Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 25: Băng linh huyễn thần quyết



Lam quang từ thanh kiếm chiếu sáng gương mặt của hắn, mang theo luồn hàn khí lạnh lẽo. Tử Lạc sắc mặt nghiêm nghị, pháp quyết nắm chắc như sơn, chỉ thấy trong không trung Hàn băng tiên kiếm lao thẳng về phía Bạchvới khí thế như khai sơn trảm hải.

Nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hải trước khí thế áp đảo kia. Chỉ thấy song thủ hắn giương ra phía trước, như là muốn dùng tay không bắt kiếm vậy. *Keng*, âm thanh của kim loại bỗng vang vọng cả đấu trường. Trước ánh mắt kinh ngạc của các trưởng lão tọa ở phía trên kia, các đệ tử cổ vũ cho trận đấu, và cả người đang giao chiến với gã là Tử Lạc.

Tử Lạc có tu vi Hoàng cấp, thế nhưng Bạch lại có thể dễ dàng chặn lấy thế kiếm vừa rồi. Khu vật chi thuật, một loại kỳ thuật chỉ sử dụng trong giao đấu khi người sử dụng có nội công cao hơn đối thủ của mình ít nhất cũng là hai bậc.

Nhìn cái cách mà hắn sử dụng Khu vật chi thuật một cách rất đơn giản, cứ như là một hoạt động quá đỗi bình thường. Rồi ngay sau đó, hắn chuyển người hất văng Tử Lạc bay vọt về phía sau gần mươi bước. Trong giây lát, Mộc trưởng lão và một số trưởng lão khác đứng bật cả dậy. Nói thì thật lâu, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt.

Đứng phía bên kia, Tử Lạc trong đầu rất ngạc nhiên trước thực lực thực sự của hắn. Thế nhưng, nàng vẫn mặt lạnh như sương, không hề do dự, lam quang như chớp phóng người lên cao. Hàn khí tập trung lại trên thân Hàn băng tiên kiếm, tạo thành một thanh kiếm cao gần ba trượng. Rồi nàng không do dự, Hàn băng tiên kiếm trảm thẳng xuống phía hắn. Uy lực của thanh kiếm dường như cực kỳ to lớn, khiến cho những người có mặt cảm thấy kinh hoàng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Khói bụi mờ mịt, lan khắp đấu trường. Chỉ thấy Tử Lạc ở trên không trung kia thân mình chấn động dữ dội. Rồi làn khói kia từ từ tan đi. Lam quang vẫn chói lọi, thanh quang xán lạn. Thân hình của Bạch từ từ hiện ra trước thần thức của khán giả. Trên tay hắn là một thanh hắc kiếm đang chắn ngang vần khí kiếm kia. Nhìn sắc mặt hắn nhợt nhạt, xem ra chiêu vừa rồi của nàng rất mạnh.

Phía trên chỗ tông chủ Hàn Chí Đông, Mộc trưởng lão cùng các trưởng lão khác đang ngự tọa. Nhìn thấy thanh hắc kiếm kia, một người không cầm được mà quay sang nhìn Mộc trưởng lõa, ngữ điệu kinh ngạc:

- Tử tinh hắc diệu kiếm, Mộc trưởng lão, chẳng ngờ ông lại đưa cho hắn pháp khí thượng phẩm ấy cho hắn.

Mộc trưởng lão nhìn người kia, nhưng không nói một lời nào. Liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục quan sát trận đấu kia.

Trở lại trên bình đài, đấu trường vốn được dựng lên từ những khối kim loại cực kỳ rắn chắc mà bây giờ, chỉ trong chốc lát đã bị Tử tinh hắc diệu kiếm của Bạch và Hàn băng tiên kiếm của Tử Lạc uy lực tuyệt luân phá tan thành nhiều mảnh nhỏ. Chung quang, gần một nghìn đệ tử của Lăng Vân tông tất thảy đều biến sắc. Từ khi kỳ thi khảo hạch diễn ra tới tận bây giờ, chưa từng có trận chiến nào giống ngày hôm nay, kịch liệt ngay từ lúc bắt đầu. Không cầm được, tất cả bọn họ lùi về phía sau một đoạn.

