Sau khi nam nhân đến đánh lén hắn thì mấy chục người nữa cũng nhanh chóng kéo đến, quỳ xuống nói với nữ nhân: - Cứu giá chậm trễ, Hân Nhi tiểu thư ta tội! Nàng nhìn đám thuộc hạ quỳ dưới, liền quát lên: - Các ngươi mau bắt hắn cho ta! - Tuân lệnh! Đám thuộc hạ mấy chục người nhanh chóng lao về phía Tinh Hồn, tay cầm binh khí phản chiếu ánh dương chói lóa. - Vương cấp, Hoàng cấp. Không ổn rồi. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Tinh Hồn liền quay đầu, hướng vào trong rừng mà chạy. Đám người nhanh
chóng đuối theo hắn. Tô Hân Nhi cũng cầm kiếm chuẩn bị đuổi theo thì bị
nam nhân kia giữ lại: - Hân nhi tiểu thư, không nên đuổi theo hắn. Lỡ có bất trắc gì thì ta làm sao ăn nói với lão gia. Tô Hân Nhi nói: - Nhưng hắn dám nhìn trộm ta, ta nhất định phải giết chết hắn. Trương bá, bỏ ta ra. Trương bá mà Tô Hân Nhi nói tên là Trương Hoài, là cường giả Hoàng cấp
trung kỳ. Hắn ta là người đi theo bảo vệ an toàn cho Tô Hân Nhi đến
Thiên Phong đế đình để đăng ký vào Thiên Lam thần điện. Trương Hoài nghiêm túc nói: - Không được, ta đã nhận lệnh của lão gia phải bảo vệ sự an toàn cho
tiểu thư. Còn tên nhóc kia thì đã có đám thuộc hạ đuổi theo rồi. Có lẽ
sẽ nhanh chóng bắt được hắn. Còn tiểu thư thì mau trở lại trại nghỉ
ngơi, đợi chúng quay về. Tô Hân Nhi nhìn sắc mặc của Trương Hoài, liền hạ hảo, đi theo Trương Hoài về chỗ hạ trại. …. Tinh Hồn bị mấy chục cường giả Vương cấp đuổi theo, tình thế chật vật vô cùng. Chợt một ý định lóe lên trong đầu, Tinh Hồn liền tiến vào trong
Quần tiên các. Sau đó Quần tiên các thu nhỏ lại, bám vào một chiếc lá,
kích thước của nó giống như một hạt bụi, mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Ánh sáng phát ra nhanh chóng thu hút mấy chục người đuổi theo đến đó. Nhưng đến nơi thì họ chẳng thấy một ai cả. Một tên bất mãng nói: - Tiểu tạp chủng kia không biết chạy chỗ nào, nếu để lão tử bắt được, lão tử sẽ cắt cái đầu hắn! Một tên khác vẻ mặt cảnh giác, lúc đi đường vẫn quan sát thấy Tinh Hồn, nhưng bỗng một ánh sáng lóe lên, thân hình biến mất. - Cẩn thận một chút. Có thể hắn biết dùng Ẩn thân thuật. hay chúng ta chia ra truy tìm hắn. - Ngươi nói đúng. Mau chia thành nhóm truy tìm hắn. Sau đó chúng chia thành từng nhóm người, tản ra tứ phía tiếp tục truy tìm Tinh Hồn. Tinh Hồn bên trong Quần tiên các quan sát diễn biến bên ngoài. Đúng như
hắn mong muốn, chúng chắc chắn sẽ chia thành từng nhóm nhỏ để truy tìm
hắn. Như thế hắn sẽ dễ dàng diệt sát từng tên một. Đối với hắn bây giờ
trừ Hoàng cấp trở lên thì mới có thể uy hiếp tính mạng của hắn, còn đối
với Vương cấp thì một mình hắn chấp mười cũng không thành vấn đề. Nghĩ sao làm vậy, sau khi chúng tản ra thì Tinh Hồn cũng rời khỏi Quần
tiên các, theo hướng một nhóm người ở phía trái mà di chuyển. ….. - Hừ, tìm mãi mà không thấy một chút dấu vết của tên tạp chủng đó. - Đừng có mà than vãn nữa, mau tìm hắn đi, nếu không thì tiểu thư sẽ cho chúng ta một trận đấy. Bọn chúng vừa truy tìm vừa đàm luận, sắc mặt đều có chút không được tốt, dần dần đi tới chỗ Tinh Hồn đang nấp, chúng căn bản không biết ngay tại đỉnh đầu của chúng chính là chỗ mà Tinh Hồn chờ sẵn. *Xẹt* - Á… Tinh Hồn từ trên cao lao xuống, nhanh như chớp sử dụng Đoạt mệnh đấm vào đầu tên ở phía sau, người này chỉ kịp kêu thảm một tiếng, liền khí
