Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 158: Huyễn cảnh hoặc tâm (Thượng)



Sau khi tắm mình trong hào quang của những ngôi sao, tinh vân lấp lánh xung quanh, một sinh vật toàn thân màu đen huyền xuất hiện, nó nhìn giống rồng nhưng lại không phải rồng, giống lân những cũng không phải lân, nhìn uy nghiêm không gì sánh được. Mỗi một cử động như vẫy đuôi, vỗ cánh hay là nắm chặt bàn tay lại đều khiến cho hư không hỗn loạn.

Từ khắp mọi nơi trong cõi hư không, nănglượng không ngừng truyền đến, xâm nhập vào viên ngọc giữa ngực của sinh vật kỳ lạ này, khiến cho toàn thân nó được bao bọc trong khối lực lượng khải huyền này. Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, đến khi năng lượng của hư không không truyền đến nữa. Sinh vật bỗng mở ra đôi mắt của nó, đôi mắt màu tím tuyệt đẹp như bao hàm cả một khối vũ trụ bao la này, nó gầm lên một tiếng.

Chỉ một tiếng gầm thôi, thế nhưng lại khiến cho cả một khoảng không gian trở thành một khu hỗn loạn, sau đó xuất hiện những cái hố đen, những khối thiên thạch bị hố đen hút vào thì liền biến mất không thấy đâu nữa. Thậm chí có thể nghe được trong hư không vang lên những âm thanh đứt gãy, đó không phải âm thanh vỡ nát của không gian, mà nghe giống như những sợi xích bị phá nát.

Tiếng gầm của sinh vật này vang vọng trong không gian, giống như đang muốn cho cả thế giới biết được sự trở lại của nó vậy, chính là sự trở lại của vị hoàng đế hư không. Rồi sau đó, sinh vật màu đen phát ra hào quang, đồng thời thân thể dần thu nhỏ lại. Đồng thời không gian cũng bị biến đổi, chỉ sau vài phút thì đã trở lại nơi ban đầu, Địa ngục tháp tầng thứ bảy Huyết trì ngục.

Ở một góc, có một nam tử toàn thân mặc y phục màu đen, người đó dĩ nhiên chính là quỷ mị Tà Phong. Hắn bị lực lượng thần bí của thiên ngoại tinh không phản phệ tinh thần lực nên mới bị ngất đi. Sau khi trở lại Huyết trì ngục thì tinh thần lực phục hồi trở lại. Hắn giật mình mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra mình đã trở lại Địa ngục tháp.

Chẳng biết từ lúc này, y phục của hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi mắt không thể không lộ ra nét sợ hãi. Trong vô thức, quỷ mị Tà Phong ngửa đầu nhìn lên bầu trời thì nhìn thấy có một khối huyền quang. Khi huyền quang biến mất, một đứa trẻ từ trong đó lộ ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của quỷ mị Tà Phong, quả thật rất thần kỳ, đứa bé ấy dần lớn lên, từ một đứa trẻ nhỏ xíu, nó trở thành một tiểu tử năm sáu tuổi, sau đó thì lại thành một thiếu niên mười tuổi, và cuối cùng là thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi.

Người thiếu niên này đối với quỷ mị Tà Phong không quá lạ lẫm, đương nhiên đó chính là Tinh Hồn rồi. Vẫn như trước đây, toàn thân như một khối bạch ngọc, mái tóc trắng để xõa dài đến thắt lưng, gương mặt tuấn tú phi phàm. Lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt màu huyết ngọc tỏa sáng lấp lánh, trên người mang một cỗ khí thế bất phàm, quân lâm thiên hạ khiến cho người ta muốn quỳ bái.

Tinh Hồn ngơ ngác nhìn thân thể trần truồng của mình, rồi lại ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy quỷ mị Tà Phong cũng đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc. Tinh Hồn nhãn thần lăng lẹ, lãnh đạm hỏi:

- Ta khảo nghiệm thành công rồi sao?

Giống như đang chiềm trong cơn mê, nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn mà không hề đáp lại. Tuy rằng cùng là nam nhân với nhau, thế nhưng hiện tại bản thân đang trần truồng, lại bị nhìn với ánh mắt như vậy, Tinh Hồn nội tâm bất giác cũng sinh ra một nét khó chịu, nói đúng hơn là xấu hổ.

