không khí im hơi lặng tiếng, đè ép vô cùng này, Hàn Vân nhạy bén nhận ra gì đó đang di chuyển, không phải hắn, cũng chẳng phải Mục Ly.
“Soạt” Hàn Vân nghiêng người, tránh thoát một cái vuốt vừa nhanh chóng sượt qua người.
Mục Ly giật mình, chợt nhận ra đó là vuốt của con thằn lằn đáng chết kia.
“Ha ha ha, các ngươi chịu chết đi.” Ruvoler Hogresis cười to, vô cùng thỏa mãn nhìn hai người ngoài kia đang chơi trò trốn tìm với quái vật.
Hàn Vân lại cùng Mục Ly áp sát lưng, cảnh giác tột độ.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mù, thỉnh thoảng lại thò móng vuốt ra muốn cào chết hai tên nhân loại, vừa hiện ra đã lặn mất bóng, cực kỳ giống đang chơi đùa với con mồi.
Mục Ly vô cùng không thích cảm giác này, cậu nghẹn muốn chết mà không làm gì được con quái vật.
Mục Ly không thích, Hàn Vân càng không ưa nổi, hắn đột nhiên cắm thanh kiếm xuống sàn nhà, tưởng năng nhanh chóng xuôi theo thanh kiếm chảy xuống, nhiệt độ trong căn phòng tụt xuống một cách đột nhiên.
Băng từ thanh kiếm lan ra bốn phía, băng đi đến đâu, nhiệt độ chỗ đó liền giảm đi nhiều lần, dòng chảy sương mù dần chậm lại, có xu hướng kết tinh.

Cuối cùng, băng phong toàn bộ căn phòng, Mục Ly giật mình, ngoại trừ nơi bản thân cùng Hàn sư huynh đang đứng không bị băng lan tới, còn có hai cái mắt trận đang quay tròn không bị sao.
Sương mù dưới cái lạnh lẽo vô cùng, bắt đầu chuyển biến thành sương mù băng, phủ lên cảnh vật xung quanh một lớp tuyết trắng, mà sương mù dần biến mất cũng đồng nghĩa Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đang dần mất đi một lớp vải che mắt người.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân mất đi lớp sương che chắn, thân hình hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Mục Ly chú ý tới phần mặt của nó, quả nhiên đúng theo lời Hàn sư huynh, nơi đó đã hoàn toàn hồi phục, nhìn qua thì sẽ không th
ể tưởng tượng được nơi đó từng bị đập đến khét lẹt.
Cậu đang quan sát mặt con quái vật, lại cảm giác như mình đang bị quan sát, Mục Ly tưởng tượng đến cảnh đôi mắt chôn sâu trong đầu con quái vật đang chăm chú nhìn mình thì bỗng rùng mình.
Quái vật dân trí thấp thôi ha, sẽ không nhớ thù dai đến mức trả thù đâu nhỉ?
Thực tế chứng minh, nếu bạn đánh vào điểm yếu của con chó một cách tàn bạo, nó sẽ “nhớ thương” bạn đến mức chỉ cần gặp mặt là biến thành chó dại, sẵn sàng cắn xé bạn theo một ngàn linh một cách.

— QUẢNG CÁO —
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân vừa phát hiện tên nhân loại đang nhìn chăm chú vào mắt mình, lập tức nhớ tới tên nhân loại đáng chết khiến nó đau đớn tột cùng, không nói một hai lời phi đến, tốc độ của nó không vì sàn nhà băng mà ảnh hưởng, hai tay là móng vuốt dài sắc nhọn hoàn toàn triển lộ.
Mục Ly nhìn thấy bộ móng vuốt dài hơn hai mươi phân đó, tê dại cả da đầu.
Mục Ly hoàn toàn có thể xác định là con quái này vẫn nhớ cậu, bây giờ nó muốn chào đón cậu theo một cách nồng nhiệt như vậy làm cậu không khỏi kinh hách.
Hàn Vân vụt đến trước mặt Mục Ly, thanh kiếm vung lên chặn được đòn đánh của một cái móng vuốt, bàn tay còn lại của nó hướng thẳng đến eo của hắn.
Mục Ly nhanh chóng vòng qua người Hàn Vân, thay cậu chặn lại bàn tay kia, khi va chạm với móng vuốt, Mục Ly phải đưa hai tay ra cố hết sức mới có thể không bị móng vuốt của con quái vật đánh bay.

