Phía bên trái là hai nam tử khoảng mười bảy mười tám tuổi. Tuy so với nam nử đi đầu thì kém hơn, nhưng cũng phát ra khí chất hơn người. Còn phía bên phải là một thiếu nữ mặc bộ cẩm bào màu vàng, sống mũi cao, trên mặt da thịt trắng hồng bóng loáng như son, ngũ quan phối hợp tạo ra một khuôn mặt tuyệt mỹ. Đứng phía bên cạnh là một trung niên khoảng ba mươi tuổi, vóc người cao lớn, để râu quai nón, khuôn mặt vuông vức.
Nam tử đứng giữa cất giọng thanh cao, tán thưởng nói:
- Giai điệu thật du dương, trầm bổng, lay động lòng người. Ta nghiên cứu âm luật đã lâu, cũng đã nghe qua nhiều danh khúc, nhưng lần này lại được thưởng thức một giai điệu tuyệt vời đến như vậy.
Thiếu nữ đứng kế bên cũng cất giọng ôn nhu, khen ngợi:
- Long ca nói đúng. Vị công tử ngâm cầm khúc kia thật trác tuyệt, biểu muội đã được đại khai nhãn giới rồi! Ủa... Là Hân Nhi muội muội kìa?!
Thiếu nữ ấy vừa đưa mắt nhìn Tô Hân Nhi thì liền ngạc nhiên. Lại xưng hô là “Hân Nhi muội muội”, xem ra là người quen của nàng.
Nhưng không chỉ là người quen của Tô Hân Nhi, mà còn là người mà Tinh Hồn mãi không quên được. Vừa nghe giọng nói đầy quen thuộc kia, lại cái khí độ hơn người làm cho Tinh Hồn phát ngán kia, lửa hận trong lòng bỗng bùng cháy lên.
Sở Hóa Long, Sở Tiểu Linh. Vậy còn hai nam tử đứng kế phía bên trái kia, chính là Sở Minh và Sở Bảo. Còn hai người bên phải, nử tử kiều diễm kia chính là Sở Tiểu Điệp. Người còn lại Tinh Hồn không đoán ra là ai, nhưng cũng lờ mờ đoán được, hắn có thể là một hộ vệ đi theo bảo hộ nhóm người Sở Hóa Long. Chỉ cần là người của Sở gia, đều là địch nhân của hắn.
Tinh Hồn không hề quay đầu lại, thế nhưng song nhã lúc này dường như chuyển sang màu đỏ. Chính là vô địch thần thông: Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn. Hiện giờ Tinh Hồn vẫn chưa thể làm chủ được đại thần thông này, nên thỉnh thoảng cảm xúc thăng hoa lên là liền vượt tầm kiểm soát. Tuy Tinh Hồn có thể sử dụng được các đại thần thông này, nhưng sau mỗi lần sử dụng đều thấy đầu óc choáng váng. Có lẽ là nhờ hắn có cường độ thân thể và tinh thần lực tốt hơn người thường, nếu không lạm dụng thì dễ dàng khống chế. Nhưng lần này, lại là tự nó phát động, nguy hiểm hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên, có một luồng khí lạnh mang theo một luồng sát ý chết chóc. Giống như có một vị Tu la địa ngục vừa tỉnh dậy tại nơi đây, làm cho những người ở đây ai cũng cảm thấy khí tức tử vong đang bao vây lấy mình. Thể nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, liền sau đó biến mất không để lại một dấu vết. Dường như chưa có việc gì xảy ra.
Sở Hóa Long và trung niên vó tu vi cao hơn mọi người ở đây. Có thể đối với bọn Sở Minh, Sở Bảo hay Sở Tiểu Điệp thì luồng sát khí lúc nãy có thể là ảo giác. Nhưng đối với hai đại cường giả này, đó là một cảm giác hoàn toàn chân thật. Sở Hóa Long liền không ẩn dấu khí nữa, tỏa ra thần thức khắp tứ phương, thế nhưng lại không cảm nhận được gì. Hắn bất chợt nhìn qua vị hộ vệ kia, thấy hộ vệ đó cũng lắc đầu, ý bảo không có dấu vết gì.
Trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác run sợ. Không biết vừa nãy là sát khí của ai, nhưng có thể khẳng định rằng, người đó chính là một tuyệt đại cao thủ. Hay nói cách khác, chính là một đại sát thủ lãnh huyết. Bởi có sát khí chấn áp người khác, thì chỉ có người đã từng tắm máu tươi của địch nhân, mới có được sát khí như vậy. Mà Sở Hóa Long lại lờ mờ cảm nhận, luồng sát khí lúc nãy chính là nhắm vào đám người bọn họ.
Sở Tiểu Linh trên trán mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi tái nhìn Sở Hóa Long hỏi:
- Long ca, mới nãy là…
Sở Hóa Long liền như hoàn hồn, cẩn thận cười ôn nhu, nói:
- Không có gì, muội đừng quá để tâm.
Sau đó liền quay qua nhìn Tô Hân Nhi, nói:
- Hân Nhi muội muội. Thật không ngờ lại gặp nhau ở đây. Chúng ta đúng là có duyên.
- Đã lâu không gặp, Hóa Long ca ca.
Nàng gật đầu một cái.
Tô gia và Sở gia có thể nói là khá thân nhau. Đệ tử hai bên gia tộc cũng coi như huynh đệ. Tô Hân Nhi từ nhỏ đã chơi thân với đám Sở Hóa Long, tình cảm cũng coi như huynh muội một nhà. Bởi vì Sở Hóa Long thiên tư hơn người, nên được gia tộc chú ý bồi tài, sớm được đưa vào Thiên Lam thần điện để tu luyện, mong sớm ngày làm rạng danh gia tộc. Tuy cùng làm đệ tử thần điện, nhưng cũng thỉnh thoảng mới gặp được Sở Hóa Long.
Đứng kế bên, Sở Bảo cũng lên tiếng chào hỏi, trong giọng nói còn có gì đó quyến luyến:
- Hân Nhi muội, đã lâu không gặp.
Nàng cũng cười đáp lại. Sau đó liền quay qua giới thiệu với mọi người:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Tinh Hồn. Cũng là đồng môn huynh đệ chúng ta. Mọi người cũng nên làm quen một chút.
Sở Hóa Long ồ lên một tiếng. Hắn tuy không quan tâm lắm đối với các đệ tử nội điện. Nhưng cũng không hẳn là không chú ý đến. Trong đám tân sinh, có bốn người đáng để hắn để tâm. Đó là: Hồng Vu Đan, Long Vũ, Phạm Tiêu, Liễu Bách Sinh. Còn Mộc Lâm Nhi vốn là nữ tử, nên hắn không để tâm lắm. Dạo gần đây còn nghe nói có một người, có thể một chiêu đánh bại người được mệnh danh là đệ nhất thiên tài trong thế hệ tân sinh là Hồng Vu Đan, chính là Tinh Hồn. Hơn nữa, còn nghe Sở Tiểu Điệp bảo đây là ân nhân cứu mạng của nàng, thế nên khi nghe đến thì liền nhìn Tinh Hồn, nói:
- Thì ra là Tinh Hồn sư đệ, người có thể đánh bại thiên tài Hồng Vu Đan. Hôm nay được gặp, quả là khí chất hơn người. Nghe Tiểu Điệp có nói, đệ từng là ân nhân của nàng, ta thay mặt nàng nói một lời cảm tạ.
Vừa lúc nãy khi Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn vượt tầm kiểm soát, trong tức khắc liền vận chuyển nguyên lực áp chế. Sát khí rất lớn nên Sở Hóa Long không nhận ra, âu cũng là một điều may mắn.
Đối với những cừu nhân này, Tinh Hồn trong lòng rất chán ghét. Tuy mỗi lần gặp bọn họ đều muốn lăng trì giết chết, thế nhưng thực lực lúc này vẫn chưa đủ. Mặc dù có thể dùng Ám sát thuật để hạ sát, nhưng mà Tinh Hồn không muốn làm vậy. Hắn muốn tận tay mình giết chết chúng, đem cả Sở gia gia tộc tru sát, chó gà không gia. Đem máu huyết của chúng để tế mộ mẫu thân, mới có thể thỏa mãn được.
Khi nghe Sở Hóa Long mở lời khen ngợi, chào hỏi, Tinh Hồn vẫn như lúc trước, không hề liếc mắt nhìn hắn một lần. Sở Hóa Long và mấy người còn lại cũng có thể thấy được, dường như người này không có thiện ý với bọn họ lắm. Thế nhưng cũng không có lên tiếng.
Tinh Hồn ôm Cổ nguyệt cầm đứng dậy, ánh mắt không nhìn đám người Sở Hóa Long. Chỉ lãnh đạm nói:
- Chỉ là thuận tay.
Sau đó nói với Tô Hân Nhi:
- Ta đi dạo một chút. Nàng cứ ở lại trò chuyện cùng họ.
Đứng bên cạnh, Sở Tiểu Linh cũng lên tiếng nói. Nhưng không phải là nói hùa theo Sở Bảo chê trách thái độ vô lễ của Tinh Hồn, mà dường như đang hồi tưởng lại một điều gì đó. Liền mơ hồ nói:
- Không biết tại sao muội lại có cảm giác cảm thấy thiếu niên tên Tinh Hồn đó rất quen. Mà cả cái tên nữa, hình như đã nghe qua ở đâu đó!