Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 49: Phượng Hoàng cầm (Hạ)



Bóng đêm vô cùng vô tận bao trùm lấy mọi thứ, hàn khí lạnh thấu xương, mọi thứ tuyệt không một tiếng động. Cho đến khi, những âm thanh phá không, những tiếng la ó om sòm từ bên ngoài truyền đến. Sự tịch mịch bên trong tòa tháphàngvạn năm qua bây giờ đã có dấu chân của nhân loại. Cũng giống như đánh thức một lực lượng thần bí chìm trong giấc ngủ vạn năm tỉnh lại. Là phúc hay là họa, chẳng ai biết được. Có lẽ đây là thứ mà người ta gọi là vận mệnh.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Không gian bên trong tòa tháp rất rộng, cũng phải tầm hơn năm mươi trượng. Ánh sáng từ đủ loại pháp bảo làm sáng rực cả tòa tháp. Những kẻ tiến vào đầu tiên, kèm theo sự tham lam chiếm kho báu dường như bị xối một gáo nước lạnh vào mặt.

- Kho báu đâu? Thần khí đâu?

- Trống không? Chẳng lẽ có kẻ lấy đi hết rồi?

- Ngươi điên à. Nếu như có kẻ lấy rồi tại sao lại không có tin tức được chứ.

- Chẳng lẽ truyền thuyết không có thật?

- ………

Chúng nhân vừa ngạc nhiên, vừa tức giận. Thậm chí có kẻ không kiềm chế được mà chửi thề. Cái này cũng chẳng trách được. Bọn họ vượt qua biết bao nhiêu nguy hiểm, không ít lần rơi vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh mới có thể vào được tòa tháp này. Thế nhưng kho báu thì chẳng thấy đâu, chỉ có một mảnh đất trống trải lạnh lẽo.

Đám Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Kim Dư Chân, Xích Hóa Thành… có mặt trong này từ sớm, trông thấy tình huống này cũng không khỏi có chút tức giận. Có điều chỉ là “một chút” thôi. Đám người này đều có xuất thân cao quý, lại thông minh bất phàm, vừa đảo mắt qua một vòng liền phát hiện có điều bất thường ở đây.

Hỏa Thiên bảo khố xuất hiện từ thời thượng cổ, há có thể tầm thường như bao dị giới khác. Nhờ ánh sáng từ bên ngoài hắt vào và quang mang của đủ chủng loại pháp bảo, dễ dàng nhìn thấy được nằm sát bức tưởng có những cây trụ bằng đá, trên đó có khắc những phù văn kỳ lạ.

Kim Dư Chân nheo mày trầm tư, rồi lấy ra một cái Quang Minh phù ném lên trên. Kim quang từ phù văn làm rực sáng không gian. Tuy chỉ kéo dài được gần năm phút, nhưng nhiêu đó là đủ để nhận xét tình hình. Không gian rộng hơn năm mươi trượng này, ở mỗi góc có một cây trụ bằng đá, tổng cộng có mười sáu cây. Ở chính giữa lại có thêm bốn cây trụ nữa, chỉ khác mười sáu cây kia là chất liệu dường như không giống nhau.

Nhìn sơ qua, có lẽ đây là một tiểu trận pháp gì đó hòng không cho người ngoài có cơ hội trộm đi kho báu. Hồng Vu Đan mục quang lấp lóe, trầm giọng hỏi:

- Phạm Tiêu, ngươi có nhìn ra đây là trận pháp gì không?

Phạm Tiêu vốn rất thông thạo trận pháp, chỉ đáng tiếc hắn chưa từng thấy qua trận pháp kỳ lạ này bao giờ. Phạm Tiêu lắc đầu đáp:

- Không biết. Có lẽ đây là thượng cổ kỳ trận do một vị tiền bối sống ở thời thượng cổ bố trí mà chúng ta chưa từng biết đến.

Hồng Vu Đan nhẹ gật đầu. Ở đây bây giờ long xà hỗn độn, việc cần làm là im lặng quan sát, lấy bất biến ứng vạn biến thôi. Không chỉ có hắn nghĩ vậy, cả Liễu Bách Sinh đứng bên cạnh, và Già Diệp đứng ở một góc khác cũng có ý nghĩ tương tự.

Đột nhiên có một tên không kiềm được, ngự pháp khí đi thẳng đến giữa tòa tháp, mồm quát lớn:

- Hừ, kho báu nằm trong đó. Nó chính là của bổn thiếu gia ta.

Xung quanh bốn cây bạch trụ không có khí lưu dao động, tưởng chừng như vô hại. Thật không ngờ, gã ta vừa định bay vào trung tâm thì liền bị bức bay ngược trở lại. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một tiếng đập rầm vào tường. Chúng nhân quay đầu nhì, thì thấy cái tên tham lam vừa nãy đã chết rồi, thân thể không còn nguyên vẹn nữa.

