Vũ Gia minh âm thầm ghi nhớ trong đầu, cậu mấp máy miệng muốn nói thì lại thấy cổ họng khô khốc, cuối cùng từ phát ra lại là từ “Nước”.
Mục Ly thấy Vũ Gia Minh muốn uống nước liền quay sang rót một cốc nước ấm, đỡ Vũ Gia Minh dậy để cho cậu ta có thể uống nước dễ dàng.
Dòng nước ấm chảy qua cổ họng, Vũ Gia Minh cũng coi như là sống lại, cậu chốn mình ngồi dựa vào tường, thở một hơi dài.
Mục Ly nóng lòng muốn hỏi Vũ Gia Minh đã trải qua những gì, nhưng cũng nhận ra hỏi lúc này thì sẽ không thích hợp, bèn ra đứng cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng toàn kêu chán.
Hàn Vân chỉ truyền tưởng năng để Vũ Gia Minh có thể nhanh chóng khôi phục các chức năng cơ thể rồi đi đến ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ mà ngồi.
Một lúc sau, Vũ Gia Minh đã có thể cử động chân tay làm những việc cơ bản, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì cũng có lẽ phải mất nhiều giờ.
Trong cái im ắng của căn phòng, Vũ Gia Minh không khỏi rùng mình nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trong ảo cảnh.
Mục Ly nén lòng hiếu kỳ được một lúc, không thể chịu đựng thêm, cậu đi đến cạnh Mục Ly, tò mò hỏi: “Gia Minh, cậu nhìn thấy gì trong ảo cảnh vậy?”
Hàn Vân mở mắt, không vui nhìn Mục Ly, ánh mắt trách cứ của hắn tựa như kim đâm, đâm sâu vào lưng Mục Ly.
“Mục sư đệ, không nên tò mò chuyện người khác.”
Một người vừa mới trải qua nỗi sợ lớn nhất, thậm chí nó còn được phóng to nhiều lần, ấy vậy mà lại có người khác tò mò về nỗi sợ của mình thì đây gọi là chọc ngoáy sâu vào nỗi đau người khác.
Mục Ly cũng nhận ra lời nói của mình thế này là không đúng, lại có Hàn sư huynh nhắc nhở liền cười khan, cậu đứng dậy, bảo: “Thôi thôi, cậu không kể cũng được.”
Vũ Gia Minh lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không sao.
Dù thế nào đi nữa thì đấy cũng là kí ức cả rồi.
Khiêu Hãi Ma Thủy…đúng là ma thủy, kí ức chôn sâu trong đáy lòng cậu, sâu đến cậu cũng suýt quên mà nó vẫn có thể tái hiện lại…
Vũ Gia Minh tựa đầu vào tường, nước mắt lăn chảy trên má.
Hàn Vân nhìn Vũ Gia Minh ngồi khóc âm thầm, không nói gì cả.
Mỗi người đều có nỗi sợ khác nhau, một trong những nỗi sợ ấy là mất đi người thân, đó cũng là nỗi sợ dễ dàng kích thích ảm xúc cũng như tinh thần nhất.
Hàn Vân không khỏi nhớ về ngày ấy, ngày tuyết bao trùm thiên địa, cả gia đình hắn đã chôn vùi trong tuyết, để lại cậu bé tám tuổi gào khóc giữa trời băng lạnh giá.
Sau khi ổn định cảm xúc, việc đầu tiên Vũ Gia Minh làm là cụ hiện ra cầu linh hồn của mình.
— QUẢNG CÁO —
Từng tia sáng li ti bay ra, tạo thành một quả cầu không hoàn chỉnh.
Mục Ly đứng bên ngắm nghía cầu linh hồn, bật thốt: “Oa, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cầu linh hồn như thế này luôn đấy.”
Vũ Gia Minh khịt mũi cười ngượng: “Tôi cũng không biết tại sao nữa…Hàn Vân, cậu có biết vấn đề ở đâu không?”
Hàn Vân nhíu mày quan sát cầu linh hồn không hoàn chỉnh kia, lắc đầu đáp: “Tôi cũng không nhìn ra vấn đề ở đâu…”
Trong lịch sử chỉ có hai loại kết quả của cụ hiện cầu linh hồn thất bại: một là cầu linh hồn tan vỡ, quay trở về chủ nhân; hai là thành hình, nhưng yếu tới mức không đành lòng nhìn nổi.
Rõ ràng, trường hợp của Vũ Gia Minh không nằm trong bất cứ loại thất bại nào từng được ghi nhận.
Ba người ngắm nhìn qua nhìn lại, không ai dám chạm vào, chỉ sợ nó sẽ đổ vỡ.
Nhưng ngay cả người có nhiều kiến thức cùng kinh nghiệm nhất là Hàn Vân không phát hiện ra được nguyên nhân thì đừng nói đến là Mục - ham chơi - Ly và Vũ - tân nhân -Gia Minh.
Mục Ly đầu hàng sớm nhất, cậu nói: “Nhu sư huynh mà ở đây thì tốt rồi.