Chỉ thấy lúc này, Bạch và Tử Lạc đang lơ lửng trên không trung. Một vùng trời lưu lại những tàn ảnh của hai thanh kiếm, một đen một trắng. Tử Lạc vẫn nắm chặt pháp quyết, toàn lực khống chế Hàn băng tiên kiếm, tư thế nàng tựa như tiên nữ hạ phàm. Còn hắn cũng vậy, liên tục kết ấn, dùng niệm lực chống đỡ thế kiếm như chẻ tre của nàng.

Uy lực của cả hai quả thật không tầm thường. Hắn trong lòng không ngừng kêu khổ. Thực lực của Tử Lạc và thanh pháp kiếm của nàng đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Mỗi lần hai thanh kiếm chạm nhau, hắn cảm thấy huyết nhục mình sôi sục, muốn trào cả ra. Nếu như là người thường thì đã chấn động kinh mạch, sớm đã thổ huyết mà bại vong rồi. Nhưng hắn thì khác với mọi người, từ những năm thơ ấu ở Hắc ám động phủ hắn đã tu luyện Như Lai thần chưởng của Phật môn, thân thể tự nhiên cứng cáp, kinh mạch lúc này tuy bị tổn thương, phong bế gần như là tất cả nhưng lại vô cùng vững chắc. Hơn nữa, trên tay hắn lại có hai Tiên thiên linh bảo vô thượng là Hắc đề niệm hạt và Càn khôn ngọc bích vốn có xuất xứ từ thế giới Tiên ma, năng lực tự nhiên là tuyệt hảo. Tuy là lúc này gã không biết cách vận dụng, thế nhưng phần nào cũng giải tỏa áp lực trên thân thể hắn. Người ngoài nhìn vào, tưởng như hắn lúc này dung ung tiêu sái mà giao đấu với Tử Lạc.

Hắn thầm kêu khổ, thì Tử Lạc ở phía bên kia cũng kinh hãi không ít. Lúc trước nàng không hề xem trọng hắn, nghĩ rằng lúc lên thượng đài chỉ không quá mấy mươi chiêu sẽ hạ gục được hắn. Nàng nghiến chặt răng lại, sát khí lộ ra, y phục toàn thân không có gió mà vẫn bay phấp phới. Lập tức, nàng vận nội công trảm thẳng về phía thân người hắn. Thân thể hắn rúng động mạnh, lùi về phía sau vài bước chân.

Đúng lúc ấy, Tử Lạc phóng người lên cao hơn hắn mấy trượng. Ngọc thủ của nàng nắm chặt lấy Hàn băng tiến kiếm. Trong giây lát, lam quang bao phủ lấy thân thể của nàng, rồi tựa như nhân kiếm hợp nhất, cùng với Hàn băng tiên kiếm bắn vọt lên thẳng trời cao. Bỗng chốc, cả một vùng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống bất thường. Phía dưới sàn đấu kia đã bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng. Các đệ tử đang theo dõi kia cũng không chịu được cái lạnh mà lập tức lùi về phía sau một khoảng dài nữa. Có điều, người cảm nhận rõ ràng nhất chính là ngươi đang trực tiếp chiến đấu với nàng, đó là Bạch.

Mái tóc của hắn, y phục của hắn cũng bị bám một lớp sương băng. Hắc đề niệm hạt ở bên phía tả thủ tỏa ra một luồn dương khí ấm áp, lan tỏa khắp thân thể hắn, chống lại luồn hàn khí lạnh lẽo kia. Tử Lạc trên thiên không, Hàn băng tiên kiếm đang lơ lửng trước thân nàng, nhưng bên mép của nàng đang từ từ chảy ra một dòng máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt. Xem chừng nàng đang chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu tối thượng nào đó.

Mộc trưởng lão bỗng giật mình. Bởi Tử tinh hắc diệu kiếm bị Bạch thả rơi xuống bình đài. Lão thật chẳng nghĩ được hắn đang định làm gì. Chỉ thấy hắn nhắm nghiền mắt lại, song thủ kết ấn. Lập tức một vầng kim quang chói lọi vụt sáng lên, bao phủ lấy thân thể hắn. Phía trên chỗ Tử Lạc, xung quanh thân thể nàng từ đâu xuất hiện sáu thanh kiếm khác, cùng với Hàn băng tiên kiếm là bay thanh bay xung quanh nàng. Lam quang hợp lại, tạo thành bảy cột sáng với khí thế áp đảo. Rồi ngọc thủ của nàng nắm lấy thanh chủ kiếm Hàn băng, chĩa thẳng lên cửu thiên. Sáu thanh kiếm còn lại, lam quang thu lại và bay xung quanh thanh kiếm trên tay nàng.

Mây đen từ đâu kéo tới,*ầm* một tiếng, tiếng sấm nổ vang trời, dường như ngọn núi này bị rung chuyển nhè nhẹ. Lúc này Tử Lạc không cầm được phun ra một ngụm máu tươi, có lẽ là miễn cưỡng tung ra tuyệt chiêu này. Còn Bạch, hữu thủ trước mặt hắn hiện lên một chữ “vạn” màu vàng, từ từ lớn dần lên. Kim quang chói lọi.

Dưới đài, một lão nhân thân vận tử y, ngồi cùng hàng với Mộc trưởng lão. Nhìn thấy Tử Lạc đại triển thần uy, sắc mặt khẽ động. Giọng nói chẳng giấu nổi được sự ngạc nhiên mà thốt lên:

- Băng linh huyễn thần quyết. Thật không ngờ trong lớp trẻ Lăng Vân tông chúng ta có người thiên phú cao đến bậc này.

Đột nhiên một người khác lại thốt lên bằng giọng điệu kinh ngạc:

- Kia… kia là… Chẳng phải đó là tâm pháp của Phật gia Tây Hàn đại đế quốc hay sao? Mộc trưởng lão, rốt cuộc hắn là như thế nào?

Không chỉ lão ra, mà tất cả các trưởng lão đệ tử đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Mộc trưởng lão. Chỉ là, lão ta chỉ liếc qua rồi lại tiếp tục quan sát trận đấu đang đến hồi phân định thắng bại kia. Gương mặt thường ngày của Lăng Vân tông chủ Hàn Chí Đông cũng khẽ động dung, không biết là đang suy nghĩ về vấn đề gì.

Vân phong gào thét. Sấm động tứ phương. Tử Lạc chỉ cảm thấy đau đớn dữ dội toàn thân, khí huyết trong cơ thể đang nhộn nhạo, kinh mạch chấn động mạnh, như muốn bạo thể trào ra ngoài. Dường như, đây chính là thời khắc sinh tử! Hoặc chính là thời khắc vĩnh hằng. Nữ nhân ấy, gương mặt mỹ lệ ấy, đứng im kiêu ngạo trong cuồng phong ngập trời.

Khoảng khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Cả trời đất chỉ còn lại hắn và nàng.

Nàng thét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng cả ngọn núi này.

- Băng linh huyễn thần quyết!

*Xoảng* một tiếng, một đường kiếm tuyệt thế trảm thẳng về phía người đó. Uy áp cực mạnh, như mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa. Gió lốc càng lúc càng mạnh, như vòi rồng cuốn bay đi tất cả. Trên thiên không, sấm chớp rạch ngang trời. Theo đường kiếm của nàng, tia chớp như những con lôi long, đám thẳng xuống dưới bình đài. Chỉ nghe thấy âm thanh gào thét, nghe sao mà thê lương.

Đường kiếm kia vừa trảm xuống, cùng với bảy con lôi long kia gào rú đánh về một hướng. Bỗng nhiên vào thời khắc ấy, có một bàn tay khồng lồ xuất hiện, lù lù đưa cánh tay về phía trước, như là muốn chặn lấy Băng linh huyễn thần quyết vang danh thiên hạ kia.

Phong lực cuồng bạo, bức những đệ tức đứng gần đó đến mức không thở được. Một số người tu vi kém cỏi, đã bị uy lực của hai người họ hù đến mức kinh hoảng mà ngất đi. Ngay lập tức như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng mà chạy trốn khỏi cái địa phương nguy hiểm chết chóc này. Chẳng ai nghĩ được rằng, vốn chỉ là một trấn đấu bình thường lại biến thành quyết đấu sinh tử như thế này cả. Thật sự đã vượt ngoài tiên liệu của họ. Ấy thế mà chẳng có một ai đứng ra ngăn cản.

Chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng:

- Như Lai thần chưởng – Phật quang sơ hiện!

Sau lưng hắn, một ảo ảnh của Phật tổ Như Lai hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của toàn thể đệ tử và trưởng lão, gương mặt nhân từ, ôn nhu, hiền hòa. Rồi nhẹ nhàng đỡ thấy thế kiếm kinh thiên kia.

Lúc ấy, đấu trường của họ đã bị phá hủy tan nát thành bụi. Kình lực hất văng mọi thứ. Kim quang và lam quang hòa trộn lẫn nhau. Ngay cả người có tu vi cao cường như Lăng Vân tông chủ Hàn Chí Đông cũng lấy tay che mắt. Trong kim lam hai vầng hòa trộn ấy, thời gian dường như ngừng trôi. Thậm chí còn có thể nghe được nhịp đập thình thịch của trái tim.

Hai bóng đen như ẩn như hiện trong vầng quang ấy, đích thị là hắn và Tử Lạc. Lúc này hai người đối mặt với nhau, mục quang đều nhìn chằm chằm về đối phương. Tử Lạc vẫn nắm chặt Hàn băng tiên kiếm trong tay, đâm thẳng về phía gã. Còn gã, thân thủ dường như đã buông lỏng, bỏ mặc tất cả mọi thứ. Bởi vì trong đầu hắn lúc này, một nữ tử thân vận bạch y vô cùng quen thuộc. Không phải là Tử Lạc, người đang là địch nhân của hắn lúc này. Mà là một con người khác. Chính là người mà hắn luôn nhìn thấy trong những đoạn ký ức mơ hồ kia. Gương mặt mi thanh mục tú lúc này chỉ còn lại có vẻ thương tâm, sầu khổ và bi ai. Chỉ thấy ánh mắt hắn thoáng qua một nỗi kinh ngạc, miệng lẩm bẩm thốt lên một cái tên nghe sao mà thân thương:

- Tiểu Điệp…

Tử Lạc nhận ra được hành động bất thường của hắn, nhưng một chiêu đã xuất ra, không thể nào thu hồi được. Thanh kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua thân thể hắn. *Ầm* một tiếng, một bóng người từ trên cao rơi tự do xuống đất. Mộc trưởng lão thân thủ như quỷ mị, lao lên đỡ lấy bóng người kia. Đích thị chính là Bạch Lưu Ly. Lão không nói không rằng, hướng về phía tây bay đi. Còn Tử Lạc, nàng như một tiên nữ giáng trần, mỹ lệ vô bì đáp xuống bình đài vốn đã tan nát kia. Thế nhưng chẳng kịp mừng mà phun ra một ngụm máu tươi. Các sư huynh đệ vốn thân thiết với nàng biến sắc, vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể vốn bây giờ vô lực. Thế nhưng không màn đến các huynh đệ tỷ muội kia, ánh mắt ẩn tình, lo âu nhìn về phía mà Mộc trưởng lão phi hành rời khỏi.

Trận đấu này, người thắng chính là nàng. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại chẳng có một tâm trạng nào cả. Vào thời khắc đỉnh điểm đó, hắn đã không ra tay với nàng mà lại buông bỏ. Vì sao hắn lại làm như vậy? Tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng nàng đã nhận ra rằng hắn đích thị chính là nhường nàng. Ánh mắt kinh ngạc, thâm tình mà đau thương. Như là nhìn thấy người mình yêu thương biến mất khỏi cuộc đời vậy. Ánh mắt ấy, có lẽ suốt đời nàng chẳng thể nào quên được. Rốt cuộc là hắn đã nhìn thấy ai? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh trong đầu nàng, cho đến lúc ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.