Hàn Vân vận sức, hất tung móng vuốt quái vật ra, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không kịp đề phòng bị hất ra, lảo đảo lùi về sau vài bước.
Hàn Vân bật nhảy lên, xoay một vòng, kiếm quay theo động tác của hắn, lại vô cùng chuẩn xác chém sâu vào phần da thịt ẩn chứa đôi mắt của nó rồi rút ra, Hàn Vân một chân đạp mạnh vào quái vật, bản thân nhảy rời ra xa, tránh bị máu của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bắn lên người, mà Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không chịu nổi lảo đảo ngã ra sau.
Hàn Vân tiếp đất không xa Mục Ly, tay cầm kiếm hất mạnh theo phía ngược lại, từng giọt máu xanh lè bị hất ra, rơi xuống mặt băng gây ra tiếng xì xèo.
Mục Ly muốn vỗ tay hoan hô khen hay, nhưng tay đưa lên lại hạ xuống, bởi cậu không muốn bị lửa từ quyền sáo bắn lên người đâu.
Ruvoler Hogresis trừng to mắt nhìn một chuỗi động tác của Hàn Vân, khó có thể tin, lại không thốt ra được từ nào.
Mục Ly vui vẻ trong lòng, cậu nói “Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân hóa ra chỉ có thế này, chẳng lợi hại bằng Hàn sư huynh.”
Vừa nghe thấy Mục Ly khen mình, Hàn Vân cũng không có phản ứng gì, hắn nói: “Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đã bị mù thật sự, đệ phải cẩn thận.”
“Hả?” Mục Ly hỏi: “Tại sao nó mù mà đệ phải cẩn thận?”
Cậu mới hỏi xong, Hàn Vân chưa kịp đáp, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đã đứng dậy, nhanh chóng chạy đến cạnh Hàn Vân, móng vuốt liên tục trảo qua trảo lại, ấy thế mà toàn nhắm vào điểm yếu hại của hắn, Hàn Vân sớm có phòng bị mà vung kiếm chặn lại đường tấn công của nó, nhất thời lại không bên nào chiếm lợi thế.
Lúc này thì hắn không dám phân tâm nói chuyện với Mục Ly, thế tấn công của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân rất mạnh, cái chém của hắn có vẻ như đã hoàn toàn chọc giận nó.
Mục Ly giơ quyền sao, phi thẳng đến cạnh Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, cậu còn chưa kịp hạ tay xuống, cái đuôi con quái vật bất ngờ quất ra, đánh vào bụng Mục Ly, khiến hắn bay ngã ra xa.

— QUẢNG CÁO —
Hàn Vân lúc này chính là lực bất tòng tâm, vốn một chiêu băng phong vạn vật của hắn dùng để xóa tan sương mù đã rút đi số lớn tưởng năng của hắn, bây giờ với số tưởng năng ít ỏi còn lại chẳng thể làm gì.

Ấy vậy mà bây giờ hắn phải đánh tay đôi với một con quái vật sức trâu, sức khỏe, hắn nghĩ bản thân có lẽ sẽ không trụ được lâu.
Mục Ly bị quật bay đến gần Rulover Hogresis, vất vả đứng dậy lại nghe được lời châm chọc, “Các ngươi hệt như con cá trong chậu vậy, vẫy đuôi ành ạch.”
Mục Ly nhìn sang một trong hai mắt trận, Rulover ngồi chính giữa, tóc đã bạc trắng hơn nửa, đã không còn nhiều sinh cơ, thế nhưng không rõ cô ta làm thế nào mà khuôn mặt không có lấy một chút dấu hiệu lão hóa.

Cậu không để lời châm chọc của Ruvoler Hogresis trong lòng, cậu thản nhiên đáp: “Chờ khi sinh mệnh các ngươi cạn kiệt, đó là lúc chúng ta chiến thắng.

Vậy nên ngươi nên lo cho mình cùng chị mình trước thì đúng hơn.”
Ruvoler Hogresis chắc như đinh đóng cột: “Các ngươi không thắng được Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân”
Hay còn có ý khác là các ngươi sẽ chết trước khi chúng ta hao hết sinh mệnh.
Mục Ly tự hỏi có phải người này có phải hao quá nhiều sinh mệnh dẫn tới lú lẫn hay không, rõ ràng hắn đã nói sẽ thắng, nàng khăng khăng nói điều xúi quẩy.
Cậu cảm thấy không nên cãi nhau với người này, vậy là lại tiến lên, mặc kệ cô ta.
“Sư huynh cẩn thận.” Mục Ly truyền âm.
Nói rồi, Mục Ly vỗ quyền, từng vết nứt khô trên quyền sáo lại rực cháy, từng dòng kẻ đỏ sậm như đang chảy, không gian lạnh lẽo lại dần có chút hơi ấm, dần dà không gian bên Mục Ly đã nóng quá mức, băng trên sàn tan chảy, không khí giãn ra muốn nổ.

Mục Ly không vận sức quá lâu, cậu đấm một quyền thật mạnh vào không khí, phát ra âm thanh bạo nổ, một quyền hư ảo nóng bỏng từ quyền sáo bay ra, mà quyền sáo của Mục Ly cùng lúc dần trở lại bình thường.
Một quyền hư ảo kia nhanh vô cùng, chớp thoáng đã gần đến mục tiêu, mà Hàn Vân có nhắc nhở từ trước, hắn lập tức vung kiếm chém thật mạnh, miễn cưỡng mới tránh thoát khỏi sự tấn công liên tiếp của quái vật.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không tránh kịp, lãnh trọn một quyền, sự va chạm gây ra âm thanh chấn động, nó gầm lên một tiếng, ngã lăn ra, toàn thân bỗng bốc cháy.
Hàn Vân nhảy đến cạnh Mục Ly, nhìn cậu mồ hôi đầm đìa, thần sắc mệt mỏi, trái ngược với hắn nhìn qua thì vẫn thấy khỏe mạnh bình thường.

Hàn Vân có cảm giác kì quái, nhìn tổng thể thì kiểu gì cũng giống như người giao đấu liên tiếp nãy giờ là Mục Ly chứ không phải là hắn.
Một chiêu này có tác dụng rất mạnh, một bên thân Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bị đập cho lõm xuống, mà lửa đang thiêu đốt cũng không phải là lửa thường, đốt cháy toàn thân con quái vật, nó lăn lộn trên mặt đất khiến băng tan ra thành nước, nước lập tức bốc hơi không còn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.