Lấy cảnh giới của huynh ấy, liếc mắt cái là nhìn ra ấy mà.”
Hàn Vân cũng nghĩ thế, nhưng hắn càng muốn tự thân tìm ra vấn đề, thế là hắn lên tiếng răn dạy: “Không phải vấn đề gì cũng trông cậy vào người khác.”
Mục Ly chán nản: “Đệ hiểu rồi” Nói qua loa cho có lệ ấy mà.
Vũ Gia Minh mỉm cười, thu hồi cầu linh hồn, cậu không quá nóng vội nói: “Xe đến sông ắt có đường qua, lâu ngày thì kiểu gì cũng có cách.”
Lại quay về chỗ ngồi của mình, Hàn Vân không để ý lắm nói: “ Trường hợp của cậu là đầu tiên trong Tưởng giới.”
Ý bảo là chưa chắc đâu, cậu là tiền lệ.
Nét cười trên môi Vũ Gia Minh cứng lại, trong lòng nảy sinh nóng vội.
Không được, cậu là người đầu tiên thì bao giờ sẽ tìm ra phương án?
Cũng may Hàn Vân là người chu toàn, hắn lấy ra một tấm phù, nói: “Để tôi liên lạc với sư huynh.”
Nghe vậy, Vũ Gia Minh trong lòng mới an tâm được phần nào.
Cũng phải, việc cho cậu sử dụng báu vật vô giá dành riêng cho người nhập môn như Khiêu Hãi Ma Thủy đã là một dấu hiệu của việc đặt đầu tư vào cậu, nếu có ý định bồi dưỡng thực sự, vị sư tôn kia chắn chắn sẽ không bỏ mặc cậu như thế này mãi.
Mục Ly biết Hàn Vân truyền tin cho Nhu sư huynh, trở nên lạc quan hơn nhiều, Mục Ly đến ngồi cạnh Vũ Gia Minh, muốn cậu dạy một vài kỹ xảo trong game.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là chưa kịp hỏi, Vũ Gia Minh đã hỏi cậu về vị Nhu sư huynh.
Mục Ly liếc mắt nhìn Hàn Vân, lại thấy hắn nhẹ gật đầu, lúc này cậu liền mồm năm miệng mười kể về Tiên Kiếm tông.
Tiên Kiếm tông là một trong mười thế lực lớn nhất Tưởng giới, trong tông đệ tử hơn vạn, tông môn chú trọng việc dạy học kiếm, mà đại đa số đệ tử trong tông đều có tưởng lực dạng kiếm, không thì cũng liên quan đến kiếm.
Tông chủ của tông môn là một trong số các cường giả đứng hàng đỉnh của Tưởng giới, nghe đồn là cấp độ bán thánh nhân, nhưng từ lâu nay tông chủ không lộ diện, càng đừng nói đến phô bày thực lực, vậy nên tất cả đều là lời đồn đoán.
Xếp hàng hai về quyền nhưng hơn về bối phận là thất đại trưởng lão, càng nhiều người gọi hơn là Thất Tinh Quân.
Thất Tinh Quân vốn là huynh đệ đồng niên, về sau xông pha bốn phương, đạt được cơ duyên trong động phủ của một vị đại năng thời thượng cổ tên là Bắc Đẩu Tinh Quân.
Bảy người hợp lại có thể bày bố Thất Tinh Bắc Đẩu trận hung tàn mạnh mẽ, một đường quét ngang Tưởng giới, được gọi bằng Tinh Quân.
Nghe tới đây, Vũ Gia Minh nghĩ thấy cái tên này xuất hiện quá đỗi nhiều, trong tiểu thuyết có, đến giờ tại đây cũng có.
Mà câu tiếp theo của Mục Ly lại khiến suy đoán của cậu càng thêm xác thực: “Tham Lang tinh quân nổi tiếng là huynh trưởng đứng đầu Thất Tinh Quân, ông ấy thiện dùng kiếm, cũng là người duy nhất dùng kiếm trong Thất Tinh Quân, lại là sư phụ của tôi, sư tôn của Hàn sư huynh.”
“Từ lát, không phải Tiến Kiếm tông thì những người đứng đầu phải dùng kiếm tất sao?” Vũ Gia Minh hơi hoang mang.
Mục Ly cười đáp: “Tiên Kiếm tông đúng là có truyền thống dùng kiếm từ nhiều đời, nhưng cũng chỉ là truyền thống thôi, với cả tưởng lực đa dạng phong phú , để tất cả người đứng đầu đều là dùng kiếm thì xác suất cũng bé nhỏ.”
Vũ Gia Minh gật đầu, trong mắt đều là nghi hoặc.
Mục Ly cụ hiện ra cầu linh hồn, lại biến thành một đôi quyền sáo, nói: “Đây, như tôi là quyền sáo mà, đâu nhất thiết phải là kiếm.
Cái quan trọng là liệu trí tưởng tượng có thể phát huy tối đa hay không mà thôi.”