tuyệt thân vong ngay tại chỗ. Mấy tên võ giả khác liền hoảng sợ, theo bản năng liền lui về bốn phía, tay cầm pháp kiếm bao vây Tinh Hồn. - Tạp chủng, ngươi dám… Chưa kịp nói hết câu thì hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chém qua cổ hắn, đầu và thân thể rời nhau, ngã huỵch xuống đất, chết ngay tại chỗ. Ba tên kia hoảng sợ, kêu toáng lên, bỏ chạy: - Tha, tha mạng… Tinh Hồn lạnh lùng nói: - Muốn chạy, đâu dễ thế! - Phong ảnh độn. Tinh Hồn dùng Phong ảnh độn nhanh chống giết kích sát từng tên một theo ba hướng chạy khác nhau. Không một tên nào trốn thoát. Tiếng la nhanh chóng dẫn theo mấy chục tên còn lại chạy đến. Vừa đến thì cảnh tượng trước mắt khiến chúng vô cùng hoảng sợ. Năm Vương cấp trung
kỳ bị một tên Tông cấp hậu kỳ nho nhỏ giết chết, mà nhìn qua thì giống
như chỉ bị một chiêu đoạt mạng. - Ngươi, ngươi… Thấy bọn chúng vừa giận vừa sợ, Tinh Hồn lạnh lùng nhìn chúng nói: - Bọn chúng cũng vừa nói như ngươi vậy. Và bây giờ thì các ngươi cũng chuẩn bị theo chúng. Một tên trung niên cao to cười phá lên: - Hắc hắc, tạp chủng, đừng tưởng giết được chúng thì tưởng rằng vô địch. Chúng chắc chắn là kinh suất nên mới bị ngươi giết. Còn bọn ta thì
khác. Ta khuyên ngươi nên mau theo ta về chịu tội với tiểu thư, có thể
được chết khoang khoái hơn. - Hắc hắc, đúng đúng. Mấy tên khác nghe trung niên cao to đó nó thì cũng cười phá lên. Một
Tông cấp nho nhỏ mà cũng dám hù bọn chúng. Chúng dường như quên mất năm
người kia bị Tinh Hồn giết chết, đứng đó cười thoải mái. Tinh Hồn không để ý đến chúng, tay kết ấn niệm chú kích hoạt một trận pháp mà hắn chuẩn bị chờ chúng đế. - Vạn kiếm đại trận. *Ầm* Tiếng cười của chúng im bặt. Xung quanh chúng là hàng trăm kiếm khí, sát khí đằng đằng, tùy thời có thể giết chết chúng. Lúc này, chúng cảm thấy Quỷ môn quan đang ở trước mặt, mà tử thần chính là tên tạp chủng Tông
cấp mà chúng đang cười nhạo kia. Một tên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: - Tạp chủng… À không không, công tử tha mạng. Chỉ cần tha cho ta, ta sẽ
không cho tiểu thư biết hành tung của công tử. Xin công tử tha mạng. Mấy tên khác thấy hắn cầu xin thì cũng quỳ xuống dập đầu cầu xin. - Công… Công tử, bọn ta chỉ tuân lệnh tiểu thư, muốn hỏi tội thì hỏi tội tiểu thư, tha cho chúng ta. - … Chúng khóc lóc cầu xin nhưng Tinh Hồn vẫn đứng đó, ánh mắt như thiên ma
nhìn chúng, không một chút có ý định tha cho chúng. Hắn hừ lạnh nói: - Tha cho các ngươi. Xin lỗi nhưng ta không phải Thần Phật rộng lượng. Thế nên, các ngươi chết đi. Sát!!! Một chữ “Sát” lạnh lẽo vang lên, mặc cho chúng khóc lóc van xin. Kiếm
trận kích hoạt, hàng trăm kiếm khí đâm xuyên thân thể của mấy chục Vương cấp cường giả. Chỉ qua một cái hô hấp, không một ai toàn mạng, không
một ai nguyên vẹn thân thể, người mấy tay, người mất chân, lục phủ ngũ
tạng lẫn lộn, cơ thể thì chục lỗ máu, tinh huyết ướt đẫm cả một vùng.
