Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 149: Ngọc Hoành hiện thế (Thượng)



Nghịch chuyển thời không, khi mở mắt ra, Tinh Hồn thấy mình đứng trên một mỏm đá. Quét mắt nhìn xung quanh, Tinh Hồn ánh mắt không khỏi kinh ngạc cùng một tia sợ hãi. Bởi cảnh tượng trước mặt hắn, chính là một bãi thi cốt khô lâu, chạy dài không thấy điểm cuối. Trên bãi thi cốt khô lâu có những gốc cây khô với những con hắc ô kêu la inh ỏi, giống như chào mừng Tinh Hồn đến với cõi chết chóc.

Trên trời là một mảnh huyết hồng với huyết nguyệt khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời, khí lưu lạnh lẽo, tiếng gió đôi lúc rít lên như âm thanh người chết gào thét. Tất cả mang đến cho người ta một cảm giác khiếp sợ, so với sự sợ hãi mà Bất tử mang đến cơ hồ còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần.

Không lẽ đây là ảo cảnh? Tinh Hồn trong đầu tự hỏi. Tinh Hồn đã từng đọc trong cổ thư, ảo cảnh là sự khảo nghiệm tinh thần và tâm cảnh của tu chân giả (võ giả). Nếu như trong sư môn thì để chứng minh bản thân vô tội, hoặc là giúp đề cao tâm cảnh. Còn nếu vô tình gặp được bên ngoài, thì là khảo nghiệm của những đại cao thủ đã khuất, nếu như vượt qua được khảo nghiệm ảo cảnh thì sẽ nhận được truyền thừa của người đã khuất, tâm cảnh còn được đề thăng. Nhưng nếu thất bại, nhẹ thì mất đi tu vi, trở thành kẻ điên điên khùng khùng, còn nặng thì chính là mất đi tính mạng.

Đại trận cấm chế vừa rồi chính là cánh cổng tiến vào ảo cảnh này. Tinh Hồn quan sát, đại trận cấm chế vừa rồi có lẽ cũng giống như cấm chế đã giam giữ Cửu vĩ hỏa phượng, chính là một thượng cổ cấm chế. Khác biệt chính là, cấm chế của Cửu vĩ hỏa phượng chính là giam cầm, còn cấm chế ở đại là cửa đi vào.

Muốn trở ra, cách duy nhất chính là vượt qua ảo cảnh. Tinh Hồn hít một hơi sâu, áp chế lại tinh thần, giữ vững bình tĩnh, đồng thời nâng cao cảnh giác để đối phó với mọi tình huống sắp diễn ra. Bước chân đạp xuống đám khô lâu, vừa mới chạm vào thì bỗng những âm thanh từ cõi hư không vang lên:

- Tinh Hồn, trả mạng cho ta…

- Tinh Hồn, là ngươi hại ta…

- Ngươi chết đi…

- ………

Những bộ thi cốt giống như bị một lực lượng vô hình nào đó điều khiển, bắt đầu trườn bò lên, bao vây, ôm lấy thân thể Tinh Hồn. Nhìn hắn lúc này không khác gì một con mồi sống để cho đám thi cốt khô lâu thôn phệ vậy.

Toàn bộ sức lực biến mất một cách kỳ lạ, ngay cả một cái cử động cũng không thể. Tinh Hồn sắc mặt biến đổi, trở nên hoảng loạn. Thế nhưng hắn lập tức bình ổn lại, trong đầu tự nhắc nhở: “Đây chỉ là vấn tâm thôi, đừng hòng cản bước được ta!”

Lúc này tâm trí trở nên cực kỳ kiên định, sức mạnh đột nhiên quay trở lại. Song thủ nắm chặt, gồng lên một cái, khí thế hóa thành một luồng vũ bão, đánh bay toàn bộ đám thi cốt khô lâu đang bao vây, ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn:

- Đừng cố gắng làm ta bị hoang tưởng. Muốn ta đền mạng cho các ngươi ư? Tất cả các ngươi chỉ là lũ rác rưởi mà cũng dám mở miệng, lớn tiếng trước mặt ta sao?

