Một cơn gió nhẹ nhưng mang theo hàn khí lạnh thấu xương khẽ thổi qua làm tung bay hắc bào cùng mái tóc trắng của hắn, nhìn vào liền thấy một loại tư thái cô độc, tịch mịch hòa cùng với hắn thành một thể. Chỉ thấy trên môi hắn nở một nụ cười nhạt, rồi nói tiếp:
- Lục dục mà ngươi nói, đối với ta là hoàn toàn vô dụng. Phải, ta rất ham muốn, truy cầu sức mạnh và quyền lực, nhưng chưa bao giờ điều này ám ảnh ta cả.
- Ngươi thật đúng là một người kỳ lạ. – Quỷ mị Tà Phong đứng ngang bằng với Tinh Hồn, thanh âm hời hợt nói.
- Đã không còn gì để quyến luyến nữa. Mau dẫn ta đến nơi cuối cùng, tầng thứ chín Hoặc tâm ngục.
Ánh mắt Tinh Hồn biến đổi, trở về với điệu bộ lãnh đạm quân lâm, kiên định nói. Đứng bên cạnh, quỷ mị Tà Phong ánh mắt quái dị, liếc nhìn Tinh Hồn một cái, dường như có một nét ưu tư, bỗng nói:
- Tiểu tử, ngươi đã từng trải qua cảm giác… mất đi người thương yêu nhất chưa?
Mày kiếm nhíu lại, mục quang quét qua gương mặt âm trầm của quỷ mị Tà Phong, trong giây lát không khỏi ngẩn ra. “Mất đi người thương yêu nhất” sao? Tất nhiên là hắn đã từng trải qua rồi. Cũng chính là loại cảm giác đó mà suýt chút nữa Tinh Hồn rơi vào ma đạo, hóa thành yêu ma. Và cũng cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhắm mắt lại là viễn cảnh đó lại hiện ra, nó rất chân thực, giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Thế nên, từ rất lâu rồi hắn không ngủ rồi.
Bây giờ quỷ mị Tà Phong tự nhiên hỏi như vậy, rốt cuộc là có ẩn tình gì? Bỗng trong đầu Tinh Hồn lóe lên một tia linh động. Trước đây, quỷ mị Tà Phong đã từng kể với hắn, y đã thất bại ở tầng thứ chín Hoặc tâm ngục.
Hai chữ “hoặc tâm” này, có lẽ chính là tác động tới tâm trí của kẻ sỉ. Một cường giả vô thượng như quỷ mị Tà Phong, chắc chắc tâm cảnh rất bền vững, khó mà có thể tác động được. Thế nhưng cuối cũng vẫn thất bại, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho hắn thất bại? Và ý tứ trong lời nói của hắn là như thế nào đây? Tinh Hồn trong đầu suy nghĩ, chợt nhận ra một điều, không lẽ là y…
Quỷ mị Tà Phong hai tay đặt sau lưng, ánh mắt lãnh đạm hướng nhìn lên trời, nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết, cửa ải lớn nhất, cũng là khó khăn nhất của đời người là gì không? Đó chính là chữ “tình”. Thế gian này, có bao nhiêu người có thể vượt qua cửa ải này chứ?
Tinh Hồn khuôn mặt trầm tư, lặng im nghe quỷ mị Tà Phong kể. Không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác, đó chính là đồng cảm đối với linh hồn đang ở trước mặt mình. Có lẽ, quỷ mị Tà Phong cũng đã từng trải qua chuyện giống như hắn chăng?
- Ta năm xưa, bởi vì hành động lỗ mãng mà bị địch nhân vây công, làm hại nương tử mà ta yêu thương nhất. Chuyện này đã ám ảnh ta mãi cho đến tận lúc chết đi. Có lẽ cũng bởi vì vậy mà ta đã thất bại ở cánh cửa cuối cùng.
Quả nhiên đúng như Tinh Hồn suy đoán. Nương tử của quỷ mị Tà Phong bởi vì bị hắn liên lụy mà chết đi. So với chuyện của Tinh Hồn cơ hồ không khác biệt là bao. Hai gã nam tử, một kẻ sống ở thời điểm thượng cổ vạn năm trước đã mất đi nương tử, còn một kẻ sống ở thời đại này, cũng mất đi người mà hắn thương yêu nhất.