Giống như một bức tranh địa ngục, ai nhìn thấy cũng phát ói. Nhìn đám máu thịt hỗn độn trước mặt, Tinh Hồn thầm nghĩ: - Cô nương, chuyện có lỗi với cô sau này ta sẽ đền bù. Nhưng trước mắt phải cho cô thấy hậu quả của việc truy sát ta. Ngẫm nghĩ một hồi, Tinh Hồn lại nhớ đến những hắn và mẫu thân hắn bị ức
hiếp tại Sở gia, khuôn mặt trở lên hung ác giống như Ma vương địa ngục,
lạnh lùng nhìn về phía Sở gia: - Các ngươi cũng vậy, cứ sống những ngày vui vẻ đi. Rồi một ngày nào đó ta sẽ trở lại tru sát toàn bộ gia tộc các ngươi. Lấy lại bình tĩnh, Tinh Hồn quay lưng bỏ đi. Mùi tinh huyết bốc lên dẫn dắt Ma thú trong rừng đến tận hưởng món quà trước mặt. …. - Sao mãi mà không thấy chúng trở về? Trương bá, hay là có bất trắc gì xảy ra! Tô Hân Nhi sốt ruột nói với Trương Hoài. Trường Hoài tâm trạng cũng giống Tô Hân Nhi, trong lòng rất sốt ruột.
Tinh từ lúc Tô Hân Nhi hạ lệnh truy sát Tinh Hồn thì đã ba canh giờ trôi qua mà vẫn không thấy chúng trở về. Trầm tư một hồi, Trương Hoài nói: - Ta sẽ dẫn theo một số người tìm chúng. Tiểu thư ở đây đợi ta. - Vâng! Sau đó Trương Hoài dẫn theo mười người tiến vào sâu trong rừng. Bỗng nhiên một mùi tanh xộc vào mũi khiến họ muốn ói. Thấy có gì đó bất
thường nên Trương Hoài dẫn bọn thuộc hạ đến nơi phát ra mùi tanh khó
chịu ấy. Vừa đến nơi thì một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt bọn họ. Máu me
khắp nơi, lục phủ ngũ tạng, máu thịt lẫn lộn, Ma thú kéo đến thưởng
thức, không khác gì địa ngục trần gian. Dù là người trải qua vô số trận
chiến nhưng nhìn thấy cảnh trước mặt thì cũng thấy lạnh cả sống lưng. - Trương Hoài, không lẽ là do tiểu tử kia làm ra. Một tên hoảng sợ hỏi Trương Hoài. - Ta cũng không biết nhưng tên kia không đơn giản, phải lưu tâm. Trước
tiên phải nhanh chóng rời khỏi đây, hộ tống tiểu thư đến Thiên Phong đế
đình. Thâm tâm của Trương Hoài vừa giận vừa sợ. Giận là bởi vì mấy chục thuộc
hạ của mình phải táng thân nơi đây. Còn sợ là sợ ở chỗ mấy chục Vương
cấp cường giả bị một tên Tông cấp giết chết, e rằng lại lịch hắn không
tầm thường. Thế nên Trương Hoài mới nhanh chóng muốn rời khỏi đây, sau
đó điều tra lai lịch của tiểu tử kia sau. Sau đó họ trở về nơi hạ trại. Trương Hoài kể lại với Tô Hân Nhi việc này khiến cho nàng vô cùng hoảng
sợ. Mấy chục Vương cấp cường giả bị một tên Tông cấp giết chết. Nếu như
lúc bên bờ suối mà hắn ra tay thực sự thì bây giờ nàng còn mạng mà ngồi
đây không. Nghĩ đến đây một luồn hơi lạnh chạy trên sống lưng của nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch cả ra. Trương Hoài biết Tô Hân Nhi nghĩ gì nên cũng khuyên giải đôi lời, sau đó cho đoàn người theo hướng Thiên Phong đế đình, rời khỏi khu rừng.