Sở Tiểu Điệp từ từ mở mắt ra. Trước mắt nàng là hai bóng người mờ ảo. Vì bị ngất lâu nên nàng cảm ấy đầu óc còn đau nhứt. Một hồi sau mới nhận ra được, hai bóng người kia là của Tô Hân Nhi và An Lỵ Ty, sắc mặt lo lắng nhìn nàng.
- Điệp tỷ mở mắt rồi kìa. – Thấy Tiểu Điệp mở mắt tỉnh dậy, Tô Hân Nhi mừng rỡ.
An Lỵ Ty thở phào, dịu dàng đỡ Tiểu Điệp ngồi dậy, hỏi:
- Tiểu Điệp, cảm thấy trong người thế nào?
Sở Tiểu Điệp lúc này mới định thần, nhận ra lúc này nàng đang nằm tĩnh dưỡng trong một căn phòng nhỏ. Khi nghe An Lỵ Ty hỏi, nàng liền trả lời:
- Muội không sao. Mà nơi nàt là đâu, tại sao muội lại ở đây?
- Đây là phòng của tỷ. Muội bị ngất ở Dạ sơn, Đại tư tế hôm qua đem muội về đây bảo ta chăm sóc cho muội. – An Lỵ Ty nói.
- Dạ sơn? – nàng lục lọi trong ký ức của mình, chợt nhớ ra một việc – Hôm qua muội ở trong động nhìn thấy một con Đại xà rất lớn. Sau đó, hình như có người nào đó đến cứu muội.
Tô Hân Nhi và An Lỵ Ty đưa mắt nhìn nhau, thoáng qua một vẻ lo lắng. Mà Tô Hân Nhi dường như còn lo lắng hơn nữa. Đôi mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn ra phía bên ngoài. Sở Tiểu Điệp lúc này lại tiếp tục hỏi:
- Đúng rồi, tại sao Đại tư tế lại bắt ba người bọn muội. Mà, Hân Nhi ở đây, còn Hồn ca đâu?
- À, cái này… - An Lỵ Ty ánh mắt tránh né nàng, giọng ấp úng.
- Chẳng… chẳng lẽ, người hôm qua là hắn.
- Đúng là như vậy. Là Hồn ca phá ngục, chạy vào trong Thủy động ở Dạ sơn để cứu tỷ. – Tô Hân Nhi giọng rưng rưng nói.
- Vậy huynh ấy đang ở đâu? – Trong lòng Tiểu Điệp lúc này rất hoảng loạng. Nàng cầm chặt lấy đôi bàn tay của An Lỵ Ty, gấp gáp hỏi.
- Hắn… đang được Đại tư tế chữa trị.
- Muội muốn gặp huy ấy.
- Xin lỗi, nhưng Đại tư tế không cho ai được vào trong gặp hắn. – An Lỵ Ty nói.
Tình hình lúc này dường như rất tồi tệ. Tô Hân Nhi không cầm được nước mắt, hai dòng lệ đã chảy xuống đôi gò má hồng của nàng. Đôi mắt từ lúc trước đã sưng đỏ, dường như là hôm qua nàng đã khóc rất nhiều.
Ngày hôm qua, khi Đại tư tế đem hai người trở về lại làng. An Lỵ Ty và Gia Lỗ vội đưa nàng đến chỗ của Đại tư tế. Khi đến nơi, thì thấy Sở Tiểu Điệp sắc mặt trắng bệch. Còn Tinh Hồn thì y phục rách nát, trên người tràn ngập vết thương, tinh huyết cứ chảy ra không ngừng. Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đại tư tế lệnh cho An Lỵ Ty đưa Sở Tiểu Điệp về phòng của nàng, rồi cử trưởng lão đi theo chữa thương cho nàng. Còn Tinh Hồn đang nằm thoi thóp kia, thì nhanh chóng đưa vào trong đền thờ để trị thương. Nghiêm cấm trong quá trình chữa trị không cho bất cứ một ai tiến vào điện thờ nữa bước.
Thế nên, tuy Tô Hân Nhi lúc đó đã khóc lóc cầu xin rất nhiều mà vẫn không được Đại tư tế cho phép đi theo, nàng đã khóc suốt một đêm qua. Đến giờ khi nhắc lại, nàng vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình. An Lỵ Ty liền ôn nhu an ủi hai nàng:
- Tiểu Điệp, muội uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Còn Hân Nhi, ngày hôm nay cũng mệt rồi, cũng nên về phòng đi.
Đỡ Tiểu Điệp nằm xuống giường, An Lỵ Ty cầm lấy chén thuốc, dẫn Tô Hân Nhi ra khỏi phòng của Tiểu Điệp. Rồi cẩn thận đi cùng với Hân Nhi trở về phòng của nàng. Ở trong phòng, tiếng khóc khe khẽ của Tiểu Điệp phát ra. Hơn bao giờ hết, lúc này nàng rất lo lắng cho Tinh Hồn đang ở trong điện thờ kia.
………
Bên trong điện thờ, một lão giả trùm hắc bào từ đầu đến chân. Bàn tay thô sạm đang bắt mạch cho thiếu niên đang nằm trên giường. Lão giả ấy chính là Đại tư tế đức cao vọng trọng trong ngôi làng này.
