Cái vườn thảo dược này diện tích so với lúc Tinh Hồn còn chăm sóc không được tốt lắm. Âu cũng là do những người phải tới chỗ này để làm không có ai có kiến thức về thảo dược tốt như hắn.
Hương thơm thảo dược tỏa ra khắp nơi. Lấp ló ở phía vườn dược kia, có một nhân ảnh đang tưới nước, ân cần chăm sóc cho từng gốc dược. Nhân ảnh ấy rất quen thuộc. Nàng không phải là Nhậm Phi Yến thì là ai.
Từ sau khi trở về Bách Thảo phong, nàng đã đến chỗ của Tạ Bằng trưởng lão xin được ở Dược viên để trông nom khu vườn này. Tạ Bằng rất ngạc nhiên, bởi vì trước gì nàng ta làm gì hứng thú với cái nơi tẻ nhạt này. Họa chăng đến đây chỉ là để khỏi bị Nhậm Phi Hành la mắng mà thôi.
Nhìn thái độ của nàng rất cương quyết, với lại kiến thức về thảo dược nàng không có kém cạnh ai. Nên Tạ Bằng chẳng có lí do gì để từ chối một người giỏi thế này thay hắn săn sóc nó cả.
Thấm thoát đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa nghe tin tức gì của hắn. Nỗi lo lắng trong lòng nàng càng lúc càng lớn. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại là nàng lại nhìn thấy cái quang cảnh kinh khủng ấy, nhìn thấy hắn đau đớn mất đi người hắn yêu thương mà hóa thành yêu ma.
Nàng luôn tự hỏi, bây giờ hắn đang ở phương trời nào, phải đang chịu đựng nỗi bi thương lớn đến nhường nào. Hắn có hay chăng, có một người vẫn ngày đêm chờ hắn quay về.
Tuy nàng vẫn đẹp như tiên nữ, nhưng dường như đã gầy hơn trước. Gương mặt vốn hay tươi cười trước đây, bây giờ chất chứa một nỗi buồn vô hạn.
Tiếng bước chân từ hành lang nhẹ nhàng vang đến. Một nam tử mặc áo bào màu xám từ đi vào khu vườn dược. Thần thái anh tuấn, tinh anh ngời ngời. Có điều, ẩn sâu trong đôi mắt kia cũng là một nỗi u sầu.
Nam tử ấy chính là Hồng Vu Đan.
Khi Tinh Hồn còn tu luyện ở Thiên Lam thần điện, hắn tiếp xúc với rất ít người, có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngoại trừ Trương Vô Thường, Yến Ngọc Lan và Nhậm Phi Yến ra, thì người mà Tinh Hồn tiếp xúc và thân thiết nhất ở đây chỉ có mỗi Hồng Vu Đan.
Hồng Vu Đan từ lúc thua Tinh Hồn ở bí địa Ma thú môn, thì hắn đã xem Tinh Hồn vừa là đối thủ, vừa là bằng hữu của mình. Mỗi lúc rảnh hắn đều đi tới Dược viên này để trò chuyện, thảo luận về võ học ở thần điện.
Thật chẳng ngờ được, một thời gian không gặp mà bây giờ Tinh Hồn đã là trọng phạm bị truy nã khắp đại lục. Hồng Vu Đan xem Tinh Hồn là bằng hữu, nhưng khi hắn lâm vào tuyệt cảnh thì chẳng thể ra tay giúp đỡ. Nên bấy lâu nay, hắn luôn tự trách mình.
Nhưng chẳng thể trách được ai cả. Bởi mỗi gia tộc, tông môn ở mảnh đại lục này, đặc biệt là trong kinh thành đều bị triều đình Thiên Phong chi phối.
Nghe tiếng bước chân, Nhậm Phi Yến yểu điệu quay người lại thì thấy Hồng Vu Đan. Nàng ôn hòa cất tiếng hỏi:
- Ngươi lại đến à?
Hồng Vu Đan khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người con gái xinh nhưng u sầu kia:
- Dù sao thì hắn cũng là bằng hữu tốt của ta mà. Còn nàng, định sẽ ở mãi nơi này sao?
Chỉ thấy mặt nàng hơi trầm xuống, phảng phất trên đôi môi nhỏ nhắn có một nụ cười buồn. Chỉ là thoáng qua mà thôi. Thật đẹp nhưng nhuốm màu trầm lặng.
- Dược viên là nơi ở của hắn mà. Chỗ này cũng là chỗ mà lần đầu tiên ta gặp được hắn. Nhớ lại khi ấy cũng thật buồn cười. Nhưng bây giờ... chẳng thể cười nổi.
Hồng Vu Đan đi đến bên cạnh nàng, cánh tay định đưa lên nhưng rồi lại để xuống. Rồi hắn ôn hòa nói:
- Hắn nhất định không sao đâu. Ta tin điều đó.
Nàng khẽ gật đầu. Mỗi lần nói chuyện với Hồng Vu Đan, trong lòng nàng có chút vơi đi nỗi buồn.
Thế rồi Hồng Vu Đan cũng phải rời đi, trở lại Viêm Hỏa phong tu luyện. Trước khi đi, hắn nói với nàng:
- Sau này, nếu nàng gặp khó khăn gì hãy tìm đến ta. Ta luôn sẵn sàng giúp nàng.
- Đa tạ!
Liền đó Hồng Vu Đan bước chân rời khỏi nơi này.
Nụ hoa trên cành cây tại căn nhà nở ra. Phần nào cũng giống như hắn, ẩn sâu trong lòng và đợi đến ngày hiện ra.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Tỉnh lại cũng đã được một thời gian, nhưng hắn vẫn còn chưa đi lại được. Vẫn là được Bích Nguyệt tận tình chăm sóc. Nội thương gần như đã khỏi rồi. Có điều hắn vẫn thấy toàn thân như không còn chút sức lực. Cái này cũng là do hắn bị Tiêu hồn đinh phong bế toàn bộ các huyệt đạo, nên mới cảm thấy như vậy.
Buổi sáng sớm ban mai. Hắn cố gượng người dậy. Tuy không nhìn thấy được, nhưng ánh nắng chiếu vào phòng rất ấm áp nên mới giúp hắn phân biệt được ngày đêm.
Hắn định bước xuống giường để tập đi lại thì cánh cửa bỗng mở ra. Người đi vào là thẳng bé Tiểu Ngư Nhi. Thấy hắn xuống giường thì nó đặt thuốc xuống bàn, chạy đến đỡ hắn nói:
- Lưu Ly, huynh định làm gì vậy?
Nghe thấy gọi tên mình, giọng nói trẻ con ấy hẳn là của Tiểu Ngư Nhi rồi. Hắn mỉm cười đáp:
- Ta định tập đi lại một chút để có thể lấy lại được sức lực. Nằm không một chỗ rất khó chịu.
- Ồ, vậy để ta giúp huynh.
Nó liền đỡ tay hắn, giúp hắn đi đến chỗ bàn.
Nhớ lại mấy ngày trước, khi tinh thần hắn đã ổn định. Cũng là do hắn chẳng nhớ gì về trước đây, nên Bích Nguyệt mới đặt cho hắn một cái tên. Nhìn hắn vóc dáng như thư sinh nên lấy cho hắn họ Bạch, hắn không nhớ hắn ở từ đâu đến nên gọi tên hắn là Lưu Ly (xa nhà).
Ban đầu nghe cái tên như vậy, Tiểu Ngư Nhi lăn ra ôm bụng cười vì… cái tên giống con gái quá. Bây giờ thì cũng đỡ bớt rồi.