Lập tức lấy ra một bộ y phục từ trong Huyền tiên các, nhanh chóng mặc vào. Sau đó hỏi lại quỷ mị Tà Phong một lần nữa, thanh âm lớn hơn với lần đầu. Quỷ mị Tà Phong lúc này mới giật mình bừng tỉnh, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tinh Hồn, không hề trả lời câu hỏi của Tinh Hồn, thay vào đó là hỏi ngược lại hắn với ý tức ngờ vực.

- Ngươi… ngươi rốt cuộc là gì vậy? Là người hay là yêu?

Tinh Hồn không khỏi kinh ngạc, không hiểu vì sao quỷ mị Tà Phong lại bất ngờ hỏi hắn như vậy. Mà cái câu hỏi này, từ lâu chính là cũng tự hỏi bản thân mình như vậy. Trong giây lát Tinh Hồn có chút bối rối trong lòng, sau đó thì trả lời, nhưng câu trả lời lại mang ý tứ nửa vời hơn:

- Ta sao? Có lẽ là người!

- Có lẽ sao?

Quỷ mị Tà Phong hơi ngẩn ra. Hai chữ “có lẽ” này dễ khiến người ra nghi hoặc lắm à! Cơ mà nhìn gương mặt Tinh Hồn như vậy, nội tâm quỷ mị Tà Phong thầm nghĩ, dường như chính bản thân hắn cũng không biết mình là gì. Rồi quỷ mị Tà Phong chỉ tay về phía huyết trì, nói:

- Là ngươi thôn phệ toàn bộ huyết trì à?

Tinh Hồn ánh mắt nhìn theo hướng mà quỷ mị Tà Phong chỉ, vừa nhìn nội tâm khẽ giật mình. Cái huyết trì này, bây giờ đã biến thành một cái hồ nước bình thường, trong veo đến nỗi có thể nhìn thấy được đáy.

Ban đầu khi đi vào, huyết mang, sóng nhiệt bức người của huyết trì khiến cho Tinh Hồn cảm thấy giật mình. Nhưng bây giờ thì… toàn bộ đã biến mất rồi. Sau khi quỷ mị Tà Phong nói rằng có thể chịu đựng được lực lượng của huyết trì trong vòng ba ngày thì có thể vượt qua được khảo nghiệm.

Tinh Hồn sau khi lặn xuống đáy hồ, lập tức vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết để hấp thu lực lượng cuồng bạo này. Nội tâm nghĩ có thể hấp thu được bao nhiêu thì hấp thu, với cỗ thân thể vô cùng mạnh mẽ này, Tinh Hồn tự tin có thể chống chọi được trong vòng bảy ngày.

Nhưng không biết từ lúc nào, hắn đã bị ngất đi, rơi vào trạng thái vô thức. Sau đó thì không còn nhớ gì nữa. Thật chẳng ngờ được, sau khi trở lên thì lực lượng huyết trì toàn bộ biến mất. Chẳng lẽ chính là do bản thân mình thôn phệ hết sao?

Tinh Hồn thử vận chuyển sức mạnh của mình, chỉ nghe ầm một tiếng, cuồng phong náo loạn, từng đoàn phong nhận bay khắp tứ phương. Phong nhận đánh vào vách đá thì thấy vách đá xuất hiện một vết chém rất sâu.

Nội tâm khẽ giật mình. Hiện tại Tinh Hồn mới phát hiện, bản thân mình đã đột phá Hợp đạo kỳ rồi, hơn nữa chính là Hợp đạo trung kỳ với căn cơ vô cùng vững chắc*. Tinh Hồn không giấu được sự kinh hỷ, chỉ trong vài ngày mà đột phá Hợp đạo trung kỳ, đây chính là một thiên đại kỳ ngộ rồi. Trước đây hắn suy nghĩ, nếu như không có kỳ ngộ, hắn phải tu luyện không dưới mười năm trong không gian Huyền tiên các mới có thể đột phá Hợp đạo trung kỳ. Nhưng bây giờ thì… đây đúng là một chuyện rất đáng mừng.

Áp chế lại sự kinh hỷ, Tinh Hồn đưa mắt nhìn quỷ mị Tà Phong, hỏi:

- Ta đã ở trong huyết trì bao lâu?

- Hơn một tháng.

Quỷ mị Tà Phong vô thức đáp.

- Cái gì? Hơn một tháng sao? – Tinh Hồn tròn mắt kinh ngạc, thốt lên.

- Chẳng lẽ… ngươi không nhớ gì à?

Sự thật đúng là như vậy. Sau bảy ngày, Tinh Hồn rơi vào trạn thái vô thức, vận hành Hỗn nguyên thiên thần quyết cũng vậy. Những dị tượng mà quỷ mị Tà Phong nhìn thấy như ngũ sắc lôi đình, cự đản màu đen, huyễn cảnh hư không… đối với Tinh Hồn mà nói thì là một mảnh trắng bóc. Hắn hoàn toàn không có một tia ký ức về những chuyện đó cả.

Quỷ mị Tà Phong trước khi ngất đi đã lờ mờ nhìn thấy được một sinh vật thần kỳ với sức mạnh tuyệt thế vô song, không gì sánh được xuất hiện. Sinh vật này, có lẽ nào chính là người thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt hắn? Nhưng sinh vật ấy mạnh mẽ đến như vậy, còn Tinh Hồn thì một phần ức vạn cũng không bằng.

Liệu rằng, suy nghĩ của hắn có đúng không? Nếu như đó là sự thật, thì Tinh Hồn có thể chính là vật chứa của sinh vật thần bí đó? Chỉ khi Tinh Hồn có được sức mạnh tuyệt đối thì sinh vật này một lần nữa xuất thế với sức mạnh vô địch thiên hạ? Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu quỷ mị Tà Phong.

Quả thật hắn rất muốn hỏi Tinh Hồn, nhưng khi nhìn cái bản mặt ngáo đá kia thì liền từ bỏ ý định hỏi. Không hiểu sao trong quỷ mị Tà Phong lúc này dâng lên một cảm giác muốn sống trở lại. Không phải bởi vì lưu luyến thế gian, mà là muốn tìm hiểu bí mật trọng đại đang cất giữ trong thân thể của người thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt hắn đây.

Còn Tinh Hồn, nhìn biểu cảm của quỷ mị Tà Phong, dường như trong lúc hắn ngất đi thì đã xảy ra một biến cố nào đó. Hơn nữa là một biến cố vô cùng khủng khiếp mới khiến cho một quỷ mị Tà Phong phong thái bá đạo trở nên như vậy. Không kiềm được sự nghi hoặc, Tinh Hồn liền hỏi:

- Trong lúc ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì? Ngươi bảo ta không nhớ, rốt cuộc là có ý tứ thế nào đây?

Chỉ thấy quỷ mị Tà Phong thở dài một tiếng, đáp:

- Hiện tại nói với ngươi cũng không có ích gì. Ta chỉ có thể nói với ngươi một điều, tồn tại của ngươi chính là đối nghịch thiên địa đại đạo, thậm chí là hủy diệt vạn vật. Nếu có thể, ngươi hãy tìm hiểu bản thân mình một chút, tránh sau này gây nên đại họa.

Cái gì mà đối nghịch thiên địa đại đạo, hủy diệt vạn vật? Tinh Hồn càng suy nghĩ thì càng không hiểu. Hắn bao giờ cũng có ý nghĩ muốn đi ngược lại thiên địa đại đạo, tự mình tạo nên vận mệnh của bản thân. Nhưng chưa bao giờ hắn có ý nghĩ hủy diệt vạn vật cả. Rốt cuộc, ý tứ của quỷ mị Tà Phong là gì. Bất giác Tinh Hồn trở nên đăm chiêu.

Quỷ mị Tà Phong nhìn hắn khẽ lắc đầu, sau đó chuyển sang chủ đề khác:

- Được rồi, mọi chuyện tương lai tất sẽ rõ. Ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, bây giờ chúng ta hướng đến tầng tiếp theo thôi.

***

Khảo nghiệm huyết trì trong quyển 4 sẽ giải thích rõ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.