Khoảng thời gian ấy, tất cả mọi thứ đối với hắn đề trở nên xám xịt, vô vị và nhạt nhẽo. Lí do duy nhất khiến hắn có thể tồn tại được, chính là nỗi thống hận chất chứa trong lòng hắn. Dường như thiên địa đã thấu được nỗi lòng của hắn, cho hắn một lần nữa được gặp lại Sở Tiểu Điệp. Nhưng bây giờ, hắn sắp phải đối diện với viễn cảnh tuột nàng khỏi tay mình.
Hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng, khuôn mặt đau thương tột cùng. Hắn đau thương như thế nào, thì Sở Tiểu Điệp cũng như vậy. Nàng vốn đã không còn cầm được nước mắt của mình nữa, hai dòng lệ như giọt sương long lanh lăn dài trên đôi gò má trắng tựa bông tuyết của nàng.
Chẳng biết rằng nơi này, rốt cuộc là huyễn cảnh do Tinh Hồn tạo ra từ chấp niệm của hắn, hay là một thế giới khác nữa, mà dường như tất cả đều rất chân thật. Đến nỗi khiến người ta không thể cầm được nước mắt.
Sở Tiểu Điệp biết rằng, quyết định này của nàng, để hắn rời khỏi nơi này là một quyết định rất đau lòng. Thậm chí là, sau này vĩnh viễn cả hai sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, chẳng còn những khoảng thời gian tươi đẹp cùng bên nhau. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, nàng không muốn Tinh Hồn vì nàng mà kẹt lại ở nơi này, đánh mất sinh mạng của hắn.
Đôi lúc, yêu một người có lẽ là cần phải biết buông bỏ, chỉ cần người đó được sống là đã quá đủ rồi. Sở Tiểu Điệp từ lâu đã thấu hiểu điều này, chính vì thế mà lúc thấy Tinh Hồn thất bại dưới tay Trịnh Thần Không, nàng không ngần ngại mà hy sinh tính mạng của mình. Tất cả chỉ vì một điều, đó chính là muốn Tinh Hồn được sống. Có lẽ, không chỉ riêng gì Sở Tiểu Điệp hiểu được điều này, mà còn một người khác nữa, người đó chính là Tô Hân Nhi. Chỉ là, Tinh Hồn đối với Tô Hân Nhi từ khi gặp mặt trong khu rừng Thiên Lam đại lục vẫn chưa hề phát sinh tình cảm với nàng. Họa chăng chỉ là tình cảm huynh muội đồng môn mà thôi.
Sở Tiểu Điệp gương mặt đẫm lệ, mặc dù trong lòng đau đớn tột cùng, thế nhưng nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Tinh Hồn trở về thực tại. Nàng từ từ đẩy hắn ra, đôi ngọc thủ trắng nõn chạm vào khuôn mặt Tinh Hồn, thanh âm bi thương, nói:
- Tinh Hồn, muội vốn đã chết từ lâu, những gì đang hiện hữu trước mặt huynh đều là ảo ảnh cả, là giấc mộng do chính huynh tạo ra. Đã đến lúc huynh phải tỉnh lại rồi.
- Là giấc mộng thì sao? Đối với ta, chỉ cần có nàng là đủ rồi!
Bỗng trên đôi môi nàng nở một nụ cười, phảng phất như viễn cảnh tươi đẹp nhất thế gian. Sở Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Muội biết huynh rất yêu muội. Và muội cũng như vậy. Chính vì vậy mà muội không thể giữ chân huynh ở đây được. Vận mệnh của huynh không phải là ở đây, mà là thế giới bên ngoài.
- Tiểu Điêp, ta…
Tinh Hồn như đang muốn nói gì đó, thế nhưng đã bị ngón tay của Sở Tiểu Điệp chặn lại. Rồi nàng tiến sát lại gần hắn, đôi môi nhỏ nhắn nhưng mềm mại chạm vào môi Tinh Hồn, trao một nụ hôn thật say đắm. Thời gian cứ như dừng lại, hết thảy đều bởi vì hai người bọn họ. Khoảng khắc tươi đẹp nhất, nhưng có lẽ cũng là bi thảm nhất của Tinh Hồn.
Trong đôi mắt của Tinh Hồn, thân thể nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp như những cánh hoa, theo con gió từ từ bay vào không gian. Đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn Tinh Hồn, không chớp một cái nào, nàng muốn nhìn hắn thật rõ. Bởi vì, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy gương mặt của người mà nàng yêu thương nhất nữa.
Bên tai Tinh Hồn, giọng nói của Sở Tiểu Điệp từ từ vang lên:
- Tinh Hồn, cho dù không tồn tại trên thế gian này nữa, nhưng linh hồn muội trên trời sẽ luôn dõi theo huynh.
Câu nói vừa dứt, cũng là lúc nàng hóa thành cánh hoa bay vào không gian, và một lần nữa rời xa Tinh Hồn. Thứ duy nhất còn lại, chính là cây trâm hình hồ điệp mà trước đây, nơi Thái Dương thành, vào ngày Thất tịch, trong lúc chiềm trong cơn say, hắn đã tặng cho nàng, thứ mà vốn dĩ hắn định tặng cho Yến Ngọc Lan. Và thật không ngờ, cây trâm này bây giờ lại trở về chỗ của hắn.
Nắm chặt cây trâm trong tay, trong lòng hắn bây giờ bi thương tột độ, bỗng khí tức kinh thiên từ trong người Tinh Hồn bộc phát. Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi, mang theo sự phẫn nộ và đau thương.
Không gian lúc này bỗng xuất hiện vết rạn nứt, càng lúc càng nhiều, và một lần nữa Tinh Hồn dùng toàn bộ sức mạnh, tựa hồ như muốn phá hủy tất cả mọi thứ. Chỉ nghe ầm một tiếng, đồng thời không gian hoàn toàn sụp đổ.
Đứng bên ngoài, quỷ mị Tà Phong nhìn thấy một luồng hắc quang không biết từ đâu xuất hiện, bỗng nhiên bộc phát, lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa, như muốn dời non lấp bể. Cuồng phong tán loạn, thậm chí là không gian Hoặc tâm ngục cũng bị rung chuyển dữ dội.
Nếu không phải nhờ có tu vi cao cường, thì có lẽ quỷ mị Tà Phong đã bị cơn cuồng phong dũng mãnh vừa rồi cuốn đi rồi. Trong đầu quỷ mị Tà Phong bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là Tinh Hồn đã thoát ra được huyễn cảnh rồi. Rốt cuộc cũng có kẻ phá giải được huyền cơ của Địa ngục tháp rồi, trong lòng quỷ mị Tà Phong bây giờ không khỏi hưng phấn.
Nhưng cái cảm giác hưng phấn này không kéo dài được bao lâu, thay vào đó là một cảm giác bị chấn nhiếp, một cử động cũng không thể. Chỉ thấy khi khói sương tan đi, một nhân ảnh từ trong hắc quang xuất hiện.
Đó là một thiếu niên tuấn mỹ trẻ tuổi, toàn thân vận hắc y, đương nhiên chính là Tinh Hồn. Khiến cho quỷ mị Tà Phong kinh ngạc là, thần thái của Tinh Hồn lúc này rất khác biệt so với khi hắn đưa Tinh Hồn đến với tầng thứ chín Hoặc tâm ngục này.
Đó là một lại khí chất tà dị, giống như ma vương giáng thế vậy. Khí thế quân lâm thiên hạ, quyết định vận mệnh của chúng sinh vạn vật. Khi Tinh Hồn xoay người lại, đôi mắt huyết mang của hắn nhìn thẳng vào quỷ mị Tà Phong, cho dù là tồn tại linh hồn, nhưng vẫn khiến quỷ mị Tà Phong khiếp sợ. Đôi chân run run, nếu không phải nhờ định lực mạnh mẽ thì đã muốn quỳ rạp xuống.
Một giọng nói lạnh lẽo như vang lên từ chốn cửu u địa ngục, Tinh Hồn từ từ thốt:
- Ta đã kẹt trong huyễn cảnh bao lâu rồi?
- Ba ngày nữa là tròn hai tháng.
Quỷ mị Tà Phong đáp.
- Lâu như vậy sao? Nhưng… cũng rất đáng.
Tinh Hồn đáp lại, nhưng nghe giống như hắn đang nói với chính mình hơn. Hắn nhắm đôi mắt lại, hồi tưởng lại khoảng thời gian bên cạnh Sở Tiểu Điệp, khắc sâu mọi thứ trong tâm trí mình. Quỷ mị Tà Phong đứng im một chỗ chờ đợi.
Một lúc sau, Tinh Hồn mở mắt ra. Cảm nhận được Tinh Hồn đã sẵn sàng tiếp nhận khai phá huyền cơ Địa ngục tháp, quỷ mị Tà Phong bước lên phía trước, song thủ đan lại thành ấn, miệng bắt đầu niệm khẩu quyết. Chỉ thấy trước mặt quang mang rực lên, đủ thứ loại màu sắc.
Chỉ thấy từ trong đa sắc quang mang xuất hiện một cái tế đàn. Chính giữa tế đàn là một cánh cổng. Chỉ có kẻ đã thành công vượt qua được cửu tầng quỷ tháp mới có tư cách bước qua cánh cổng này.
Nhìn hình dạng của cánh cổng rất kỳ dị, so với cánh cổng bên ngoài Địa ngục tháp còn quỷ dị hơn rất nhiều. Phù văn ma quái khắc hai bên, bên trên là một khuôn mặt nhìn rất hung tợn với đôi mắt đỏ như máu.
- Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới đây thôi. Ngươi tiến vào cánh cổng đi, ta ở đây đợi ngươi.
Tinh Hồn gật đầu, tiến tới gần cánh cổng. Chỉ thấy cánh cổng rực sáng lên, ôm lấy thân thể Tinh Hồn. Quang mang lóe lên trong giây lát liền biến mất, Tinh Hồn cũng không còn thấy đâu nữa.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Bước trên hoàng kim chi lộ, chỉ thấy đằng xa là lại là một tế đàn nữa. Nhưng thứ gì đang đặt trên tế đàn thì Tinh Hồn không nhìn rõ được. Mặc dù đã được thần lực bao bọc, Tinh Hồn vẫn có thể cảm nhận được phía trung tâm của tế đàn có khí tức kỳ lạ phát ra. Có lẽ nó chính là thứ mà Tinh Hồn đoán trước đâ, thần khí Tiên ma giới: Tử vong yêu tháp.
Lại nói, nơi lưu giữ Tử vong yêu tháp cũng thật đặc biệt. Một không gian hoàn toàn khác biệt, xung quanh là những vì sao sáng lấp lánh, có cảm giác như đang ở bên ngoài vùng thiên ngoại vậy. Tinh Hồn đọc trong sách viết rằng, thiên ngoại là nơi cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận là mất mạng như chơi. Thứ nguy hiểm ở thiên ngoại tồn tại vô số, nhưng nguy hiểm nhất chính là vết rách hư không, thiên ngoại vẫn thạch và đặc biệt là hố đen.
Nhưng nơi này, mặc dù nhìn giống như thiên ngoại nhưng không tồn tại mấy loại nguy hiểm kia. Có lẽ đã có người nào đó tạo ra cấm chế, xóa bỏ hoàn toàn những nguy hiểm. Có thể làm được điều như vậy, xem ra thực lực của người này cực kỳ hùng mạnh, sớm đã vượt qua sự tưởng tượn của Tinh Hồn rồi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Dông bão sắp đến.
Quyển 3: Ma chi quân vương
Chương 164: Sơn vũ dục lai* (Thượng)
Khoảng thời gian ấy, tất cả mọi thứ đối với hắn đề trở nên xám xịt, vô vị và nhạt nhẽo. Lí do duy nhất khiến hắn có thể tồn tại được, chính là nỗi thống hận chất chứa trong lòng hắn. Dường như thiên địa đã thấu được nỗi lòng của hắn, cho hắn một lần nữa được gặp lại Sở Tiểu Điệp. Nhưng bây giờ, hắn sắp phải đối diện với viễn cảnh tuột nàng khỏi tay mình.
Hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng, khuôn mặt đau thương tột cùng. Hắn đau thương như thế nào, thì Sở Tiểu Điệp cũng như vậy. Nàng vốn đã không còn cầm được nước mắt của mình nữa, hai dòng lệ như giọt sương long lanh lăn dài trên đôi gò má trắng tựa bông tuyết của nàng.
Chẳng biết rằng nơi này, rốt cuộc là huyễn cảnh do Tinh Hồn tạo ra từ chấp niệm của hắn, hay là một thế giới khác nữa, mà dường như tất cả đều rất chân thật. Đến nỗi khiến người ta không thể cầm được nước mắt.
Sở Tiểu Điệp biết rằng, quyết định này của nàng, để hắn rời khỏi nơi này là một quyết định rất đau lòng. Thậm chí là, sau này vĩnh viễn cả hai sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, chẳng còn những khoảng thời gian tươi đẹp cùng bên nhau. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, nàng không muốn Tinh Hồn vì nàng mà kẹt lại ở nơi này, đánh mất sinh mạng của hắn.
Đôi lúc, yêu một người có lẽ là cần phải biết buông bỏ, chỉ cần người đó được sống là đã quá đủ rồi. Sở Tiểu Điệp từ lâu đã thấu hiểu điều này, chính vì thế mà lúc thấy Tinh Hồn thất bại dưới tay Trịnh Thần Không, nàng không ngần ngại mà hy sinh tính mạng của mình. Tất cả chỉ vì một điều, đó chính là muốn Tinh Hồn được sống. Có lẽ, không chỉ riêng gì Sở Tiểu Điệp hiểu được điều này, mà còn một người khác nữa, người đó chính là Tô Hân Nhi. Chỉ là, Tinh Hồn đối với Tô Hân Nhi từ khi gặp mặt trong khu rừng Thiên Lam đại lục vẫn chưa hề phát sinh tình cảm với nàng. Họa chăng chỉ là tình cảm huynh muội đồng môn mà thôi.
Sở Tiểu Điệp gương mặt đẫm lệ, mặc dù trong lòng đau đớn tột cùng, thế nhưng nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Tinh Hồn trở về thực tại. Nàng từ từ đẩy hắn ra, đôi ngọc thủ trắng nõn chạm vào khuôn mặt Tinh Hồn, thanh âm bi thương, nói:
- Tinh Hồn, muội vốn đã chết từ lâu, những gì đang hiện hữu trước mặt huynh đều là ảo ảnh cả, là giấc mộng do chính huynh tạo ra. Đã đến lúc huynh phải tỉnh lại rồi.
- Là giấc mộng thì sao? Đối với ta, chỉ cần có nàng là đủ rồi!
Bỗng trên đôi môi nàng nở một nụ cười, phảng phất như viễn cảnh tươi đẹp nhất thế gian. Sở Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Muội biết huynh rất yêu muội. Và muội cũng như vậy. Chính vì vậy mà muội không thể giữ chân huynh ở đây được. Vận mệnh của huynh không phải là ở đây, mà là thế giới bên ngoài.
- Tiểu Điêp, ta…
Tinh Hồn như đang muốn nói gì đó, thế nhưng đã bị ngón tay của Sở Tiểu Điệp chặn lại. Rồi nàng tiến sát lại gần hắn, đôi môi nhỏ nhắn nhưng mềm mại chạm vào môi Tinh Hồn, trao một nụ hôn thật say đắm. Thời gian cứ như dừng lại, hết thảy đều bởi vì hai người bọn họ. Khoảng khắc tươi đẹp nhất, nhưng có lẽ cũng là bi thảm nhất của Tinh Hồn.
Trong đôi mắt của Tinh Hồn, thân thể nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp như những cánh hoa, theo con gió từ từ bay vào không gian. Đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn Tinh Hồn, không chớp một cái nào, nàng muốn nhìn hắn thật rõ. Bởi vì, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy gương mặt của người mà nàng yêu thương nhất nữa.
Bên tai Tinh Hồn, giọng nói của Sở Tiểu Điệp từ từ vang lên:
- Tinh Hồn, cho dù không tồn tại trên thế gian này nữa, nhưng linh hồn muội trên trời sẽ luôn dõi theo huynh.
Câu nói vừa dứt, cũng là lúc nàng hóa thành cánh hoa bay vào không gian, và một lần nữa rời xa Tinh Hồn. Thứ duy nhất còn lại, chính là cây trâm hình hồ điệp mà trước đây, nơi Thái Dương thành, vào ngày Thất tịch, trong lúc chiềm trong cơn say, hắn đã tặng cho nàng, thứ mà vốn dĩ hắn định tặng cho Yến Ngọc Lan. Và thật không ngờ, cây trâm này bây giờ lại trở về chỗ của hắn.
Nắm chặt cây trâm trong tay, trong lòng hắn bây giờ bi thương tột độ, bỗng khí tức kinh thiên từ trong người Tinh Hồn bộc phát. Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi, mang theo sự phẫn nộ và đau thương.
Không gian lúc này bỗng xuất hiện vết rạn nứt, càng lúc càng nhiều, và một lần nữa Tinh Hồn dùng toàn bộ sức mạnh, tựa hồ như muốn phá hủy tất cả mọi thứ. Chỉ nghe ầm một tiếng, đồng thời không gian hoàn toàn sụp đổ.
Đứng bên ngoài, quỷ mị Tà Phong nhìn thấy một luồng hắc quang không biết từ đâu xuất hiện, bỗng nhiên bộc phát, lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa, như muốn dời non lấp bể. Cuồng phong tán loạn, thậm chí là không gian Hoặc tâm ngục cũng bị rung chuyển dữ dội.
Nếu không phải nhờ có tu vi cao cường, thì có lẽ quỷ mị Tà Phong đã bị cơn cuồng phong dũng mãnh vừa rồi cuốn đi rồi. Trong đầu quỷ mị Tà Phong bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là Tinh Hồn đã thoát ra được huyễn cảnh rồi. Rốt cuộc cũng có kẻ phá giải được huyền cơ của Địa ngục tháp rồi, trong lòng quỷ mị Tà Phong bây giờ không khỏi hưng phấn.
Nhưng cái cảm giác hưng phấn này không kéo dài được bao lâu, thay vào đó là một cảm giác bị chấn nhiếp, một cử động cũng không thể. Chỉ thấy khi khói sương tan đi, một nhân ảnh từ trong hắc quang xuất hiện.
Đó là một thiếu niên tuấn mỹ trẻ tuổi, toàn thân vận hắc y, đương nhiên chính là Tinh Hồn. Khiến cho quỷ mị Tà Phong kinh ngạc là, thần thái của Tinh Hồn lúc này rất khác biệt so với khi hắn đưa Tinh Hồn đến với tầng thứ chín Hoặc tâm ngục này.
Đó là một lại khí chất tà dị, giống như ma vương giáng thế vậy. Khí thế quân lâm thiên hạ, quyết định vận mệnh của chúng sinh vạn vật. Khi Tinh Hồn xoay người lại, đôi mắt huyết mang của hắn nhìn thẳng vào quỷ mị Tà Phong, cho dù là tồn tại linh hồn, nhưng vẫn khiến quỷ mị Tà Phong khiếp sợ. Đôi chân run run, nếu không phải nhờ định lực mạnh mẽ thì đã muốn quỳ rạp xuống.
Một giọng nói lạnh lẽo như vang lên từ chốn cửu u địa ngục, Tinh Hồn từ từ thốt:
- Ta đã kẹt trong huyễn cảnh bao lâu rồi?
- Ba ngày nữa là tròn hai tháng.
Quỷ mị Tà Phong đáp.
- Lâu như vậy sao? Nhưng… cũng rất đáng.
Tinh Hồn đáp lại, nhưng nghe giống như hắn đang nói với chính mình hơn. Hắn nhắm đôi mắt lại, hồi tưởng lại khoảng thời gian bên cạnh Sở Tiểu Điệp, khắc sâu mọi thứ trong tâm trí mình. Quỷ mị Tà Phong đứng im một chỗ chờ đợi.
Một lúc sau, Tinh Hồn mở mắt ra. Cảm nhận được Tinh Hồn đã sẵn sàng tiếp nhận khai phá huyền cơ Địa ngục tháp, quỷ mị Tà Phong bước lên phía trước, song thủ đan lại thành ấn, miệng bắt đầu niệm khẩu quyết. Chỉ thấy trước mặt quang mang rực lên, đủ thứ loại màu sắc.
Chỉ thấy từ trong đa sắc quang mang xuất hiện một cái tế đàn. Chính giữa tế đàn là một cánh cổng. Chỉ có kẻ đã thành công vượt qua được cửu tầng quỷ tháp mới có tư cách bước qua cánh cổng này.
Nhìn hình dạng của cánh cổng rất kỳ dị, so với cánh cổng bên ngoài Địa ngục tháp còn quỷ dị hơn rất nhiều. Phù văn ma quái khắc hai bên, bên trên là một khuôn mặt nhìn rất hung tợn với đôi mắt đỏ như máu.
- Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới đây thôi. Ngươi tiến vào cánh cổng đi, ta ở đây đợi ngươi.
Tinh Hồn gật đầu, tiến tới gần cánh cổng. Chỉ thấy cánh cổng rực sáng lên, ôm lấy thân thể Tinh Hồn. Quang mang lóe lên trong giây lát liền biến mất, Tinh Hồn cũng không còn thấy đâu nữa.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Bước trên hoàng kim chi lộ, chỉ thấy đằng xa là lại là một tế đàn nữa. Nhưng thứ gì đang đặt trên tế đàn thì Tinh Hồn không nhìn rõ được. Mặc dù đã được thần lực bao bọc, Tinh Hồn vẫn có thể cảm nhận được phía trung tâm của tế đàn có khí tức kỳ lạ phát ra. Có lẽ nó chính là thứ mà Tinh Hồn đoán trước đâ, thần khí Tiên ma giới: Tử vong yêu tháp.
Lại nói, nơi lưu giữ Tử vong yêu tháp cũng thật đặc biệt. Một không gian hoàn toàn khác biệt, xung quanh là những vì sao sáng lấp lánh, có cảm giác như đang ở bên ngoài vùng thiên ngoại vậy. Tinh Hồn đọc trong sách viết rằng, thiên ngoại là nơi cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận là mất mạng như chơi. Thứ nguy hiểm ở thiên ngoại tồn tại vô số, nhưng nguy hiểm nhất chính là vết rách hư không, thiên ngoại vẫn thạch và đặc biệt là hố đen.
Nhưng nơi này, mặc dù nhìn giống như thiên ngoại nhưng không tồn tại mấy loại nguy hiểm kia. Có lẽ đã có người nào đó tạo ra cấm chế, xóa bỏ hoàn toàn những nguy hiểm. Có thể làm được điều như vậy, xem ra thực lực của người này cực kỳ hùng mạnh, sớm đã vượt qua sự tưởng tượn của Tinh Hồn rồi.