Hàn Vân truyền âm đã xong, hắn cất tấm phù đi, không nói gì.
“Nhu sư huynh có nói gì không Hàn sư huynh?” Mục Ly hỏi.
Hàn Vân nhắm mắt, đáp: “Nhu sư huynh cũng không biết, huynh ấy đã nhắn hỏi sư tôn, sư tôn đáp không phải lo, đến lúc thì tất cả đều ổn.”
Sư tôn đã lên tiếng, Muc Ly cũng không còn lời gì muốn nói, cậu lại cầm điện thoại cảm ứng, hỏi Vũ Giam Minh kĩ xảo.
Vũ Gia Minh lại nói: “Để tôi đi nấu ăn đã.”
Lúc này Mục Ly mới chợt nhớ ra là Vũ Gia Minh vẫn chưa ăn gì khi trưa đến giờ rồi.
Mà Vũ Gia Minh không nhắc thì thôi, nhắc lại khiến cậu đói bụng.
— QUẢNG CÁO —
Vì vậy Mục Ly đỡ Vũ Gia Minh xuống bếp, chuẩn bị ăn khuya…
…Ngày hôm sau, Vũ Gia minh ngồi trên ghế, nghiêm túc nghe Hàn Vân giảng giải những kiến thức cơ bản nhất của tu luyện.
Các cấp độ được phân thành chín cấp, lần lượt là sơ tưởng tứ cấp, cấp năm dung tưởng, cấp sáu phù tưởng, cấp bảy tăng tưởng, cấp tám lĩnh tưởng và cấp chín đại lĩnh tưởng.
Trong đó, sơ cấp tứ tưởng là nền tảng bắt buộc phải trải qua.
Có được cầu linh hồn thì chưa thể gọi là nhất cấp sơ tưởng.
Cầu linh hồn giống như một căn phòng vẽ mà ở trong đó, tinh thần chính là bút vẽ, còn trí tưởng tượng là người cầm bút.
Và bức tranh là kết quả, là tưởng đồ.
Đơn giản để hiểu hơn, chính là dùng tự tưởng tượng ra một vật nào đó và dùng tinh thần lực khắc khảm vật đó vào cầu linh hồn.
Và tưởng lực (năng lực) của một người sẽ dựa theo hình dáng và nhận thức để phát triển theo một phương hướng cụ thể.
Ví dụ như Mục Ly, Hàn Vân kể lại, cậu ta đặt vào cầu linh hồn một đôi quyền sáo, cậu ta hy vọng đôi quyền sáo này sẽ lấp lánh hoàng kim , nhưng trong quá trình “vẽ”, cái tính nóng nảy của cậu ta quá mức mãnh liệt nên đã ảnh hưởng đến tưởng đồ, khiến đôi quyền sáo của Mục Ly có đặc tính của dung nham.
Trong ba ngày tiếp đó, Mục Ly tự kỷ, chui rúc trong nơi ở không dám ló mặt ra ngoài, thậm chí cậu ta còn hô hào đòi đập nát quyền sáo, cũng may Mục Ly vẫn khá yêu đời, vài ngày sau đã bình thường trở lại.
Vũ Gia Minh cũng hiểu được kha khá, cậu thầm tưởng tượng đến cảnh Mục Ly nóng lòng mong chờ đôi quyền sáo lấp lánh ánh vàng, mồm hô "Quyền sáo của ta là nhất", sau đó lại nhận được một đôi quyền sáo nứt như vỏ cây khô được trát bùn lên...Nghĩ tới đây, Vũ Gia Minh cảm thấy có chút buồn cười, tâm tình cũng khá lên đôi chút.
Nói chung, cảm xúc, trí tưởng tượng, tính cách,…tất cả đều có thể ảnh hưởng đến tưởng đồ, khiến thành quả cảu mỗi người đều sẽ khác nhau.
Vậy nên, để có thể có được tưởng lực hợp với ý muốn nhất, quá trình chuẩn bị tư tưởng là không thể thiếu.
Lên hình ảnh cụ thể, điều khiển cảm xúc,…là quá trình chuẩn bị.
Vì thế, cho đến lúc cầu linh hồn có thể trở nên hoàn chỉnh, Vũ Gia Minh được Hàn Vân giao nhiệm vụ chuẩn bị thật tốt, bởi tưởng đồ sẽ là nền móng, là con đường phát triển sau này, không thể qua loa.
Vũ Gia Minh nghe lời Hàn Vân, liền lên kế hoạch chuẩn bị, cậu còn dự định mua những quyển sách tâm lý về tham khảo.
Đối với hệ thống kiến thức tu luyện mới mẻ như này, Vũ Gia Minh chỉ muốn cảm thán: Thật cmn lạ lẫm!
Bao nhiêu kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cậu vốn đã trên bờ vực thất nghiệp, nay đã hoàn toàn nhảy xuống sông đi tự tử.
Mà trong đầu, Vũ Gia Minh đã bắt đầu nghĩ xem bản thân nên đặt "khắc họa" thứ gì..