Sự cảm thông? Chính là như vậy. Quỷ mị Tà Phong thở dài một tiếng bi ai, rồi lại nhìn Tinh Hồn, nói tiếp:
- Tiểu tử, tầng thứ chín Hoặc tâm ngục, là thành công hay thất bại đều nằm trong tay ngươi. Hãy luôn giữ tâm trí kiên định, đừng để ảo giác dụ hoặc. Hy vọng ngươi không bước vào con đường mòn của ta.
Sau đó, quỷ mị Tà Phong song thủ kết thành ấn, thân thể đột ngột phát ra quang mang chói mắt. Tinh Hồn theo phản xạ mà nhắm mắt lại, bỗng lúc đó trong đầu vang lên một giọng nói, chính là giọng của quỷ mị Tà Phong: “ Tiểu tử, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi nhiêu đó. Chúc ngươi thành công.”
Mấy câu nói đó cứ vang vọng trong đầu Tinh Hồn, cho đến khi mở mắt ra thì thấy xung quanh là một mảng trắng xóa không giới hạn. “Đây chính là tầng thứ chín Hoặc tâm ngục sao?” Tinh Hồn trong đầu tự hỏi.
Nơi này dường như không có trọng lực, khiến cho người ta có cảm giác bay bổng. Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn mở ra, hy vọng có thể phá bỏ cảnh tượng bạch sắc này. Bỗng nhiên, bên tai hắn vang lên một giọng nói êm dịu, và có gì đó rất đỗi quen thuộc:
- Tinh Hồn!
“Giọng nói này…” trái tim hắn đập thình thịch không tự chủ. Bởi vì, giọng nói này, đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng nghe lại. Hắn vẫn đứng yên bất động, không hề xoay người lại. Trong đầu hiện lên bao nhiêu là ý nghĩ. “Không thể nào, nàng vốn đã… Chẳng lẽ đây chính là ảo giác mà quỷ mị Tà Phong đã nói sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng ấy lại vang lên một lần nữa, chính là đang gọi tên hắn:
- Tinh Hồn! Sao huynh lại đứng ngây người ra vậy?
Hắn vẫn cứ như vậy đứng như trời trồng. Bên tai khẽ nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần mình. Càng lúc càng gần. Cuối cùng, một vòng tay dịu dàng từ sau lưng ôm lấy người hắn. Hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng rất đỗi quen thuộc bay vào mũi hắn, cùng với đó là giọng nói trong trẻo có vài phần nghịch ngợm:
- Huynh kỳ lạ thật! Chẳng lẽ không muốn nhìn muội luôn à?
Là ảo ảnh, nhưng sao lại chân thực đến vậy? Hương thơm, hơi ấm… và cả giọng nói này nữa. Hắn bất ngờ xoay người lại. Và đập vào mắt hắn… chỉ thấy Tinh Hồn ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, và cùng với đó là sự bi thương hiện lên.
Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng này, nằm mơ hắn cũng rất muốn gặp lại, nàng chính là Sở Tiểu Điệp, người mà hắn yêu thương nhất kiếp này. Quỷ mị Tà Phong nói không sai. Ảo cảnh này sẽ khiến hắn gặp lại người mà hắn yêu thương nhất.
Quỷ mị Tà Phong bởi vì cửa ải này mà thân vẫn đạo tiêu. Giờ phút này, Tinh Hồn đã hiểu được cảm giác của quỷ mị Tà Phong rồi. Thế nhưng, có thể tận mắt nhìn thấy người mình yêu một cách chân thực, cho dù bị giam vĩnh viễn trong ảo ảnh này, Tinh Hồn vẫn sẽ chấp nhận.
Bởi vì một chữ “tình” này mà bao anh hùng hào kiệt đã ngã xuống. Một chữ tình mà mất đi tất cả. Cho dù biết rằng có thể sẽ nhận được một kết cục không tốt, nhưng con người ta vẫn chấp nhận đón lấy.
Tinh Hồn bây giờ không kiềm được cảm giác của mình nữa mà ôm nàng vào lòng, khuôn mặt đau khổ, nhưng cũng rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng hắn cũng đã được gặp lại nàng, được ôm lấy nàng. Thanh âm bi thương nói thốt lên:
- Tiểu Điệp, ta rất nhớ nàng!
Bao nhiêu chất chứa trong lòng chất chứa mấy năm qua cũng chỉ có thể thốt ra mấy chữ này. Sở Tiểu Điệp khuôn mặt hơi nhăn lại, có lẽ là bởi vì hắn quá nhớ nhung nàng mà ôm chặt lấy thân thể nàng khiến cho nàng bị đau.
Sở Tiểu Điệp trong vòng tay Tinh Hồn bây giờ, đương nhiên cũng chính là từ nội tâm của hắn mà sinh ra. Nhưng cho dù là đã được quỷ mị Tà Phong nhắc nhở trước, hắn vẫn không thể kìm chế được. Là ảo giác thì làm sao, là giam hãm mãi mãi trong thế giới ảo ảnh này thì sao? Tất cả những điều đó, bây giờ Tinh Hồn đã không còn để tâm nữa rồi.
Có thể Tinh Hồn là một người lãnh đạm vô tình, đối với địch nhân thì sát phạt không tha. Nhưng đứng trước nàng – Sở Tiểu Điệp – hắn đã trở nên rất yếu đối. Mọi sự tĩnh tâm, chuẩn bị trước đó, khi nhìn thấy nàng thì toàn bộ đã sụp đổ rồi. Thậm chí là, trên gương mặt hắn đã rơi xuống một dòng lệ, thứ mà hắn những tưởng đã cạn sạch từ hơn một năm trước.
Sở Tiểu Điệp thoáng qua một tia ngạc nhiên, chu miệng nói:
- Huynh bị làm sao vậy? Vừa này còn không thèm nhìn mặt muội, bây giờ đột nhiên ghì chặt như vậy? Muốn biến muội thành con tép sao?
Nghe nàng nói vậy, hắn lập tức nơi lỏng tay lại. Rồi sau đó nhìn nàng, mái tóc trắng xóa rũ xuống, nhưng nó không thể che đi ánh mắt u buồn của hắn, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, nói:
- Ta xin lỗi. Muội không bị đau chứ?
- Đương nhiên là đau rồi, bị huynh ôm chặt như vậy mà. Nhất định phải phạt huynh mới được!
Ý tứ của nàng nghịch ngợm thốt lên. Bao nhiêu vẻ đáng yêu đều hiện rõ trên từng nét mặt của nàng. Tinh Hồn cứ nhìn mãi, không bỏ qua một giây phút nào cả. Dường như nhận ra được cảm giác trong lòng Tinh Hồn, lại nhìn thấy nước mắt vẫn còn chưa khô trên gương mặt hắn. Sở Tiểu Điệp ngọc thủ dịu dàng chạm tay vào gương mặt hắn, nhẹ nhàng giúp hắn lau khô đi, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười tuyệt trần, nói:
- Những ngày tháng qua, chắc huynh chịu nhiều đau khổ lắm.
Tinh Hồn giơ tay lên, nắm lấy bàn tay trắng ngọc ngà của nàng. Hơi ấm từ bàn tay của nàng, hắn có thể cảm nhận được. Không còn là điệu bộ lãnh đạm quân lâm như trước đây nữa, mà giống như một đứa trẻ vậy, nhỏ giọng đáp:
- Phải. Ta đã rất nhớ nàng, rất nhớ nàng… Tiểu Điệp. Như thế này cũng tốt, Tiểu Điệp, ta sẽ…
Bỗng Sở Tiểu Điệp giơ ngón tay trở đặt lên miệng hắn, dường như ngăn cho hắn không nói những lời tiếp theo. Chỉ thấy trên môi nàng mỉm cười, tựa hồ như khoảng khắc này, muôn vạn cánh hoa nở rộ vậy, thanh âm trong trẻo nói: