- Các ngươi là ai, sao lại đột nhập vào Tiêu gia chúng ta? Chỉ cần ngươi nói ra kẻ sai khiến các ngươi, Tiêu Viễn ta đảm bảo các ngươi sẽ trở ra an toàn. Nếu không chỉ có một con đường chết.
Tinh Hồn khẽ cười lạnh, ánh mắt chợt lộ ra sự chế giễu, nói:
- Tiêu Viễn, ngươi tự tin quá rồi đó. Bằng đám người các ngươi vẫn chưa đủ để lưu lại ta đâu.
- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Để xem ngươi ngoan cố đến đâu. Tất cả tiến lên bắt hắn cho ta.
Mấy lão giả đứng sau Tiêu Viễn nhận lệnh, lập tứ tản ra tứ phía bao vây Tinh Hồn. Họ xuất ra bảo kiếm, sát khí dâng lên. Người dân trong thành cách chỗ này khá xa, nhưng vẫn bị khí thế của các trưởng lão Tiêu gia làm ảnh hường. Mà các cao thủ trong thành, khi cảm nhận được những luồng khí tức cực đại kia. Liền phi thân lên mái nhà, mục quang nhìn về phía nam Thái Dương thành. Một số người hiếu kỳ nên cũng tiến về phía đó để quan sát.
Còn phía trên bầu trời Vạn Bảo tông, có hai bóng người lăng không mà đứng. Phía sau lưng họ mọc ra một đôi lam vũ, chứng tỏ họ chính là cường giả Đế cấp. Người đứng bên phải là một trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt không giận mà uy, khí khái bất phàm. Chính là tông chủ Vạn Bảo tông Triệu Long. Còn người đứng bên trái là một nam tử phong thần tuấn lãng, ngọc thu lâm phong. Chính là đại công tử Sở gia Sở Hóa Long. Phía dưới họ là các trưởng lão Vạn Bảo tông và huynh muội của Sở Hóa Long. Đang ở trong mật thất bàn đại sự, bỗng cảm nhận được những khí tức cực đại phát ra từ phía nam thành, liền lập tức rời mật thất quan sát. Sở Hóa Long sắc mặt trịnh trọng nói:
- Là người của Tiêu gia?!
Triệu Long nhãn thần tranh triệt, gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy. Tiêu gia này, rốt cuộc là có chuyện gì thế? – Y lập tức truyền lệnh – Triệu Hổ, dẫn theo vài người tới đó quan sát.
- Tuân lệnh!
Trưởng lão tên Triệu Hổ lập tức dẫn theo vài người, dùng khinh công di chuyển về phía nam. Sở Hóa Long liếc nhìn Sở Tuyên. Liền hiểu ra ý của Sở Hóa Long, y cũng lập tức đuổi theo nhóm người của Vạn Bảo tông.
……
Quay lại khu rừng
Nhìn đám trưởng lão Tiêu gia bao vây mình, một luồng sát khí lạnh chợt nổi lên. Những người đứng ở đây, tu vi chỉ ở mức Hoàng cấp. Bát tinh Hoàng cấp một người, lục tinh Hoàng cấp ba người, tứ tinh hoàng cấp năm người. Cũng được đấy, nhưng vẫn chưa đủ để Tinh Hồn đặt vào trong mắt. Tiêu Viễn xuất ra trường kiếm, ra lệnh:
- Tất cả xông lênh.
Ngay lập tức bọn họ lao thẳng tấn công Tinh Hồn. Ngay lúc họ lao vào thì bỗng nhiệt độ nóng lên. Cảm giác được nguy hiểm nên nhanh chóng lùi lại. Ngay khi đó, hai con hỏa long xuất hiện bao quanh Tinh Hồn. Trong bán kính năm trượng, không còn bất cứ một sinh vật nào còn sống. Chỉ còn một mảnh đất trống rỗng.
Tiêu Viễn cùng các trưởng lão Tiêu gia đứng cách Tinh Hồn hơn năm trượng, trên mặt tuôn ra những giọt mồ hôi lạnh.
Đáng sợ!
Đây là ý niệm duy nhất lúc này trong đầu họ. Nếu như không phải đối phương thủ hạ lưu tình, cho họ cơ hội né tránh thì lúc này, chắc chắn đã trở thành một cục than đen khịt. Không, ngay cả trở thành cục than cũng không thể, mà là hóa thành hư vô.
Hai con hỏa long nhãn thần nhìn về phía bọn họ, rống lên một tiếng. Khiến cho đám người của Tiêu gia không ai dám lên tiếng. Bởi họ sợ, chỉ một hành động mang ý khiêu khích, hắc y nhân kia nhất định sẽ phát công, cái chết chính là kết quả duy nhất.
Tinh Hồn lăng không trên không trung, hai con hỏa long thì vây lấy hắn. Tinh Hồn hòa hoãn nói:
- Ta không muốn giết các ngươi. Tốt nhất đừng gây sự với ta. Chuyện hôm nay, ta cũng sẽ không truy cứu.
