Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 7: Chương Nga biến mất



Phong bạo cuồn cuộn, thổi tung mọi vật. Chỉ thấy từ trên bầu trời đen kia, một vòng tròn ma pháp rộng khoảng năm thước, khí thế tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ. 

Cường giả ở Vô Thượng Thiên biến sắc, chẳng ai kịp phản ứng. Uy lực bá đạo mức này, cho dù là cường giả Chí Tôn thần chỉ sợ cũng không bằng. Đó không phải là thiên uy của Thiên địa đại đạo, mà là của một người nào đó. Sức mạnh hủy thiên diệt địa, thao túng tự nhiên. Mạnh mẽ đến độ không ai dám động đậy.

Ngay cả cung chủ Vô Thượng Thiên cũng bị đè ép không thể cử động, đừng nói là người khác. Chỉ biết vị cường giả không rõ danh tính kia đến đây là để trừng phạt Huyền Cơ tôn giả. Trước giờ chưa từng nghe nói Huyền Cơ đắc tội với ai cả. Sao có thể bị một người có thực lực vô địch ngần ấy tru sát. 

Chỉ thấy trong một cái chớp mắt, từ trung tâm vòng ma pháp kia, chín tia tử lôi đánh thẳng xuống đỉnh Chương Nga. 

*Ầm* một tiếng, cả một vùng bị rung chuyển. 

Khói bụi mờ mịt, cuồng phong nổi loạn. 

Phải mất đến mấy phút sau, khói bụi tan dần thì mọi người mới giật mình. Trước mặt là một vùng đất bằng phẳng. Đỉnh núi Chương Nga sừng sững vừa nãy đã đi đâu mất. 

Trên mặt đất vẫn còn đọng lại dấu vết của lôi điện, phát ra những tiếng kêu lách tách. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, một ngọn núi đồ sộ đã bị bốc hơi. Và Thiên Cơ các cũng theo đó mà biến mất. 

Mây đen biến mất. Trời đất dần yên tĩnh. 

Cả ngàn người ở đây, không ai nói được lời nào. Mồ hôi lạnh thấm ướt y phục. Gió thổi thoáng qua cũng khiến cho họ rùng mình.

Chẳng ai biết đã có chuyện gì xảy ra. Đứng ngây ngốc ở đó, nhìn khung cảnh tưởng như bình thường mà rất kinh khủng.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Đào hoa đảo.

Những con sóng vẫn dạt vào bờ, mang theo hơi mặn của khơi xa và cả những nguồn tài nguyên thiên nhiên cho nơi này. Một ngày như mọi ngày, ngư dân lên thuyền ra khơi đánh bắt, người thì buôn bán ngoài chợ mưu sinh qua ngày.

Hôm nay là một ngày khá đặc biệt với gia đình ba người lão ngư ông. 

Người thiếu niên bất tỉnh bên bờ biển sau hơn một tháng bất tỉnh, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại. Hà đại phu vừa lấy thuốc men bên nội lục trở về, đã lập tức bị Lâm Quan và Tiểu Ngư Nhi dẫn lên nhà. 

Nhìn hắn bây giờ bình ổn hơn trước. Hà đại phu sau khi bắt mạch cho hắn thì giật mình. Tốc độ phục hồi của người thanh niên này rất nhanh. Mấy phần xương bị gẫy đã nối liền lại, kinh mạch, khí huyết lưu thông rất tốt. Hà đại phu phải thán phục cơ thể của người thanh niên này thật thần kỳ. 

Chỉ có một điều hơi tệ một chút, đó là mắt của hắn bị tổn thương rất nặng. Tay chân, xương cốt bị thương thì chữa lành không quá khó khăn. Nhưng mắt bị tổn hại thì rất khó lành được. Với y thuật hiện giờ của Hà đại phu, muốn giúp hắn nhìn thấy được là điều không thể.

Bích Nguyệt nét mặt lộ rõ sự lo lắng, giọng điệu hơi kích động:

- Hà đại phụ, chẳng lẽ không có cách nào sao? 

Hà đại phu thở dài lắc đầu. Ý tứ bất lực đã hiện rõ trên gương mặt của ông. 

Lâm Quang chợt có một suy nghĩ, liền hỏi Hà đại phu:

- Nếu có thể mời được các Luyện Dược sư, liệu có thể chữa được không?

Hà đại phu thẳng thừng trả lời:

- Vô ích thôi. Lão phu vốn là người sống bên nội lục, cả đời đi qua không biết bao nhiêu nơi, kiến thức trong giang hồ tích lũy được không hề ít. Lão phu biết, Luyện Dược sư chính là một trong năm nghề tôn quý nhất khắp ngũ hoang, giúp cho con người phục hồi sinh mệnh, tăng trưởng tu vi. Nhưng lão chưa từng nghe nói có Luyện Dược sư nào có thể chữa lành được đôi mắt bị hư cả. Y học và Luyện Dược sư căn bản không khác nhau nhiều, đều phải có kiến thức về Dược lý (*). Với nền y học hiện tại, thì chỉ có thể làm cho người mù nhìn thấy được trong một khoảng thời gian nhất định. Còn về chữa trị hoàn toàn là không thể.

Lâm Quang, Bích Nguyệt, lão ngư và Tiểu Ngư Nhi tuy không hiểu hết được những gì mà Hà đại phu nói. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hà đại phu thì họ hiểu, không có cách nào để giúp được người thiếu niên kia. 

Lâm Quang mới hỏi tiếp:

- Vậy Hà đại phu, cách để giúp hắn nhìn thấy được trong một thời gian ngắn là gì?

- Cũng tùy vào từng loại tổn thương mà các cách thức và thời gian nhìn thấy khác nhau. Lão phu quan sát mắt hắn, thì phần bên trong bị hư hại nhiều. Hình như có máu tràn vào trong nữa. Khi khám cho hắn lần trước, phần đầu của hắn bị ngoại lực tấn công, làm tổn thương kinh mạch ở đầu. Có thể đã ảnh hưởng nhiều đến não bộ. Bây giờ hắn không thể tiếp xúc với ánh sáng, muốn đưa hắn ra ngoài thì nên buộc mắt lại. Còn việc có cách nào để giúp hắn nhìn được, thì chỉ có một cách duy nhất là có một người nội lực cao thâm nào đó dùng nội lực bảo vệ các phần bị tổn thương, giúp nó tạm thời hoạt động trở lại thì mới nhìn được. 

Biện pháp này của Hà đại phu khó có thể thực hiện. Bởi bây giờ chẳng ai hơi sức đâu phí công vì người khác. Lâm Quang tuy có lòng cũng không giúp gì được. Mọi thứ đều rơi vào bất lực. Nếu có kì tích xuất hiện, may ra còn có thể. 

Người thiếu niên kia vẫn cần nhiều thời gian nghỉ ngơi. Tạm thời chưa thể vận động được. Hà đại phu kê cho hắn đơn thuốc, giúp hắn mau chóng phục hồi sức khỏe. Mọi người phải tiếp tục trông chừng hắn, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì tìm hiểu thân thế của hắn. 

*********

(*): Dược lý học là môn khoa học nghiên cứu thuốc men, bao gồm các kiến thức về: nguồn gốc; thành phần hóa học, tính chất lý hóa; sự khếch tán và phân bố các mô, chuyển hóa, thải trừ trong cơ thể; cơ chế tác dụng, tác dụng có ích, tác dụng có hại và các tương tác; áp dụng điều trị, chỉ định, cách dùng, liều lượng và chống chỉ định. (Định nghĩa cổ điển) – Nguồn Wiki.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.