Đứng trước mấy ngàn cường giả tối cường, mấy người Già Diệp, Hồng Vu Đán, Liễu Bách Sinh… bỗng chốc biến thành con kiến hôi nhỏ bé. Giờ dù có muốn giúp Bạch đi nữa, nhưng lại lực bất tong tâm. Hoàng Bắc Nguyệt và tiểu tăng Minh Tuệ chạy đến chỗ Già Diệp, kéo y tránh xa nơi nguy hiểm kia. Rồi sau đó lấy ra một viên đan dược để Già Diệp phục dụng.
Hoàng Bắc Nguyệt và tiểu tăng Minh Tuệ không có tiến vào sâu bên trong Di vong chi địa, nên hòa toàn không có chút sứt mẻ nào. Tu vi ước chừng mạnh hơn một bậc, hẳn là có không ít thu hoạch. Chỉ là đám tăng nhân Vạn Âm tự, vì không nghe lời khuyên ngăn của Hoàng Bắc Nguyệt nên toàn quân tán thân trong đó. Vốn Già Diệp còn mang một tia hy vọng, nhưng bây giờ đã tiêu tan rồi. Ánh mắt đen láy hiện lên vẻ bất lực:
- Thứ gọi là thần khí đó, rốt cuộc là phúc hay họa đây?
Âm thanh la hét, mỗi phút đều có không ít kẻ thân vẫn đạo tiêu. Còn con người đang nắm giữ thần khí kia, thì vẫn nằm im đó, chưa có dấu hiệu hồi tỉnh. Mùi tinh huyết lan tỏa khắp Không Di sơn, làm cho người ta muốn nôn mửa không thôi.
Từ đằng xa xuất hiện hai bóng người. Nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thì xinh đẹp tựa đóa băng sơn tuyết liên. Hai người này, đích thị là Lâm Quang và Tử Lạc của Lăng Vân tông. Không ngờ ba tháng trôi qua mà Lâm Quang và Tử Lạc vẫn không rời khỏi Không Di sơn.
Trước đó, hai người vừa rèn luyện ở Phong Linh sâm lâm, vừa ôm hy vọng có thể tìm thấy Bạch. Vừa nãy từ Không Di sơn phát ra dị tượng, dẫn động vô số cường giả. Lúc đó hai người đang nghỉ ngơi ở một ngôi làng nhỏ cách Phong Linh sâm lâm không xa, thấy hiện tượng lạ liền ngự không phi hành hướng đến Không Di sơn. Chẳng ngờ vừa đến nơi lại là một màn tinh huyết này.
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bỗng Lâm Quang nhìn thấy trong số những người quan sát trận chiến phía dưới, có một người rất quen thuộc.
Đường Ngọc.
Trong lúc tìm kiếm Bạch, Lâm Quang và Tử Lạc vô tình phát hiện Đường Ngọc đã trở thành tay sai của dị tộc mang hoang qua một số kẻ được hai người cứu giúp. Ban đầu cả hai đều không tin, nhưng bây giờ, chỗ mà Đường Ngọc đang đứng có không ít dị tộc. Trông mấy tên dị tộc kia hoàn toàn không có ý tứ bắt giữ hay dọa giết gì cả. Vậy là đã rõ, Đường Ngọc đã bán đứng đồng môn huynh đệ và cả nhân tộc. Bây giờ thì Lâm Quang chắc chắn rằng, mấy tên dị tộc bất ngờ tập kích bọn họ lúc mọi người bị phân tán chính là do Đường Ngọc ra chỉ thị.
Lâm Quang trong cơn giận, không ngần ngại nguy hiểm xuất ra bảo kiếm. Linh khí thiên địa hội tụ lại trên thân kiếm, khí thế như chẻ tre trảm thẳng xuống đầu Đường Ngọc.
Đang đắm mình quan sát cuộc chiến, chờ thời cơ xuất thủ trộm thần khí thì bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát khí nhắm về phía mình. Đường Ngọc hoảng sợ ngoảnh lại thì thấy một kiếm linh giáng xuống chỗ hắn. Vừa kinh vừa sợ, hắn la lớn:
- Tên hỗn đản nào đánh lén bổn công tử?
Hắn vừa chửi, thuận tay bắt lấy một gã dị tộc ném lên nghênh đón linh kiếm kia. Tên dị tộc xấu số chẳng kịp biết điều gì, thì thân thể đã bị chia ra làm hai mảnh. Cũng nhờ vậy mà Đường Ngọc mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Mục quang độc ác nhìn về hướng mà linh kiếm trảm xuống, lập tức nhận ra tên hỗn đản vừa đánh lén hắn chính là Lâm Quang.
Chỉ thấy Lâm Quang thu kiếm lại, gương mặt nghiêm nghị, khí chất bất phàm trừng mắt nhìn Đường Ngọc, nói:
- Đường Ngọc, ngươi bán đứng huynh đệ, phản bội sư môn, Lâm Quang ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Phía bên kia, Đường Ngọc cười giảo hoạt khinh thường:
- Hắc hắc, đừng có quên rằng ngươi là bại tướng trước bổn công tử. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, ngươi không phải đối thủ của ta. Vừa hay chỗ này thích hợp để ta và ngươi phân cao thấp.
- Hừ, đừng ở đó nói nhảm. Đỡ một chiêu của ta. Kiếm vũ phong ma.
Lâm Quang hừ lạnh một cái, chớp thời cơ xuất ra một kiếm, tiên hạ thủ vi cường, hòng làm cho Đường Ngọc không kịp trở tay. Mấy tháng qua, tu vi Lâm Quang có sự tiến bộ lớn. Nhưng không chỉ có mỗi hắn là tiến bộ, Lâm Quang rèn luyện bên trong Di vong chi địa, nhiều lần tìm đường sống trong cõi chết, thực lực và kinh nghiệm chiến đấu nhờ đó mà tăng cao. Trước khí thế cuồn cuộn của Lâm Quang, Đường Ngọc cười lạnh một cái, vung một quyền đối kháng lại:
- Không nguyên chưởng.
*Ầm*
Đường Ngọc lui về phía sau hơn mươi thước, trên mặt đất in hình dấu chân sâu nửa ngón tay. Còn Lâm Quang, tình huống tệ hơn Đường Ngọc nhiều. Màn dò xét vừa rồi, hiển nhiên Đường Ngọc cao thâm hơn hắn một bậc. Nhưng không vì thế mà hắn kinh hoảng, tinh thần chiến đấu càng nâng cao hơn nữa. Chân vừa chạm đến đất thì lại búng người tiếp cận Đường Ngọc.
- Hắc hắc, Lâm Quang, ngươi vốn không phải đối thủ của ta. Nếu muốn sớm gặp diêm vương, bổn công tử rất vui lòng tiễn ngươi một đoạn.
Tử Lạc đứng phía xa quan sát Đường Ngọc và Lâm Quang chém giết lẫn nhau, hoàn toàn không có ý xen vào. Lâm Quang với Đường Ngọc có không ít thù oán, mà sự kiện lần này là thích hợp nhất để hai người họ giải quyết. Nếu như Lâm Quang thật sự đánh không lại Đường Ngọc, khi đó nàng mới xuất thủ phối hợp để giết chết phản đồ.
Còn một lí do thứ hai khiến Tử Lạc không tham gia, chính là hy vọng trong số những người trẻ tuổi may mắn vượt qua thử thách ở Di vong chi địa sẽ hắn. Và trời không phụ lòng người, rốt cuộc nàng cũng trông thấy hắn. Chỉ là bây giờ hắn nằm giữa vòng chiến của các đại cường giả, một đế cấp hậu kỳ đỉnh nhỏ bé như nàng, vốn không có tư cách tiến đến đó. Nhưng Tử Lạc vốn không sợ nguy hiểm, mạng này của nàng là do hắn nhặt được, giờ là lúc để trả lại món nợ này.
Lặng lẽ hạ quyết tâm, Hàn băng kiếm nằm ở sau lưng bừng sáng, hàn khí làm cho một số người sợ hãi mà lùi ra xa chục thước. Hàn băng kiếm rơi vào bàn tay ngọc, khí chất tôn quý, gió làm thổi bay làn tóc và y phục của nàng, tựa như một lãnh tuyết tiên tử lạc bước nhân gian. Nắm chặt thần kiếm, thân thủ như quỷ mị tìm một con đường hướng đến chỗ Bạch đang nằm.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Xung quanh ngập tràn máu tanh, tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét không ngừng. Nhưng tất cả đều không ảnh hưởng gì đến kẻ nắm giữ thần khí cả. Đã một thời gian dài trôi qua, thần thức hắn vẫn chưa có một tia thanh minh, còn đang chìm đắm trong mộng ảo. Thân thể đau nhói, muốn cử động cũng không nổi, đầu óc thì choáng váng, âm thanh bên ngoài chỉ nghe ù ù không rõ ràng.
Rồi lại một luồng khí ấm áp truyền vào cơ thể, chạy khắp kinh mạch rồi đổ về đan điền. Cứ mỗi lần muốn ngất đi, thì cảm giác dịu dàng ấy lại giúp hắn lấy lại tỉnh táo. Hắn từ từ mở mắt ra, cơn đau nhức cũng từ từ dịu đi. Gắng gượng chống tay đứng dậy, bỗng một vật thể to lớn nặng nề từ trên trời rơi xuống trước mặt khiến hắn bất ngờ.
Định thần lại, thì phát hiện vật thể đó là xác chết của một cường giả Thiên Thần. Rồi liên tục có tiếng lịch bịch, lại thêm mấy cái xác rơi xuống nữa. Toàn bộ là cao thủ, nhưng tại sao lại chết nhiều thế này? Hắn cau mày ngửa đầu nhìn lên trời, thì mới nhận ra, hàng ngàn cao thủ đang điên cuồng chém giết lẫn nhau. Chuyện gì thế này? Rồi hắn chợt nhớ lại cảnh tượng cuối cùng diễn ra tại Di vong chi địa, thần khí Phượng Hoàng cầm đã nhập vào cơ thể hắn.
Các cao thủ ở đây vừa đánh nhau, vừa mở thần thức nhìn mình, đích thị chính là lăm le thần khí. Tình hình cực kỳ nguy hiểm này, với thể trạng bị thương toàn thân như hắn, ở lại một giây nào là nguy hiểm một giây đó.
- Không ổn, phải thoát khỏi chỗ này.
Hắn mở thần thức nhìn quanh, mong tìm được một con đường để chạy trốn. Vốn dĩ có nhiều nơi để chạy, nhưng vừa định bỏ trốn thì ngay vị trí đó xuất hiện một kẻ độc ác muốn giết chết mình. Rốt cuộc vẫn ở lại chỗ cũ, hoàn toàn không có một chỗ nào để ẩn nấp cả.
Trên cao, có năm bóng người như quỷ mị, thoát ẩn thoát hiện, bằng mắt thường không thể nhìn thấy được vị trí mà những người này đang đứng. Lục hoàng tử Trịnh Dương Không sau một hồi dò xét, liền đẩy cao sức mạnh, khinh thường quát:
- Các ngươi vốn không phải đối thủ của bổn hoàng tử. Lập tức cút đi cho ta. Đại chí kim lôi quyền.
Trịnh Dương Không liên tiếp tung ra mười mấy quyền. Quyền kình bay cực nhanh, lại vừa thôn phệ nguyên khí trong thiên địa làm uy lực nó mạnh hơn gấp mấy lần. Mấy người kia biến sắc, toàn lực chống đỡ nhưng vẫn trọng thương, bức lùi xuống phía dưới.
Trịnh Dương Không nhãn quang như đại bàng, vừa liếc xuống thì trông thấy trọng phạm Tinh Hồn lúc này đã tỉnh lại, loay hoay tìm ngõ trốn. Trịnh Dương Không biểu tình lạnh nhạt, cười khảy:
- Muốn trốn sao, để ta xem con chuột hạ đẳng ngươi chạy ngõ nào.
Tuy nói là vậy, nhưng người ở bên dưới vẫn đông như vậy, muốn xâm nhập thật sự rất khó. Hắn trông xuống nhìn hướng khác, đó là chỗ là Sở Hóa Long, Sở Dự Hồng và Lý Tinh Vân đang phục dụng thần đan để phục hồi tu vi. Đôi mày kiếm nhíu lại, hai người đó bây giờ vẫn chưa giúp được gì. Thầm nghĩ đợi viện quân của Ngũ hoàng tử kéo đến thì tốt hơn.
Vừa nghĩ như vậy, thì từ đằng xa, một luồng khí tức cực đại truyền tới chỗ này. Uy áp so với lần mà Trịnh Dương Không dẫn người tới đây mạnh hơn rất nhiều. Đi đầu là một thanh niên khoảng chừng hai lăm tuổi, thân mặc hoàng bào, khí chất vương giả cao quý, cưỡi tọa kỵ Liệt Vân điêu, đích thị là Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không.
Trịnh Dương Không mừng rỡ. Khi nãy hắn đã âm thầm truyền âm cho Trịnh Trường Không, thông báo tình hình và nhờ tiếp viện. Chưa đến một khắc mà Trịnh Trường Không đã kéo quân đến Không Di sơn. Lần này không ai có thể ngăn cản được thần khí lọt vào tay Thiên Phong đế quốc rồi.
Trịnh Dương Không khuôn mặt chuyển từ lạnh lùng sang âm độc, tiếng cười lạnh lẽo:
- Ha ha ha, lũ sâu bọ kia, bây giờ đừng hòng ngăn cản bổn hoàng tử lấy thần khí nữa. Thần khí chính là của Thiên Phong đại đế quốc chúng ta.
- Cửu tiêu lôi ngục.
Từ trên trời, từng con lôi long giáng thẳng xuống. Đi ngang qua chỗ nào, chỗ đấy tất có kẻ bỏ mạng. Dù là cường giả Thiên thần trung kỳ đỉnh phong cũng không thoát được, Thiên thần hậu kỳ thì còn nửa cái mạng. Đây chính là chiến kỹ thành danh của Trịnh Dương Không, xếp hạng cực cao tại Long hổ bảng.
Lôi long gào rú, long uy cuồn cuộn làm cho người ta cảm thấy rất áp lực. Cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, Bạch vận chuyển nguyên lực, lắc mình lùi về sau:
- Ma ảnh bộ.
Chỉ thấy hắn vừa rời khỏi, đồng thời lôi long hung dữ cũng vừa giáng xuống. Để lại trên mặt đất một cái hố rộng chừng năm thước, tiếng lôi điện lách tách rợn người vẫn còn chưa tan biến. May mắn thật, nếu không kịp tránh thì chắc bị nướng thành heo quay rồi.
Trịnh Dương Không nheo mắt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ âm lệ pha chút khó chịu, hừ lạnh một cái:
- Coi như ngươi may mắn. Để ngươi sống lâu hơn một chút cũng không sao.
Bạch chưa kịp ổn định thân hình, thì một lần nữa cảm ứng được sự nguy hiểm. Hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy có ba tên trung niên dáng người to lớn, khuôn mặt hung ác cầm đại thương đâm thẳng vào hắn. Vừa nãy hắn đã dùng hết nguyên lực còn sót lại thi triển Ma ảnh bộ để tránh đi Cửu tiêu lôi ngục mà Trịnh Dương Không thi triển. Sắc mặt bấn loạn, thiết nghĩ phen này không thể tránh khỏi. Bỗng một luồng hàn khí quen thuộc từ xa bay đến, thân hình mảnh mai như ngọc như sương, khuôn mặt mỹ lệ bao phủ bởi một tầng băng lãnh, đôi mắt sánh như thu ba tỏa ra một linh khí nhiếp người, bạch y lay động trong gió, làm cho người ta say đắm, kinh tâm động phách. Nàng chính là Tử Lạc. Hàn băng kiếm trong tay, khu động nguyên khí trảm thẳng một đường: