Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 31: Bất thường



Sáng sớm, ánh dương nhẹ nhàng chiếu xuống. Ánh nắng xuyên qua những tán cây, những tia nắng như nô đùa, chạy nhảy trên mặt đất. Trên con đường mòn, một đôi nam nữ từ từ bước đi. Nữ thì mỹ lệ, yêu kiều vô ngần, so với cảnh vật xung quanh thật không tương xứng. Trái ngược hoàn toàn với nàng, gã nam nhân ăn mặc xuề xòa, y phục thì chấp vá nhiều chỗ. Không những thế, mà tâm trạng của cả hai cũng hoàn toàn khác nhau. Nữ tử thì trông có vẻ rất bực tức và lo lắng, còn gã nam nhân thì trông rất tiêu sái, vô tư lự. Hai người này, đích thị chính là Lăng Vân đệ tử Đổng Ngạc, người còn lại hiển nhiên là tên ăn mày cứu mạng nàng ta.

Hai người đi cách nhau khoảng năm thước. Đổng Ngạc cước bộ luôn hướng về phía bắc, chính là nơi Thời không môn sắp mở ra. Trên gương mặt tuyệt trần ấy mang vài phần ưu tư, vài phần tức giận. Sỡ dĩ ưu tư, là lo cho đám người đồng môn huynh đệ của mình. Từ lúc bị Độc giác lam xà tấn công tới giờ, cũng đã ba ngày rồi, vẫn chưa hề có một tin tức nào. Chỉ mong bọn họ bình yên vượt qua hiểm cảnh.

Còn mang vài phần tức giận, chính là do gã ăn xin nọ cứ lẽo đẽo đi theo. Cứ chốc chốc thì cứ trêu chọc, thật không thể chịu đựng được, nhiều khi chỉ muốn quay lại cho hắn một chiêu. Nhưng cuối cùng lại thôi. Mặc dù lần trước có nghe hắn cảnh báo rằng địa phương này rất nguy hiểm, nàng nửa tin nửa ngờ. Thế nhưng thân mang nhiệm vụ của sư môn, không thể không chấp hành. Gã ăn xin đi theo phía sau nàng, tuy không có mấy hảo cảm nhưng vẫn là ân nhân. Đang bước đi thì bỗng Đổng Ngạc dừng cước bộ lại, gió thổi làm phất phơ y phục của nàng, biểu hiện vài phần nhu tình, thanh âm trong trẻo cất tiếng:

- Này, ngươi rốt cuộc là muốn theo ta đi đến nơi nào nữa? Chẳng phải ngươi nói, con đường đến Di vong chia địa chính là thập tử vô sinh sao?

Chỉ thấy trong mắt gã, biểu lộ vài phần kinh ngạc, nhưng trong thoáng chốc biến mất. Gã cười cười, đáp:

- Đúng là như vậy, nhưng những nơi càng nguy hiểm, ta lại thích đến xem náo nhiệt. Nghe nói Di vong chi địa tồn tại đã chục vạn năm qua, thế nhưng nó vẫn còn là một bí mật chưa từng được khám phá. Nếu mà ta suy đoán đúng, thì chỉ có những thế lực lớn như tứ đại đế quốc, tứ thần điện và chỉ một số ít giáo phái lớn khác mới đủ khả năng khai phá được. Còn như Lăng Vân tông của Đổng cô nương đây, vào đó chẳng khác gì tìm đường chết. Thế tại sao mỗi khi Thời không môn mở ra, các người vẫn như con thiêu thân lao vào đống lửa?

- Ngươi chỉ là kẻ phàm phu tục tử, há có thể biết được những điều cơ mật của giới tu chân chúng ta.

- Ồ, xin mạn phép được chỉ giáo! – Gã ngạc nhiên, làm điệu bộ như cầu khẩn.

- Lăng Vân tông chúng ta có một loại phù chú gọi là Phá không phù, có thể giúp người sử dụng dịch chuyển không…

Đổng Ngạc chưa kịp nói hết câu, thì cổ họng như nghẹn cứng lại, không nói thành lời. Đây là những điều cơ mật mà Lăng Vân tông chủ Hàn Chí Đông đã dặn dò nàng và Hoắc Dương trước khi đi đến đây, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ một ai biết. Kể cả các đồng môn huynh đệ đi cùng với cả hai. Không biết tại sao, khi nói chuyện với gã ăn xin này, nàng hoàn toàn bị hắn dắt mũi theo những ý muốn của hắn. Dù là vô tình hay cố tình, suýt chút nữa đã lộ bí mật rồi. Bây giờ mới chợt nhớ lại chuyện mấy ngày trước, khi bị kỳ thú Độc giác lam xà tấn công, thì ngay lúc đó có một vầng kim quang phá không bay đến, tấn công Độc giác lam xà, khiến nó phân tâm không thể trực tiếp giết hết mọi người. Người lúc đó, tuy không rõ hình dáng ra sao, nhưng tuyệt đối là một cao thủ. Không lẽ, cao thủ thần bí ấy chính là gã ăn mày này sao? Nhìn tuy không tương xứng, nhưng trên đời này, “thần long thấy đầu không thấy đuôi” thì rất nhiều. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên vầng trán cao, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý tứ đề phòng.

Gã ăn mày trong lúc nghe câu chuyện mà Đổng Ngạc vô tình kể, ánh mắt đột ngột thay đổi. Tựa như là một mật thám vậy. Thế nhưng, ngay khi nàng ta sực tỉnh lại, thì mục quang sáng trưng ấy lại biến đi đâu mất, trở về với bộ dạng ung dung tiêu sái thường lệ. Quả thật không thể đoán đâu mới là nhân cách thật của con người này. Gã ta hợp một ngụm rượu, tựa như chưa có việc gì xảy ra cả, là hoàn toàn tự nhiên, khè một cái rồi nói tiếp:

- Sao vậy? Đang hấp dẫn mà, sao lại đột ngột dừng câu chuyện.

Đổng Ngạc khẽ nhíu mày khó hiểu, sau đó lạnh lùng quay người lại, tiếp tục cước bộ tiến về phía bắc. Thanh âm như ngọc như sương vẫn còn đọng lại:

- Tốt nhất là ngươi không nên biết quá nhiều!

Nói rồi, nàng tế ra một mảnh chu lăng quấn ngang quanh hông nàng. Chu lăng khoắc lên thân thể nàng, phút giây ấy tựa như dừng lại, Đổng Ngạc không khác gì một Lăng Ba tiên tử dạo chơi chốn nhân gian, mang theo mấy phần nhu tình, thật khiến người ta si dại không thôi. Hóa thành một vầng hồng quang, theo hướng bắc mà bay, chỉ trong vài cái chớp mắt đã biến mất. Nơi khu rừng chỉ còn lại một mình gã ta đứng lại. Ánh mắt lấp lánh tinh quang, dõi theo đến lúc nàng ta đi khỏi. Trong lòng dường như thoáng qua có cảm giác bất an, lo lắng.

Đột nhiên giữa lúc đó, từ phía đằng xa có một tiếng long ngâm như vang vọng từ chốn cửu thiên. Gã ta biến sắc, thái độ không còn giống như gã ăn mày vô sỉ mặt dày lẽo đẽo đi theo Đổng Ngạc nữa, phóng người bay lên một cành cây to lớn một cách nhẹ nhàng, ẩn mình trong bóng tối ngước nhìn lên bầu trời trong xanh.

Chỉ trong vài hơi thở, từ hướng tây nam xuất hiện một con thanh long khổng lồ, dài gần ba mươi thước, đôi cánh uy vũ như che cả bầu trời. Xét tổng thể, con rồng này đúng là một ma thú tuyệt đỉnh, thứ chỉ có các đại đại đại quý tộc mới đủ khả năng và thực lực sở hữu. Thấp thoáng trên lưng con thanh long ấy, có hơn chục bóng người đang ngự. Tuy không nhìn rõ, nhưng bọn họ tỏa ra một uy áp cực lớn, gã ta đứng ở dưới mà mồ hôi đã thấm đẫm cả lưng áo. Những người này thân phận chắc chắn không hề tầm thường.

Thanh long bay vút qua mất, cũng giống như Đổng Ngạc biến mất ở phía bắc khu rừng này. Không gian một lần nữa trở lại với sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán cây, tiếng chim hót líu lo trong rừng nghe rất vui tai. Chỉ còn lại duy nhất một mình hắn ta cô độc giữa cánh rừng. Nếu như Đổng Ngạc có mặt ở đây, thì có lẽ nàng sẽ không thể tin vào mắt mình nữa. Chỉ thấy hắn ta đột nhiên biến thành một con người khác. Dáng người cao lớn, ánh mắt như ẩn chứa lưu tinh và thần thái cao ngạo mà kẻ sĩ bình thường khó mà có được. Nơi khóe miệng cong nên một nụ cười tinh quái, mồm khẽ thốt:

- Đến rồi sao?

Tiếng kêu tách tách của những giọt nước từ phía trên cao rơi xuống. Gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, cảnh vật xung quanh dường như không có gì thay đổi, vẫn là một màn đêm ôm trọn lấy mọi thứ. Bằng mắt thường chỉ thấy được lờ mờ xung quanh. Trên đường đi, lâu lâu lại có vài mỏm đá nhọn hoắc nhô ra, không cẩn thận là bị thương ngay. Tiếng bước chân nhè nhẹ, chậm rãi khẽ vang lên. Một nam một nữ, dìu nhau mà đi.

Nữ tử thì mỹ lệ vô song, nam thì mi thanh mục tú. Tuy vậy, nhìn sắc mặt hai người nhợt nhạt, không chút sức sống. Có thể nói, dường như hai người đang chịu đựng một sức ép rất lớn. Chẳng xa lạ gì, chính là Bạch và Tử Lạc. Hiện giờ đằng sau không có đám hắc y nhân truy đuổi, nhưng vẫn vạn lần cẩn thận. Thần thức được đẩy lên mức cao nhất. Con đường phía trước bây giờ, tuy là bình yên nhưng vẫn chưa đoán được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mong rằng sẽ thoát được khỏi nơi hung hiểm này.

Nhớ lại lúc trước, khi hai người bị hắc y nhân truy lùng trong hắc lộ, tưởng chừng như cái chết đã được định trước. Ngay lúc ấy, dường như ông trời không muốn cho bọn họ chết, mà một kỳ tích đã xảy ra. Lúc kim quang vây trọn lấy thân thể Bạch và Tử Lạc, trước con mắt kinh ngạc và đờ ra của đám hắc y nhân, hai người đã biến mất, tựa như quỷ mị thoát ẩn thoát hiện.

Bạch vào thời điểm khốn cùng, ý chí muốn sống dâng lên tột độ, thì nguyên lực không biết từ đâu xuất hiện, chạy ào ào khắp kinh mạch, hội tụ tại mi tâm. Bản thân tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng như một phản xạ tự nhiên, hắn dồn toàn bộ sức lực và nguyên lực khống chế thứ bí ẩn ở mi tâm. Và kỳ tích đã xảy ra. Hai người được chuyển vào một không gian khác. Từ trong không gian này, có thể nhìn thấy được cả cảnh vật ở bên ngoài. Không gian đó, đích thị chính là Huyền tiên các không gian mà Tinh Hồn luyện chế.

Tử Lạc vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì đã có cơ may sống sót, còn sợ là bởi vì trông Bạch như một con người vô hồn. Dù Tử Lạc đã cố đánh thức hắn, nhưng Bạch vẫn không một chút phản ứng. Còn ở bên ngoài, đám hắc y nhân sau một chút đờ người ra, thì lập tức chuyển thái độ cực kỳ tức giận. Thầm đoán hai người bọn họ sử dụng một thứ gì đó có thể ẩn thân và che đi đấu khí, thế nhưng vẫn chưa thể đi xa được. Nghĩ vậy, bọn chúng bao vây lùng sục chỗ này, sau một khắc, có lẽ đã chán nản, chúng kéo nhau chạy về phía trước, hòa mình cùng với màn đêm vô biên.

Ấy nhưng, chưa đầy một khắc, bọn chúng đã xuất hiện trở lại. Khi nãy chúng âm thầm ra hiệu, sử dụng kế điệu hổ để Bạch và Tử Lạc hiện thân. Cuối cùng vẫn là không xuất hiện. Đến bây giờ chúng mới thở dài, biết rằng hai con chuột nhắt đó đã trốn khỏi nơi này rồi. Một lần nữa kéo quân rời khỏi. Không gian hắc lộ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Nửa khắc sau, kim quang lại lóe lên, đưa hai người xuất hiện trở lại.

Bạch lúc trong không gian Huyền tiên các trông thần thần, bây giờ có lẽ đã hoàn hồn rồi. Có điều vẫn không giấu được sự mệt nhọc, và cái vết thương đau nhói ở chân mình. Còn Tử Lạc thì thở phào nhẹ nhõm, tình thế chỉ treo manh chuông, cuối cùng vẫn là thần phật phù hộ mà vượt qua tình thế hiểm nghèo. Lập tức quay sang Bạch, xem qua vết thương của hắn rồi dìu hắn rời khỏi nơi này. Vừa nãy, lúc còn nghe lén chuyện, nàng vô tình phát hiện ra một mật đạo mà bọn hắc y nhân đó ra vào. Chắc chắn rằng, đó chình là lối đi duy nhất thông ra bên ngoài.

Thế là hai người bước đi, cùng tiến về phía trước. Chỉ một lúc đã thấy ánh sáng nơi cuối đường, Bạch và Tử Lạc mừng rỡ, sức lực không biết từ đâu truyền đến, quên đi cả mệt nhọc mà chạy thật nhanh. Trong bóng tối, bạn cảm thấy gì? Chính là một sự lãnh lẽo và cô độc. Giờ mới biết, ánh dương thật ấm ấp biết bao nhiêu. Giây phút thoát khỏi cái hang ấy, dường như trở thành vĩnh cữu trong lòng Tử Lạc. Thế nhưng đây vẫn chưa phải là chỗ an toàn, vì rất có thể đám hắc y nhân sẽ bắt gặp họ ở đây.

Vì vậy một lần nữa chạy tiếp. Một khắc sau, hắn và nàng đã cách cái cửa hang một khoảng xa. Tiếng kêu rột rột bỗng vang lên, Bạch và Tử Lạc tức thời đỏ mặt nhìn nhau. Âm thanh đó, chính là âm thanh kêu đói đấy mà.

*Lách tách* ánh lửa cháy lách tách, Bạch cầm trên tay một con thỏ huơ lửa nướng chín. Mùi hương bốc lên, xộc vào mũi. Suýt chút nữa là nước dãi chảy đầy mồm. Bình thường, Tử Lạc chỉ ăn những món sơn hào hải vị, nào có ăn thứ bình dân này. Ấy vậy mà bây giờ, nàng lại cực kỳ thích thú. Bộ dạng lãnh đạm biến đâu mất, mà là cái tâm trạng háo hức như một bé gái. Nghĩ đến cũng thật tội nghiệp con thỏ xấu số, lọt vào tầm mắt của hai kẻ rỗng bụng này. Vậy là nay lập tức trở thành món ăn cho họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.