Đồng thời ngay lúc đó, mười sáu cây trụ ở tứ phương bát hướng đột nhiên sáng rực lên. Một uy lực mạnh mẽ làm cho mấy trăm võ giả biến sắc.

- Chuyện… chuyện gì vậy?

Một gã nam tử hoảng sợ hỏi.

- Nhìn kìa!

Lại một tên khác quát lớn. Mọi người đồng thời nhìn theo hướng hắn ta chỉ, chính là ở trung tâm tòa tháp. Chỉ thấy bốn cây bạch trụ phát ra một luồng bạch quang rực rỡ, chiếu thẳng lên đỉnh tòa tháp. Đùng một tiếng, âm thanh như tiếng sấm làm người ta đinh tai nhức óc.

Bạch đứng ở một góc khuất, sắc mặt thay đổi. Bởi vì, lúc mà bốn cây trụ bắn bạch quang thẳng lên trời, thì thân của mười sáu cây trụ đá bắn ra những dòng ký tự kỳ lạ. Ai nấy đều kinh ngạc trước dị tượng, ánh mắt nhìn những dòng như đang lượn lờ xung quanh. Chỉ là, dù có nhìn thế nào đi nữa cũng không biết được ý nghĩa của những ký tự đó. Chẳng ai biết được, trừ một kẻ. Và kẻ đó, chính là Bạch.

Ánh mắt mở tròn kinh ngạc. Những dòng chữ đó khắc sâu vào trí óc hắn, một chữ cũng không thể quên. Trong khoảng khắc, dường như hắn thấu hiểu toàn bộ niềm vui, nỗi buồn của chốn nhân gian, thấu hiểu sinh lão bệnh tử, đủ các loại cảm xúc.

- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu? Ý gì đây?

- Nhân gian đao?

Dị tượng kéo dài nửa khắc, những dòng ký tự kỳ lạ biến mất trong sự hiếu kỳ của nhân loại. Mọi người nhìn nhau, không biết có chuyện gì vừa xảy ra. Và nỗi kinh ngạc chưa dừng lại tại đó, một tiếng phượng ngâm trong trẻo lại vang lên.

Một quang trụ khổng lồ từ cửu thiên giáng xuống.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Đằng Vân lâu. Một nam tử trẻ tuổi, cực kỳ tuấn tú, thân vận hoàng bào tròn mắt nhìn phía cột sáng. Người này, không ai khác chính là đương kim thái tử Trịnh Thần Không. Uy áp từ cột sáng kia thậm chí còn ảnh hưởng đến tận nơi này, áp lực không hề nhẹ. Trịnh Thần Không run giọng nói:

- Thần khí xuất thế rồi sao?

Không chỉ ở Đằng Vân Lâu, mà từ mọi nơi ở Huyền Thiên giới đều thấy: Tứ thần điện, tứ đại đế quốc, Man hoang dị tộc. Và cả nơi đó, Tiên ma giơi nữa.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Quang trụ biến mất, một quang cầu lơ lửng trên không trung. Tiếng phượng ngâm chính là từ đó mà phát ra. Âm thanh trong trẻo làm mê hoặc chúng nhân. Và trước hàng trăm ánh mắt thèm thuồng, một cổ cầm từ vầng kim quang từ từ hiện ra.

Cổ cầm có hình dáng giống như chim phượng hoàng: bên phải là đầu của chim phượng hoàng, thần thái vô cùng cao quý, không khác gì một linh vật sống, khiến cho người ta muốn quỳ bái; còn bên kia là chín cái đuôi phượng, nhìn rất mềm mại và uyển chuyển. Không biết làm từ chất liệu gì, nhưng mang đến cho con người một cảm giác thần thánh.

Đây chính là thần khí trong truyền thuyết: Phượng Hoàng cầm.

Phượng Hoàng cầm bay lơ lửng trên không trung, kim quang nhè nhẹ sáng lấp lánh, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh trong trẻo như phượng hót nữa.

Thần khí đã xuất hiện, những kẻ tham lam bắt đầu cuộc tranh đoạt khốc liệt.

- Thần khí, đúng là thần khí rồi.

- Đừng hòng tranh đoạt với ta. Nó chính là của ta.

- nhanh lên, cướp lấy thần khí cho bổn công tử.

- ………

So với khi còn ở bên ngoài, thì bây giờ sự điên loạn còn kinh khủng hơn nữa. Ai nấy đều đỏ mắt nhìn trừng trừng Phượng Hoàng cầm. Sức hút của thần khí quả thật quá lớn. Cũng may những võ giả ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ đến Thánh cấp. Nếu là bên ngoài, chỉ sợ đến siêu cấp cường giả Chí tôn thần tồn tại cao nhất ở Huyền Thiên giới cũng phải điên cuồng tranh đoạt, tạo nên một hồi hạo kiếp.

Điên cuồng chém giết, tranh nhau đến thật nhanh chỗ của thần khí, mà không hề biết rằng, thần khí đâu phải là thứ mà ai cũng chạm đến được.

“Phừng” một ngọn lửa đột ngột xuất hiện, thiêu đốt mấy tên võ giả tham lam. Thậm chí một tiếng rên la còn không có nữa. Cái chết của vài tên vừa nãy như đánh thức mọi người. Ở trung tâm bốn cây cột đá kia, một đốm lửa nhỏ bay lên.

Đốm lửa trong cái chớp mắt biến đổi thành hình thù giống như một con người, cao đến hơn mười thước. Toàn bộ cơ thể nó là lửa, trên người có những phù văn cổ xưa, ánh mắt vô hồn đầy áp lực nhìn chúng sinh. Ai nấy đều khiếp sợ.

Hành động của hỏa nhân càng làm cho bọn chúng kiếp sợ hơn nữa. Cánh tay khổng lồ của hỏa nhân bắt lấy linh hồn của mấy tên khi nãy, bỏ hết vào cái mồm đỏ lồm to lớn. Nhìn biểu cảm của nó rất thích thú.

- Quái vật có thể ăn linh hồn ư?

Một gã sắc mặt trắng bệch nói.

Ăn linh hồn, vạn năm qua chưa từng nghe nhắc đến. Thông thường thì, linh hồn võ giả chia theo mạnh yếu. Từ Đế cấp trở xuống, nếu như khi chết không bị vũ khí có tính ăn mòn linh hồn, thì sẽ tồn tại được vài phút thì lập tức tan biến, rơi vào luân hồi. Còn từ Thánh cấp trở lên, linh hồn sẽ cường đại hơn tùy theo tu vi của võ giả sẽ tồn tại lâu hơn, có thể đoạt xá những kẻ yếu hơn để tu luyện lại từ đầu.

Hỏa nhân kia dường như dùng linh hồn làm thức ăn để tăng trưởng tu vi, một việc tưởng chừng như không thể lại thành có thể. Trông nó to lớn đến thế, tu vi Thần cấp trung kỳ đỉnh, không biết nó đã cắn nuốt bao nhiêu linh hồn rồi.

Trong chốc lát, người nào cũng hối hận khi đi vào đây.

- Ta không muốn chết.

Có kẻ đầu tiên hoảng sợ, liền có kẻ thứ hai, thứ ba. Hàng chục tên hướng cánh cổng mà chạy. Nhưng chưa kịp đến cổng thì bị hất văng vào lại. Phạm Tiêu biến sắc nói:

- Không ổn.

- Ngươi nói gì? – Liễu Bách Sinh hỏi.

- Ta đoán, dường như mười sáu thạch trụ vô hình chung tạo thành một sức mạnh thần bí nào đó giam cầm chúng ta ở bên trong.

- Hả?

Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh và Long Vũ nghe Phạm Tiêu nói vậy, sắc mặt không khỏi hoảng sợ. Hỏa nhân kia, vơ tay một cái liền thiêu rụi mấy tên, nắm lấy linh hồn mà cắn nuốt để tăng trưởng tu vi. Dường như nó biết rằng không một kẻ nào có thể chạy thoát, nên hành động một cách chậm rãi. Tiếng la ó cứ vang lên mãi:

- Đừng, tha cho ta. Á…

- Không, cứu mạng…

- Ta muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Đáng tiếc chẳng có gì có thể cứu được họ cả. Trừ khi có kỳ tích xảy ra. Quang cảnh cứ hỗn loạn như vậy. Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Xích Hóa Thành, Kim Dư Chân, Già Diệp, Bạch… những kẻ thức thời biết dù có trốn cũng vô ích. Chỉ còn một cách, đó chính là hạ gục hỏa nhân.

Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân triệu ra ma thú của mình, hợp thể lại, đồng thời lấy ra pháp khí của mình chống lại đòn tấn công của hỏa nhân. Không chỉ riêng mình hai người này, mà những kẻ khác đều làm giống như vậy. Có điều chỉ sợ không chống chọi được bao nhiêu.

Xích Hóa Thành chật vật chống đỡ một quyền của hỏa nhân, bị hỏa khí xâm nhâm vào cơ thể, đập vào một góc tường. Sắc mặt rất khó coi. Hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào, phần nào phục hồi thương thế. Sau đó, Xích Hóa Thành quát lớn:

- Hỏa nhân này có thể là kẻ trông giữ thần khí. Các ngươi đánh lạc hướng nó, ta lấy thần khí xong sẽ khống chế nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.