Tinh Hồn nói một câu, lại mạnh mẽ bước lên một bước, dẫm đạp lên hằng hà vô số thi cốt khô lâu dưới chân, khí thế vững chãi như sơn, không gì sánh được. Vừa đi, miệng tiếp tục quát lớn, tựa hồ như thiên quân nhất phá, chấn nhiếp tất cả:

- Tự trách bản thân các ngươi quá yếu đuối đi. Trên đời này, kẻ yếu không có quyền lên tiếng, không có quyền oán than. Các ngươi chỉ là lũ thất bại, cứ tiếp tục hận ta, nếu như điều đó giúp các ngươi giết được ta, giúp các ngươi sống lại. Còn không thì các ngươi vĩnh viễn chỉ là rác rưởi, là hòn đá lót đường. Dù các ngươi đã chết, trở thanh hồn ma vương vấn thế gian này đi nữa, thì một ngày nào đó, ta vẫn sẽ khiến các ngươi sợ hãi. Bởi vì ta chính là Ma Quân, là vua của vạn ma.

Mặc dù bầu trời không chút gợn mây nào, nhưng bỗng nhiên một tia sét rạch ngang bầu trời, tiếng sấm rền vang giữa mảnh thiên địa chết chóc này. Tinh Hồn giống như đế vương, khí khái quân lâm thiên hạ, lời nói vang vọng khắp nơi, khiến cho những tiếng oán than từ lúc nào đã biến mất. Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện một luồng khí tức kỳ lạ. Chính xác hơn là nguyên linh kỳ dị từ trong khô lâu của vô số đám thi cốt khô lâu bốc lên. Tinh Hồn hoàn toàn không biết được sự xuất hiện của nguyên linh kỳ lạ này. Nguyên linh từ khô lâu toàn bộ nhập vào mi tâm của Tinh Hồn mà hắn chẳng phát giác được điều gì.

Sau đó, không gian ngay lúc đó đột nhiên xuất hiện vết rạn nứt. *Ầm* một tiếng, mảnh thiên địa chết chóc toàn bộ sụp đổ, hơi thở chết chóc của minh giới địa ngục biến mất, thay vào đó là một nơi giống như thiên đường, ánh sáng nhẹ nhàng soi rọi khắp nơi, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương thơm hoa cỏ, khiến cho tâm tình người ta trở nên cực kỳ sảng khoái.

Tinh Hồn lúc này đứng trên một miệng vực sâu không thấy đáy, trước mặt là một cầu thang bắc lên bầu trời. Dù Tinh Hồn đã mở ra Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, nhưng vẫn không thể thấy được điểm dừng. Có lẽ ảo cảnh vừa rồi chỉ mới là sự khởi đầu, không biết sẽ có bao nhiêu cái ảo cảnh đây.

Chẳng biết bên ngoài thời gian đã trôi qua bao lâu nữa. Phải nhanh chóng kết thúc ảo cảnh này, nếu không để ba người Tàng Tử Đan lo lắng. Cầu thang bắt lên trời kia, có lẽ chính là chỗ để hóa giải ảo cảnh. Tinh Hồn định bước lên, thì bỗng nhiên từ lúc nào, bên cạnh xuất hiện một nhân ảnh.

Người này toàn thân vận hoàng bào, nhìn rất trẻ tuổi, mái tóc đen dài cột lại gọn gàng, hai mắt sáng như ánh sao, mũi cao môi mỏng, làn da trắng ngần, chính là một tuyệt thế mỹ nam. Nam tử hoàng bào này trên người không hề phát ra một chút khí tức nào cả, đứng ngay trước mặt nhưng dường như lại không hề có mặt, cảm giác thật thần bí lạ kỳ.

Nam tử hoàng bào này, không ngờ lại chính là người đã xuất hiện lúc Tinh Hồn độ kiếp, lúc Bát quái trận đồ bị thiên phạt phá hủy, chính y đã giúp cho Tinh Hồn độ kiếp thành công. Đương nhiên Tinh Hồn không biết được sự tồn tại của người này.

