Vượt qua ải Chi Liên, Tinh Hồn tiếp tục phi hành gần bốn ngày nữa, cuối cùng cũng đến Thanh Thạch sâm lâm. Đây chính là nơi mà hắn cũng với Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi đi lạc đường, trong lòng lại chợt thắt lại. Hắn lăng không trên bầutrời một hồi, rồi lập tức hồi tỉnh lại, tản thần thức ra tìm kiếm Dạ sơn. Xác định được vị trí của Dạ sơn, hắn lại bay thêm hai trăm dặm về tây bắc, cuối cùng cũng tìm thấy được ngọn núi này.
Tinh Hồn đáp xuống mặt đất, đứng trước cửa hang động. Khung cảnh so với nửa năm trước, cơ hồ không có gì khác biệt. Vẫn cái vẻ âm u thần bí, thi thoảng lại phát ra những âm thanh kỳ lạ, làm cho ma thú lẫn nhân loại không dám bén mảng quanh khu vực Dạ sơn năm mươi dặm. Hiển nhiên một phần là vì có một lực lượng uy áp cường đại làm cho người ta khiếp đảm. Tinh Hồn đứng quan sát một hồi, rốt cuộc cũng cất bước đi vào.
Trước đây khi vào hang động này, Tinh Hồn phải vận dụng Quang minh chi lực để có thể quan sát. Nhưng bây giờ hắn đã thức tỉnh được thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, thế nên với hắc ám dày đặc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến thị giác của hắn. Theo tu vi càng mạnh, thì Thiên ma nhiếp hồn nhi nhãn của hắn càng cường đại hơn, sau này khi dù có đi lạc vào các khu vực hỗn loạn thì hắn vẫn có thể quan sát được tình hình, đây chính là một lợi thế cực lớn.
Đi được hai khắc, âm thanh tiếng sóng vỗ càng lúc càng rõ ràng, lẫn trong đó còn có âm thanh của vật gì đó va chạm. Trong không khí còn có hàn khí âm lãnh, nếu là cường giả từ Vương cấp trở xuống mà đi vào đây, chỉ sợ là khí huyết muốn bị đông cứng lại. Cái này làm cho Tinh Hồn khó hiểu, lần trước đi vào, tuy rằng cũng rất lạnh, nhưng không quá lạnh so với bây giờ. Không lẽ thương thế người đó lại bị nặng hơn sao?
Nghĩ đến đó, Tinh Hồn tăng nhanh cước bộ, lập tức thi triển Ma ảnh bộ với tốc độ cực nhanh đi đến cuối hang động. Chỉ thấy càng vào sâu, hàn khí càng lạnh hơn nữa, nếu tu vi hắn không bạo tăng, thân thể rắn chắc thì có lẽ gặp không ít khó khăn mới vào được thủy động này. Vừa vào, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy, chính là mặt hồ kia, có vài nơi đã bị đóng băng. Tinh Hồn cảm thấy chuyện này có chút gì đó bất thường, lập tức quát lên:
- Ngô Tinh, ngươi đang ở đâu?
Tiếng gọi của hắn vang vọng thủy động, thế nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Hắc thủy huyền xà Ngô Tinh đâu. Tinh Hồn đứng trầm tư, suy nghĩ gì đó, rồi cất chân bước tới mặt hồ, mục quang huyền ảo nhìn xuống đáy. Chỉ thấy gương mặt hắn khẽ động, hắn nhìn thấy nơi đáy hồ, có một gã nam tử bị đóng thành một khối băng, khí tức yếu ớt. Gã nam tử ấy, chính là do Ngô Tinh biến thành.
Không chần chừ, Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, quanh người hắn bỗng xuất hiện một vầng tử khí, trong chớp mắt bao phủ người hắn, tạo thành một tử cầu bao bọc quanh người Tinh Hồn. Sau đó, Tinh Hồn nhún người, lao người bay xuống đáy hồ. Do có tử cầu bảo vệ, hàn khí dưới đáy hồ không ảnh hưởng gì tới Tinh Hồn. Xuống sâu hơn một trăm trượng, chỉ thấy Ngô Tinh ngồi xếp bằng trên một tảng đá, gương mặt tuấn tú ẩn hiện một nỗi thống khổ, bọc bên ngoài là một tầng băng dày. Làm cho Tinh Hồn giật mình, chí là tu vi của Ngô Tinh lại bị sụt giảm một tầng, từ Chân thần cảnh hậu kỳ đỉnh vô hạn tiếp cận Thần Vương cảnh, chỉ nửa năm lại bị tụt xuống Chân thần cảnh trung kỳ. Yêu hạch của Ngô Tinh bị vỡ nát, có dấu hiệu bị phong hóa, chỉ sợ làm cho tu vi của Ngô Tinh suy giảm nhanh chóng, tuổi thọ cũng bị thu ngắn lại. Nhìn thần sắc Ngô Tinh, chỉ sợ không sống quá vài năm nữa. Mà trong vài năm đó chịu không biết bao nhiêu đau khổ, cuối cùng mới chết đi.
Tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rồi. Vốn nghĩ đến đây gặp Ngô Tinh, nhờ hắn giúp đỡ việc thống nhất Lang Gia thành. Tuy rằng cường giả mạnh nhất ở Lang Gia thành là tông chủ Cổ La tông có tu vi Thần vương cảnh sơ kỳ, cao hơn Ngô Tinh một giai, thế nhưng chiến lực thì chắc chắn không bằng được. Kết hợp với thủ đoạn của Tinh Hồn, tuy rằng không giết được hắn, nhưng đánh trọng thương thì không phải là không thể. Nhưng bây giờ, Ngô Tinh tu vi suy giảm, thọ nguyên rút ngắn, chỉ sợ khó mà giúp được Tinh Hồn. Có điều, bây giờ không nghĩ được nhiều như thế. Việc quan trọng bây giờ là phải cứu tên Ngô Tinh này trước đã.
Tinh Hồn đẩy nhanh nguyên lực lên mức cao nhất, song thủ kết mấy đạo ấn, đánh vào tầng băng bao phủ Ngô Tinh, miệng niệm chú: “Nhật nguyệt luân chuyển, vũ động càn khôn, thiên địa vạn vật, nhất niệm khu thiên”. Chỉ thấy khối huyền băng nặng mấy vạn cân rục rịch, theo song thủ của hắn từ từ nâng lên một cách chậm rãi.
Nội tâm Tinh Hồn thầm thán, khối huyền băng này quá nặng, phần là do trọng lượng của Ngô Tinh, tuy rằng đã biến thành hình người, nhưng bản thể vẫn là một con Hắc thủy huyền xà khổng lồ, thêm lực cản của nước nữa, làm cho Tinh Hồn gặp khó khăn khi chuyển khối huyền băng ra khỏi mặt nước. Phải mất hơn hai khắc, Tinh Hồn mới đưa được khối huyền băng chứa Ngô Tinh lên mặt đất. Tinh Hồn thở hổn hển, nguyên lực trong đan điền sụt giảm, hắn liền lấy ra mấy viên Phục Nguyên đan cao cấp phục dụng, một lúc sau, nguyên lực lại tràn ngập kinh mạch.
Tinh Hồn đứng dậy, đi tới gần khối huyền băng, đôi mày kiếm nhíu lại. Sau đó hắn nâng tay phải lên, hỏa ấn trên mu bàn tay rực sáng, một con chim sẻ đỏ bay ra, hóa thành một phân thân Phượng Cửu. Tinh Hồn chính là muốn sử dụng Phượng vũ chân hỏa làm tan đi lớp huyền băng, giải thoát cho Ngô Tinh. Theo ý niệm của Tinh Hồn, Phượng Cửu phân thân khu động Phượng vũ chân hỏa nóng bỏng, bao phủ lớp huyền băng bên ngoài.
Phượng vũ chân hỏa quả nhiên có tác dụng, lớp huyền băng dày cọm dần mỏng lại, khoảng chừng nửa khắc sau, thì lớp huyền băng mới gần tan hết, chỉ còn một lớp mỏng chừng năm phân. Lúc này Tinh Hồn mới cho Phượng Cửu phân thân dừng lại, rồi thu nàng vào hỏa ấn trên mu bàn tay. Bỗng có âm thanh như có vật gì đó muốn vỡ ra, chỉ thấy lớp huyền băng có một vết nứt nhỏ, rồi dần dần lan tỏa ra. *Bang* một tiếng, lớp huyền băng vỡ nát, lộ ra thân thể Ngô Tinh.
Có lẽ vì bị nhốt trong lớp huyền băng quá lâu nên khi vừa mới được giải thoát, toàn thân không chút sức lực muốn ngã xuống. Nhưng dù sao Ngô Tinh vẫn là một cường giả Chân thành cảnh trung kỳ, thể chất đương nhiên vẫn là cường đại, chỉ hơi bị choáng một chút, liền sau đó phục hồi lại. Có điều, khí sắc trên gương mặt hắn vẫn rất nhợt nhạt, có thể nhận ra hắn bị nội thương nghiêm trọng đến mức nào.