Lão Đại tư tế bắt mạch xong thì lắc đầu. Nội thương lẫn ngoại thương đều rất nghiêm trọng. Mỗi chỗ đều là vết thương trí mạng, Tinh Hồn vẫn còn nằm ở đây, thật đúng là một điều kỳ tích. Lão không khỏi khâm phục hắn. Thế nhưng lão vẫn chưa nghĩ ra cách nào để trị thương cho hắn.
Muốn cứu được Tinh Hồn trước tiên phải chữa nội thương trước, nhưng đây đúng là vấn đề khó. Lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, nếu dùng bổ dược thì chỉ tổ phản tác dụng. Thật đúng là đau đầu. Bỗng một trưởng lão đứng bên cạnh liền hỏi:
- Đại tư tế, hắn như thế nào rồi?
Lão thở dài, giọng khàng khàng trả lời:
- Nội thương nghiêm trọng, ngoại thương thì toàn là trí mạng. Ta thật không biết nên làm sao đây nữa.
- Đại tư tế, hay là thử dùng thứ đó xem sao! – Một trưởng lão khác lại tiến lên cung kính nói.
- Ài, đành phải thử xem sao. Hy vọng người được Xà thần đại nhân chọn sẽ vượt qua. Ngươi mau vào mật thất, đem nó ra đây. – Đại tư tế gật đầu ra lệnh.
Trưởng lão kia hơi khom người, vâng một tiếng. Nhẹ nhàng rời khỏi chỗ này, hướng đến mật thất của điện thờ. Một khắc sau trở lại, trên tay của lão cầm một cái bình đất cũ kỹ, nắp được bịt cẩn thận. Trên bình lại gắn thêm bùa chú, và mấy tầng cấm chế nữa.
Lão cẩn thận đưa tới cho Đại tư tế. Lão nhận lấy bình đất, nhìn một hồi. Sau đó đặt lên bàn. Song thủ kết ấn, miệng lẩm nhẩm đọc những câu thần chú. Các trưởng lão kia vội lùi về phía sau, quan sát Đại tư tế giải trừ cấm chế cho chiếc bình gồm.
Một khắc sau, một luồng kim quang lóe lên. Cấm chế đã được giải trừ. Cái nắp không cần mở mà tự động hất tung khỏi bình. Từ phía bên trong bình, bỗng cho hai luồng quang mang xuất hiện. Một nửa là màu trắng, nửa còn lại là màu đen. Nhưng khác lạ ở chỗ là, bên màu trắng ở phía trên lại có một hạt châu màu đen, còn bên phát ra hắc quang lại có hạt châu màu trắng. Cả hai luân phiên xoay tròn, hoán đổi vị trí cho nhau.
Bát quái.
Đúng vậy, chính là trận đồ bát quái. Bởi hai luồng hắc quang và bạch quang luôn đối chọi lẫn nhau, lại vừa tương tác với nhau, chúng không thể tách rời. Thái cực lưỡng nghi.
Một vị trưởng lão cung kính hỏi:
- Đại tư tế, đây chẳng lẽ là…
- Ừm, là Âm dương sinh tử linh châu. Truyền thừa của làng chúng ta đã hơn vạn năm qua. – Đại tư tế gật đầu nói.
Sau đó, lão vung song thủ hướng về phía hai viên linh châu đang tương hợp kia, dùng nguyên sử dụng thuật khu vật khống chế hai viên linh châu. Lập tức linh châu bay về phía lão, lơ lửng trên song thủ của lão, không ngừng luân chuyển.
Lão quay người hướng về phía Tinh Hồn đang nằm, nghiêm giọng ra lệnh cho đám trưởng lão ở phía sau:
- Giờ ta sẽ đưa Âm dương sinh tử linh châu nhập vào người hắn, các ngươi hộ pháp cho ta. Nhớ kỹ, không được phép phát ra một tiếng động nào.
- Vâng, Đại tư tế!
Đám trưởng lão nhận lệnh. Lão Đại tư tế gật đầu, sau đi đến chỗ của Tinh Hồn, đưa hai viên linh châu phía trên người của hắn. Lão ngồi thiền định, song thủ kết ấn, song nhãn nhắm nghiền lại.
Vô Cực sinh Thái Cực
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi
Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng
Tứ tượng sinh Bát quái
Bát quái sinh vô lượng
Lão đọc câu thần chú, lập tức mở mắt hét một tiếng. Trận đồ bát quái do hai viên linh châu tạo lập liền biến mất, chỉ còn lại hắc linh châu, bạch linh châu là một khoảng không mơ hồ có một viên linh châu nữa. Ngay sau đó, hai viên linh châu nhập vào trong người Tinh Hồn.
Hắn bỗng hét thảm một tiếng, một ngụm tinh huyết lại phun ra, lập tức trở lại trạng thái hôn mê. Trên người lấm tấm mồ hôi lạnh. Nhưng so với lúc nãy thì khá hơn một chút. Đầu óc hắn lúc này, mờ mờ ảo ảo, dường như nhớ lại một quá khứ xa xăm, tưởng chừng như đã bị mất cách đây khá lâu.