Người này đứng bên cạnh Tinh Hồn từ lúc này, hắn toàn hoàn không phát giác. Chỉ đến khi nam tử hoàng bào lên tiếng thì hắn mới biết:

- Thật kinh ngạc, không ngờ người lại vượt qua ảo cảnh nhanh đến như vậy.

Tinh Hồn biến sắc, lập tức chuyển người đi chỗ khác, đứng cách nam tử hoàng bào chừng mười mét, ánh mắt trịnh trọng, nội tâm không khỏi thốt lên: “Hắn xuất hiện từ lúc nào? Vừa rồi nếu mà ra tay, chắc mình không biết vì sao mà chết nữa quá!” Gương mặt nghiêm túc, đối với nam tử hoàng bào kia vô cùng cảnh giác, hỏi:

- Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?

Trên gương mặt tuấn tú của nam tử hoàng bào kia không khỏi hiện lên một nét kinh ngạc. Sau đó, ánh mắt người này đột nhiên lóe lên một vần tinh quang, nhìn chằm chằm Tinh Hồn. Cảm giác như đứng trước nam tử hoàng bào này, mọi bí mật của Tinh Hồn đều bị xem thấu hết.

Chỉ thấy nam tử hoàng bào thở dài một tiếng, dường như đang thất vọng điều gì đó, ánh mắt trầm xuống tự nói nhỏ:

- Linh hồn vì sao lại bị mất một nửa? Chẳng lẽ lần đó xảy ra biến cố gì chăng? Xem ra phải mất một khoảng thời gian dài nữa mới có thể phục hồi trở lại. Hy vọng kịp lúc Hồng phá bỏ phong ấn.

Sau đó, y ngẩn đầu lên, nhìn Tinh Hồn, ánh mắt hòa hoãn, bắt đầu giới thiệu:

- Ta tên Thái, nơi này là huyễn cảnh do ta tạo ra, Hoành thiên huyễn cảnh.

Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, hỏi tiếp:

- Hoành thiên bí cảnh là gì?

- Hoành thiên bí cảnh, chính là nơi khôi phục lại thần khí Ngọc Hoành. Chỉ khi nào mang trên người bốn mảnh ngọc hoành thì mới có thể tiến vào Hoành thiên bí cảnh. Cầu thang trước mặt dẫn tới Lục giới tế đàn.

Thái thanh âm chậm rãi giải thích. Quả đúng là lúc này, trên người Tinh Hồn mang theo bốn mảnh Ngọc Hoành. Trước đây bởi vì không có thời gian nghiên cứu, tư liệu về Ngọc Hoành cũng rất ít, thế nên Tinh Hồn tạm thời để nó ở một góc trong Huyền tiên các, từ từ tìm hiểu sau. Chẳng ngờ chuyến đi Tử vong chi địa này lại đến được chỗ phục chế lại Ngọc Hoành, chính là Hoành thiên bí cảnh này.

Tinh Hồn hoàn toàn không biết gì về Ngọc Hoành cả, có lẽ tồn tại của nó cũng giống như Phượng hoàng cổ cầm, đến từ một địa phương thần kỳ khác. Nam tử hoàng bào tên Thái này biết được lai lịch của Ngọc Hoành, thế nên Tinh Hồn không ngần ngại, liền hỏi:

- Ta muốn hỏi một điều, Ngọc Hoành rốt cuộc là vật như thế nào?

Bỗng nhiên, trên gương mặt của Thái lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt từ tốn trở lại, ôn tồn giải thích:

- Ngọc Hoành là Hỗn độn linh bảo vô thượng được sinh ra từ thời kỳ hỗn độn. Tác dụng của Ngọc Hoành là luyện ra cổ kiếm Đồ Lục từ Thập phương linh bảo. Đáng tiếc bởi vì cuộc chiến năm đó nên không thể tìm thấy Thập phương linh bảo, Ngọc Hoành cũng bị phá hủy. May mắn ta dùng thần lực của mình bảo vệ Hoành thiên bí cảnh, một lần nữa giúp Ngọc Hoành tái hiện nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.