Ngô Tinh mở mắt ra, ngẩn đầu lên nhìn người đang đứng trước mặt mình. Nam tử này quả thực anh tuấn phi phàm, thân mặc hồng y, đầu đội lam kim ngọc quan, tóc bó chỉnh tề, từ đầu rũ xuống eo. Mặt của hắn như bạch ngọc, đôi mắt màu huyết ngọc ẩn chứa lực lượng uy áp thần bí như bậc quân vương, hào quang sáng bóng, đôi môi mỏng, thập phần đoan chính, tổng thể mà nói là anh tuấn phi phàm, nam tử thế gian ít ai so được. Ngô Tinh cảm giác được nam tử này thập phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được là người nào. Thanh âm trầm xuống, mở lời hỏi:
- Ngươi là ai? Có thể đem bổn tọa từ đáy hồ lên đây, phá đi lớp huyền băng, thực lực đúng là kinh người.
Tinh Hồn cũng không quá ngạc nhiên vì Ngô Tinh không lập tức nhận ra được hắn. Cái bộ dạng hiện nay, dù đứng trước tử địch của Tinh Hồn là Trịnh Thần Không, chỉ sợ trong khoảng khắc cũng không nhìn ra được. Tinh Hồn thần thái vẫn như trước, không buồn không vui nói:
- Nửa năm không gặp, chẳng ngờ ngươi lại thê thảm đến mức này.
Đôi mày kiếm của Ngô Tinh nhíu lại, nghe nam tử này nói là đã gặp qua hắn làm cho nội tâm có chút bất ngờ. Bỗng linh quang trong đầu lóe lên, lập tức nhớ đến hình ảnh người thiếu niên trẻ tuổi có tu vi Đế cấp hai lần gặp Ngô Tinh, lần đầu là cứu người, lần thứ hai là nói chuyện với hắn. Trong đôi mắt Ngô Tinh không khỏi kinh ngạc, hỏi:
- Chẳng lẻ, ngươi chính là tiểu tử lúc đó? Sao bộ dạng ngươi lại thay đổi nhanh chóng đến vậy?
- Nhớ ra rồi sao. Chuyện này khá dài dòng, để nói sau đi. Bây giờ quan trọng là ngươi, nội thương vì sao trở nặng đến vậy?
Tinh Hồn hỏi ngay vào vấn đề của Ngô Tinh. Trước đây đã từng nói, Ngô Tinh chính là đồng mình của Tinh Hồn, nếu có thể chạy chữa được thương thế của Ngô Tinh, sau này rất có lợi cho bá nghiệp của Tinh Hồn.
Chỉ thấy Ngô Tinh chậm rãi đứng thẳng người dậy. Thân hình hắn cao gần hai thước, cao hơn Tinh Hồn cơ hồ hai cái đầu, thế nhưng không hiểu sao, đứng trước Tinh Hồn, khí thế của hắn lại thua kém rất nhiều. Trong lòng Ngô Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ ra Tinh Hồn là người mà yêu tộc hắn chờ đợi, bây giờ có lẽ đã hoàn toàn thức tỉnh được năng lực, toát ra khí thế như thế này cũng là điều dễ hiểu. Ngô Tinh trầm ngâm một lúc, sau đó mới bắt đầu kể:
- Tiểu tử, trước đây bổn tọa từng kể với ngươi, trong Thần ma chi chiến trăm vạn năm trước, bổn tọa bị thương rất nặng. Chính là do yêu hạch bị vỡ nát, lại bị trúng Huyền âm cổ độc, tu vi với từ Thần hoàng cảnh suy giảm nghiêm trọng. Bổn tọa trốn trong Dạ sơn này, là bởi vì bên dưới Dạ sơn có một dòng Thánh phẩm linh mạch, dựa vào đó mới chống chọi được với Huyền âm cổ độc. Thế nhưng Thánh phẩm linh mạch vẫn bị bổn tọa dùng hết, Huyền âm cổ độc bất ngờ phát tác nên mới bị đóng thành một khối băng. Nếu không phải tiểu tử ngươi tới kịp, chỉ sợ thọ nguyên bổn tọa tiếp tục rút ngắn.
Tinh Hồn lặng im nghe Ngô Tinh kể. Vết thương của Ngô Tinh, đương nhiên Tinh Hồn có thể nhận ra được. Chỉ là hắn không nhận ra Ngô Tinh còn trúng cả Huyền âm cổ độc, một loại cổ độc cực mạnh khiến cho kẻ bị trúng phải tinh huyết dần đông lại, toàn thân lạnh lẽo, cuối cùng hóa thành một khối băng. Ngô Tinh có thể chống chọi trong suốt một trăm vạn năm, có thể biết ý chí của hắn cường đại đến mức nào. Có điều, Huyền âm cổ độc vẫn quá bá đạo, Ngô Tình cuối cùng vẫn không có chống lại được.
- Bổn tọa chờ đợi trong suốt một trăm vạn năm qua, rốt cuộc vẫn có thể gặp được ngươi chính là may mắn của bổn tọa. Nếu có thể trông thấy ngươi chấn hưng Yêu tộc, cho dù có chết, bổn tọa cũng cam lòng.
Nghe ngữ điệu của hắn, có lẽ là buông xuôi tất cả. Một đại cường giả Thần hoàng cảnh, không ngờ lại có thể nói ra những lời này, làm cho Tinh Hồn có chút cảm khái. Có điều, cảm thông là một chuyện, đồng ý hay không lại là một chuyện khác. Tinh Hồn nhìn Ngô Tinh, nghiêm túc nói:
- Bây giờ nghĩ đến cái chết vẫn còn là quá sớm đấy. Ta vẫn cần ngươi trợ giúp ta hoàn thành bá nghiệp.
Ngô Tinh cười khổ một tiếng:
- Bổn tọa cũng rất muốn, thế nhưng Huyền âm cổ độc lại quá cường hãn. Thọ mệnh của bổn tọa, chỉ sợ không sống quá năm năm. Mà trong năm năm này, chịu không biết bao nhiêu đau khổ, sống không bằng chết. Làm sao mà có thể giúp được ngươi.
- Ta có biện pháp giải độc cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý trở thành một phần sức mạnh của ta, ta không chỉ giải độc cho ngươi, còn giúp ngươi trở lại với thời kỳ đỉnh phong, thậm chí là còn mạnh hơn nữa.
Tinh Hồn chấp hai tay sau lưng, tu rằng đã thu liễm khí thế nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác muốn quỳ bái, tựa như bậc đế quân đứng trước vạn vật chi linh. Nội tâm Ngô Tinh vừa mừng vừa sợ, ánh mắt sắc bén như kiếm kia, lời nói ra như thiên quân nhất phá, làm cho kẻ đã buông bỏ khỏi lửa thế gian lại bừng bừng khí thế. Ngô Tinh không kiềm được cảm giác đang bùng cháy, ánh mắt nóng bỏng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi xác định có thể giải độc cho bổn tọa?
Tinh Hồn gật đầu chắc nịch, làm cho Ngô Tinh mừng rỡ. Hắn cười lớn, giọng cười vang khắp thủy động, quên đi cả đau đớn bản thân, vẻ mặt tươi rói:
- Được, bổn tọa đồng ý đi theo ngươi, trở thành một phần sức mạnh của ngươi. Chỉ cần là lời nói của ngươi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, bổn tọa vẫn sẽ đồng ý.
Tinh Hồn mỉm cười, đây chính là viên gạch đầu tiên trong bá nghiệp xưng vương của hắn. Ai mà ngờ được, Ngô Tinh đi theo Tinh Hồn, sau này danh tiếng vang khắp thiên hạ, ngay cả Tiên Ma giới người nào nghe qua danh tiếng của Ngô Tinh, giống như là tiếng sâm vang bên tai. Nhưng đó là chuyện của tương lai, bất tất phải đề cập tới. Lại nói Tinh Hồn, trông thấy Ngô Tinh sảng khoái như thế, hắn không hề có một biểu cảm nào cả. Đợi khi tiếng cười ngưng lại, Tinh Hồn mới lạnh giọng nói:
- Như vậy là được rồi, một lát nữa ta sẽ bắt đầu giải độc cho ngươi. Có điều, ta cảnh cáo ngươi một câu, còn ở trước mặt ta xưng là bổn tọa, không cần phải đợi thọ nguyên ngươi hết, ta sẽ tự tay lấy đầu ngươi. Ta có thể đem ngươi từ dưới đáy hồ lên, thì đương nhiên là có biện pháp giúp ngươi đi viếng Diêm La điện một chuyến.