Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 59: Hạ sát Hoàng vương hổ​



Trở lại với đấu trường của Gia Lỗ và Hoàng vương hổ. Gia Lỗ thì cần thận quan sát từng cử động của Hoàng vương hổ. Còn với con mãnh thú này, căn bản không có để trong mắt con người nhỏ bé kia. Gia Lỗ dường như nhận thấy sự khinh thường của mãnh hổ, liền cười nói:

- Con súc sinh chết tiệt. Để xem mày còn giữ được thái độ đó bao lâu. Hây AAAA…..

Ngay khi Gia Lỗ thét lên một tiếng oai hùng, liền cầm giáo nhằm vào chân Hoàng vương hổ tấn công. Thân thủ rất nhanh nhẹn, đúng là nam tử mạnh nhất trong lứa tuổi thanh niên ở đây. 

Gào….

Hoàng vương hổ cảm nhận được nguy hiểm, rống lên một tiếng lớn. Âm thanh tiếng rống làm cho những người xung quanh đinh tai nhứt óc. Nó cũng nhún người, tư thế dũng mãnh vồ lấy Gia Lỗ.

- Hãy xem đây!!!

Gia Lỗ nhanh nhẹn tránh qua một bên. Rồi lấy thế dùng giáo đâm vào hông của Hoàng vương hổ. Đáng tiếc, hắn chưa kịp đâm thì bỗng một vật như một thân cây lớn đập vào người. Gia Lỗ hét thảm một tiếng, bật về phía sau, nôn ra một ngụm máu lớn.

- Gia Lỗ ca!!!

- Gia Lỗ huynh!!!

An Lỵ Ty ở trên tế đàng biến sắc, vội la lên. Nàng rất lo lắng cho tình trạng lúc này của Gia Lỗ. Mà ở bên chỗ ngồi của Tinh Hồn, Tô Hân Nhi cũng thất thanh la lên. Nàng vội quay qua nói với Tinh Hồn:

- Gia Lỗ huynh bị thương rồi, Hồn ca, mau giúp huynh ấy đi. 

- Huynh ấy không sao đâu, chỉ bị tấn công bất ngờ thôi. Huynh ấy sẽ đứng lên ngay ấy mà. Hơn nữa xung quanh còn có hơn mười người khác sẵn sàng hỗ trợ nữa, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Tinh Hồn đưa tay chỉ mười mấy người đang đứng xung quanh đấu trường, trên tay nắm chặt vũ khí trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Đúng như Tinh Hồn nói, bọn họ vẫn chưa có ý định lao vào hỗ trợ. Bởi Gia Lỗ lúc này đã đứng thẳng người dậy, nhìn Hoàng vương hổ nói:

- Được lắm. Giờ tao sẽ thực sự bắt đầu đây!

Một lần nữa, Gia Lỗ lại một lần nữa lao lên tấn công. Nhưng lần này thì khác với lần trước, ngay lúc Hoàng vương hổ giơ hay chi trước mạnh mẽ vồ lấy y, thì Gia Lỗ liền lộn một vòng dưới đất. Lăn xuyên qua háng của Hoàng vương hổ, nhanh chóng cầm cây thương đâm vào chân của mãnh hổ.

Gào…

Hoàng vương hổ rống lên một tiếng. Sau đó, nó quay người lại, đằng đằng sát khí. Vốn có ý định vờn con mồi một chút, không ngờ lại bị nó tấn công. Hoàng vương hổ đã động nộ, lúc này, nó đã bộc lộ toàn bộ sức mạnh của nó. Hoàng vương hổ hạ thấp trọng tâm, làm cho cơ bắp hai bên nổi lên cuồn cuồn. Nhìn nó lúc này giống như sẵn sàng phá hủy bất cứ thứ gì.

- Cẩn thận. Đó là thiên phú của Hổ tộc Hổ nhất khiếu.

Người vừa lên tiếng nhắc nhở chính là Tinh Hồn. Đối với kiến thức ma thú, Tinh Hồn thật sự là một bậc đại nhân à. Tuy chưa lĩnh ngộ hết được Súc sanh đạo thư, nhưng cũng đủ cho hắn làm đại sư trong giới Thú hồn sư. Khi thấy Hoàng vương hổ hạ trọng tâm, người giống như một mũi tên sẵn sàng bắn ra thì liền biết nó chuẩn bị xuất ra thiên phú của Hổ tộc. 

Hổ nhất khiếu, một thiên phú cao cấp mà Hổ tộc được trời phú ban tặng. Đối với cấp độ hiện giờ của nó, xuất ra thiên phú này dù có là Võ tông trung kỳ cũng không dám đỡ. Tu vi của Gia Lỗ tuy không tính là kém, nhưng chỉ cần Hoàng vương hổ thực sự chiến đấu thì Gia Lỗ hoàn toàn không có cơ hội. Mà cả những người xung quanh nữa, Hoàng vương hổ hoàn toàn tức gận thì dù nó có chết đi nữa cũng có vài người bồi táng theo.

Thế nên Tinh Hồn lên tiếng nhắc nhở, cũng chuẩn bị xuất thủ thì bỗng thấy trong người hắn rất lạ. Nó cứ lâng lâng, giống như đang say rượu vậy. “Mình bị sao thế này, mình uống đâu có nhiều đau? Hừ, có lẽ rượu ở đây mạnh quá. Phải xem xét lại tửu lượng mới được.” Tinh Hồn thầm nghĩ. Nhưng một người thông minh như hắn, lại hoàn toàn không biết rằng bản thân đã bị trúng độc.

Ở dưới kia, ngay khi Tinh Hồn vừa dứt lời thì, một âm thanh mạnh mẽ vang lên. Từng sóng âm ba xuất hiện tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, nhắm hướng Gia Lỗ mà tấn công. 

- Gia Lỗ ca, cẩn thận! 

- Gia Lỗ, mau chạy đi!

- ………

Cả An Lỵ Ty và mọi người không ngừng la hét, trên mặt lộ ra nét lo lắng cho Gia Lỗ. Mà y cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, vội dùng hết sức né qua một bên. Sóng âm ba kia, đi qua tới đâu hủy diệt tới đó. Một số căn nhà không may bị nó phá hủy mất. Nếu như trúng chiêu này, Gia Lỗ dù may mắn thoát chết thì cũng phải nằm trên giường cả đời. Hắn thở phào một tiếng:

- Thật may mắn.

- Gia Lỗ, phía sau. Mau tránh đi…

- Gảo gào……

Gia Lỗ còn chưa kịp hoàn hồn, thì bỗng từ phía sau lưng, một cái bóng khổng lồ xuất hiện. Đó chính là Hoàng vương hổ uy dũng. Dù thân thể nó rất lớn, thế nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh. Thật không hổ danh là Vương thú. Đáng tiếc Hoàng vương hổ cao nhất cũng chỉ đạt đến Ngũ cấp ma thú. Hoàn toàn không có cơ hội đạt đến Lục cấp.

Móng vuốt sắc nhọn, bàn chân to lớn mạnh mẽ chuẩn bị đánh vào người Gia Lỗ. Thời khắc đó, An Lỵ Ty đứng trên tế đài như muốn ngất đi. Người mà nàng yêu, hiện giờ đang trong tình cảnh thập tử vô sinh. Một thiếu nữ như nàng, nhìn người mình yêu mình đang bị tử thần đoạt mạng, hai dòng lệ không biết từ lúc nào đã lăn trên đôi gò má của nàng. An Lỵ Ty hét lên một tiếng bi thương:

- Không…. Gia Lỗ……

Tưởng chừng như đã hoàn toàn vô vọng, thì bỗng nhiên có ba luồng lam quang xuất hiện. Tốc độ bay cực kỳ nhanh, chia làm ba hướng tấn công Hoàng vương hổ. Lam quang đó chính là ánh sáng của ba thanh Đoạt hồn phi đao của Tinh Hồn. Lần lượt nhằm vào ba chỗ: đầu, bụng và chân trước đang vồ Gia Lỗ. Nó rống lên một tiếng đau đớn. Nếu có ai để ý lúc đó, thì ánh mắt nó lúc này hoàn toàn vô hồn.

- Mọi người, mau tiến lên giết con súc sinh đó.

- Gia Lỗ, mau lui ra.

Chỉ trong một cái chớp mắt, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Gia Lỗ nhận ra Hoàng vương hổ đang lộ một sơ hở cực kỳ lớn. Liền chớp thời cơ, ngọn giáo nhọn hoắc nhằm vào cổ họng của Hoàng vương hổ. 

Gia Lỗ hét lớn một tiếng, ngọn giáo đã đâm thẳng vào cổ của Hoàng vương hổ. Một dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ cái miệng đỏ hỏm khổng lồ của nó. Thế nhưng nó không có bất kì một tiếng rống nào cả, thân thể vô lực ngã xuống. Ầm một tiếng, thân thể khổng lồ nằm thẳng trên đất, Hoàng vương hổ đã bị mất mạng. 

Gia Lỗ mệt mỏi đứng dậy, liền cầm cây giáo trong tay, giương thẳng lên bầu trời, báo hiệu đã chiến thắng. Một tư thế vô cùng đẹp, rất oai phong lẫm liệt. Người dân xung quanh liền reo lên, vỗ tay không ngừng. Tiếng trống như sấm một lần nữa lại vang lên. Buổi lẽ tế thần cuối cùng cũng kết thúc một cách viên mãn. Nhưng, có thật sự là viên mãn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.