Nói xong liền thu hồi hỏa long. Thoát cái đã biến mất khỏi không trung, tựa như một bóng ma vậy. Ở chỗ này, chỉ còn lại người của Tiêu gia và những cao thủ khác đứng từ xa quan sát. Không ai hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nhận định được một điều, đó là hắc y nhân kia thực lực rất cường đại. Tiêu Viễn thở dài một cái, mệt mỏi nói:
- Trở về thôi.
Các trưởng lão nhìn nhau, tuy không cam lòng nhưng cũng đành phải từ bỏ. Nếu đuổi theo chỉ có một kết cục là chết. Thế nên họ nghe theo lệnh của Tiêu Viễn, trở về Tiêu gia. Còn các cao thủ, họ thầm đánh giá hắc y nhân kia. Sau đó cũng quay người trở về Thái Dương thành.
……
- Thế nào?
Ngồi trong thư phòng, Triệu Long ngắn gọn hỏi.
- Theo như quan sát, tu vi người áo đen kia không kém tông chủ là bao nhiêu.
Cả Sở Hóa Long lẫn Triệu Long đều trầm tư suy nghĩ. Hai người bọn họ tuy không có đến gần quan sát, nhưng vẫn cảm nhận được uy áp mà người áo đen kia phát ra. Quả thật không kém họ bao nhiêu.
- Có nhận ra được vóc dáng người đó không?
- Bẩm tông chủ, người áo đen đó che kín toàn thân nên không thể nhận dạng được. Tuy nhiên, giọng nói của người này thì còn khá non nớt, hình như chưa tới hai mươi tuổi. – Triệu Hổ trả lời.
- Cái gì? Chưa đến hai mươi tuổi? Ngươi không có nhầm lẫn chứ?
Cả Sở Hóa Long và Triệu Long đều đồng thời bất ngờ. Còn trẻ mà tu vi cao đến như vậy, trước giờ chỉ nghe duy nhất một người có được, chính là thái tử Trịnh Thần Không hiện đang ở kinh thành mà thôi.
- Không lầm đâu ạ. Sở Tuyên huynh cũng xác nhận điều này.
Sở Tuyên cũng gật đầu đồng ý.
- Điều này cũng chưa hẳn. Ta nghe nói có một số công phu có thể thay đổi giọng nói hoặc dung nhan. Nên chưa thể kết luận được điều gì.
Tất cả những người trong thư phòng đều gật đầu đồng ý. Sở Hóa Long lại nói tiếp:
- Được rồi, không nói đến việc này nữa. Triệu tông chủ, lệnh của thái tử điện hạ, ông đồng ý chứ?
Triệu Long lập tức trịnh trọng trả lời:
- Thái tử có lệnh, là thần dân của Thiên Phong quốc làm sao không đáp ứng. Sau khi sắp xếp xong mọi việc, ta sẽ lập tức đến kinh thành.
- Tốt. Vậy ta không làm phiền tông chủ nghỉ ngơi nữa.
Nói xong, hắn đứng lên. Ra hiệu cho mọi huynh muội của hắn ra về. Lúc bước ra tới cửa, không có quay người lại, nói:
- Vật kia, hy vọng tông chủ sớm đưa đến chỗ của ta.
- Nhất định! – Triệu Long trả lời.
Sở Hóa Long cũng không có nói thêm điều gì. Dẫn theo người Sở gia li khai thư phòng, trở về chỗ nghỉ ngơi của mình. Ở trong thư phòng, Triệu Long ánh mắt phức tạp, khẽ nói:
- Người này tâm cơ thâm trầm, các ngươi sau này phải cẩn thận.
Các trưởng lão Vạn Bảo tông gật đầu. Sau đó, Triệu Long giao nhiệm vụ cho họ rồi bảo họ rời khỏi.
….
Tại một dòng sông cách Thái Dương thành khoảng trăm trượng.
Tinh Hồn đưa Tiêu Thiên Tứ ra khỏi tiên các, đánh thức hắn dậy. Tiêu Thiên Tứ giật mình, xuất ra bảo kiếm, cảnh giác nói:
- Ngươi là ai?
Tinh Hồn ánh mắt trở nên ảm đạm, nói:
- Ta là ai không quan trọng. Ngươi đang bị trọng thương, nên tìm chỗ nào đó để dưỡng thương đi. Đây là Nghịch mệnh đan, giúp ngươi chóng phục hồi nội thương.
Ném lọ đựng Nghịch mệnh đan cho Tiêu Thiên Tứ. Hắn đưa tay chụp lấy, rồi mở nắp bình ra. Một mùi hương ngào ngạt từ trong lọ bay ra, đúng thực là thần đan rồi. Tiêu Thiên Tứ đậy nắp lại, quỳ xuống nói:
- Đa tạ ân nhân cứu mạng. Sau này nếu có cơ hội, Tiêu Thiên Tứ nhất định sẽ báo đáp.
Tinh Hồn khẽ cười. Vậy là có trong tay hai thuộc hạ rồi. Tinh Hồn phất tay, lấy từ trong tiên các ra một quyển sách, đưa cho Tiêu Thiên Tứ: