Ngay khi Trần Lâm Kiến mở cái hộp chứa gốc cây thượng cổ kia, bỗng nhiên từ trong Huyền Tiên các, Phượng hoàng cổ cầm bỗng có cảm ứng. Tinh Hồn lập tức cảm giác được, cái gốc cây vốn không còn sinh cơ kia chắc chắn không phải vật tầm thường. Có thể cả hai có chung nguồn gốc với nhau cũng nên. Tinh Hồn không chần chừ, liền hô giá:
- Ba trăm vạn kim tệ.
Đại sảnh lại hướng mắt nhìn về hắn. “Cái tên này, không biết có bao nhiêu tền trong người.” Người nào cũng có câu hỏi này trong đầu cả. Trần Lâm Kiến thì vui mừng, vốn dĩ tưởng rằng chỉ thu lại được một ít tiền lời đã là tốt lắm rồi, không ngờ lại được tới ba trăm vạn kim tệ. Gốc cây này, tuy rằng Lục Nguyên thương hội biết là vật bất phàm, nhưng dù đã vận dụng mọi cách vẫn không thể khiến sinh cơ trở lại. Vậy nên mới quyết định bán đi. Trần Lâm Kiến gõ gõ búa:
- Vị công tử này ra giá ba trăm vạn kim tệ, không biết có vị nào ra giá cao hơn không?
Chẳng người nào mở miệng ra giá cao hơn nữa cả. Bởi vì chẳng ai muốn tốn tiền để mua một thứ vô giá trị. Họa chăng chỉ có tên điên khùng, dư tiền mới bỏ một mớ tiền ra mua. Và không ngờ đã có một tên điên khùng đã xuất hiện. Thấy không ai có ý định ra giá nữa, Trần Lâm Kiến đành phải thành giao gốc cây thượng cổ cho Tinh Hồn.
Tinh Hồn lại ném một cái càn khôn trạc chứa ba trăm vạn kim tệ cho Trần Lâm Kiến, thế là thượng cổ bảo thụ đã lọt vào tay hắn. Chẳng ai mà ngờ được, một cái gốc cây vốn không còn sinh cơ, là một vật phế phẩm sau này lại khiến cho hàng trăm vạn người ở thượng giới thèm khát. Thế nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc để tìm hiểu về gốc bảo thụ này. Trần Lâm Kiến cho người đưa gốc bảo thụ vào trong, để cuối giờ giao lại cho Tinh Hồn.
Tính tới thời điểm hiện tại, Tinh Hồn đã tiêu hao hơn một triệu bảy trăm vạn kim tệ, một con số khổng lồ, cho dù là đệ nhất phái Lang Gia thành như Cổ La tông, nhiêu đó tiền cũng đủ duy trì trong vòng năm năm. Phòng cao cấp số năm, Vệ Vô Thanh sắc mặt vặn vẹo khó coi, ra lệnh cho một hộ giả sau lưng:
- Lập tức điều tra thân phận của hắn cho bổn công tử.
- Tuân lệnh Vệ công tử.
Hộ giả kia nhận lệnh, rồi mở cửa rời khỏi phòng. Vệ Vô Thanh hơi thở không đều, cực kỳ tức giận, khiến cho mấy người cùng phòng với hắn sợ hãi tột độ, không giám hó hé một cái gì cả. Còn bên phòng số ba, Hoa Tử Khâm mục quang âm trầm, tay xoa xoa cầm đang suy nghĩ, miệng nói:
- Càng lúc càng thấy tên đó thú vị. Thật muốn kết giao bằng hữu với hắn.
- Đệ cũng giống như huynh vậy.
Dịch Phong Hành đồng dạng cũng giống như Hoa Tử Khâm. Hai người có chung một suy nghĩ, sau khi kết thúc buổi đấu giá này, nhất định phải đích thân tới gặp Tinh Hồn.
Buổi đấu giá lại tiếp tục, Tinh Hồn hiện tại chỉ còn chờ hai kiện hàng cuối cùng. Một cái là Tinh tú băng quả, còn lại là món không có ghi trên danh sách đấu giá. Rất đáng mong chờ. Mấy món về sau càng lúc giá càng cao. Mỗi buổi đấu giá như thế này, không biết Lục Nguyên thương hội thu về bao nhiêu tiền đây, có thể nói chính là một con số khổng lồ. Bỗng linh quang trong đầu Tinh Hồn lóe lên, muốn dựng đại nghiệp, không phải chỉ có thực lực cao cường, mà còn phải có nguồn tài chính khổng lồ nữa. Tuy rằng tiền không phải là tất cả, nhưng cổ nhân có câu “có tiền mua tiên cũng được”, chính là muốn nói ma lực đồng tiền rất lớn. Đây cũng là một cái kinh nghiệm quý báu giúp cho Tinh Hồn hoàn thiện kế hoạch hiện tại của mình.
Tinh Hồn không lên tiếng, hai người Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành cũng giống như vậy. Mấy kiện hàng về sau, tuy rằng đều là thuộc hàng cao cấp, như kiện chiến giáp, trường kích, linh dược… nhưng mấy thứ đó đều không thể lọt vào mắt xanh của Tinh Hồn, Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành. Tên Vệ Vô Thanh kia, mấy lần đều cạnh tranh kịch liệt, cũng thu được một số cái vừa ý.
Cuối cùng cũng đến, chính là Tinh tú băng quả. Trước đó, Hoa Tử Khâm nói:
- Dịch Phong Hành, cái Tinh tú băng quả kia chúng ta không cần, cứ đứng một bên quan sát.
Dịch Phong Hành gật đầu đồng ý. Còn mấy người còn lại, ai ai cũng cảm thấy phấn kích. Một cái hộp ngọc màu xanh rất đẹp, được tạo nên từ Hải hương thiết thạch, dùng đề bảo quản linh dược, kỳ bảo cực kỳ tốt. Cái hộp lam ngọc đặt trên bàn, Trần Lâm Kiến mở cái hộp ra, một cỗ linh lực tinh thuần lan tỏa khắp không gian. Đôi mắt người nào cũng sáng rực lên, tham lam nhìn cái hộp lam ngọc đặt trên bàn kia. Nếu không phải đây là Lục Nguyên thương hội danh tiếng lẫy lừng, thì bọn họ đã lao lên điên cuồng tranh đoạt rồi.
Trần Lâm Kiến đóng cái hộp lại, tỏa ra uy áp để làm yên ổn lại đại sảnh, sau đó nói:
- Thứ vừa rồi mà lão phu cho các vị xem, chính là kiện hàng áp chót Tinh tú băng quả. Tác dụng của nó cực kỳ nghịch thiên, không chỉ đề thăng tu vi, giúp võ giả tăng liền một cấp, còn mở rộng kinh mạch, mở rộng khí hải. Đối với võ giả băng thuộc tính thì công dụng còn muốn lớn hơn nữa. Tinh tú băng quả, chính là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu…
- Lão già đừng lãi nhãi nữa, mau cho đấu giá đi.
Mọi người trong đại sảnh lúc này đã rơi vào điên cuồng rồi. Ai cũng đều mong muốn có được Tinh tú băng quả cả, hoàn toàn không hề có hứng thú nghe Trần Lâm Kiến luyên thuyên dài dòng. Chỉ thấy Trần Lâm Kiến cười một cái, rồi sau đó nói:
- Giá khởi điểm Tinh tú băng quả là hai triệu năm trăm vạn kim tệ. Mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi vạn kim tệ.
Cả đại sảnh hít vào một hơi lạnh. Hai triệu năm trăm vạn kim tệ, chỉ mới là giá khởi điểm thôi mà lại cao kinh khủng đến vậy. Ngay lập tức làm cho tâm tứ của phần lớn võ giả chùn xuống. Cho dù là bán cả cái thân cũng không đủ để mua nữa. Giá đúng là cao thật, nhưng không phải là không có người kia. Kẻ ra giá đầu tiên, chính là Vệ Vô Thanh:
- Bổn công tử ra giá hai triệu năm trăm năm mươi vạn kim tệ.
Đưa ra mức giá hơn giá khởi điểm đúng năm mươi vạn, cũng chính là biểu hiện, số tiền hắn đem theo không phải là quá nhiều. Lúc trước tranh mua vài kiện vũ khí, linh được đã tiêu tốn không ít tiền của Vệ Vô Thanh. Trong lòng thầm mong không có tên nào tranh đoạt cũng hắn. Nhưng nào có chuyện như vậy, vì ở đây có không ít bậc vương tôn công tử, cao thủ một phương đến chỉ để tranh đoạt Tinh tú băng quả này. Ngay khi Vệ Vô Thanh dứt lời, thì đã có một người khác nâng giá cao hơn:
- Lão phu ra giá hai triệu sáu trăm vạn kim tệ.
Vừa ra giá là một lão giả tóc điểm bạc, tu vi Chân thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Nhìn điệu bộ của lão, dường như rất là muốn có được Tinh tú băng quả. Vệ Vô Thanh tức giận, nhưng không thể nào gây chuyện được, lại nâng mức giá cao hơn:
- Hai triệu sáu trăm năm mươi vạn kim tệ.
Lại có một người khác nâng giá:
- Hai triệu bảy trăm vạn kim tệ.
- Hai triệu tám trăm vạn kim tệ.
- Hai triệu tám trăn năm mươi vạn kim tệ.
- ………
Giá liên tục tăng, thế nhưng chỉ chênh lệch năm mươi vạn kim tệ hoặc một trăm vạn kim tệ. Cũng là do giá của Tinh tú băng quả quá cao, ít có người mang theo đủ tiền. Vệ Vô Thanh trong lòng nóng bỏng, chỉ thấy mặt hắn cực kỳ khó coi, quát lớn:
- Bổn công tử ra giá ba triệu năm trăm vặn kim tệ.
Cả đại sảnh lập tức hướng nhìn căn phòng của Vệ Vô Thanh, không ngờ hắn lại nâng lên đến ba triệu năm trăm vạn như vậy. Mà đây cũng là cái giá cực hạn của Vệ Vô Thanh rồi, nếu có người ra giá cao hơn thì hắn đành phải ngậm ngùi từ bỏ. Bên phòng số năm, Dịch Phong Hành khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ chán chường nói:
- Hoa Tử Khâm, đệ thấy bọn họ ra giá chán quá. – Bỗng đôi mắt hắn sáng lên, lộ vẻ tinh quái – Hay là nên đổ thêm dầu vào cho thêm phần phấn khích.
Hoa Tử Khâm nhìn hắn cười, biết rõ cái tính nết Dịch Phong Hành nên chỉ lắc đầu cười, cũng không có ngăn cản. Chính Hoa Tử Khâm cũng đang có ý định như vậy. Dịch Phong Hành quát lớn một tiếng:
- Ta ra giá năm triệu nghìn vạn kim tệ.
Vệ Vô Thanh đôi mắt chằn chịt tia máu, như muốn nổi lên ngọn lửa, sát khí đằng đằng. Hắn tức giận quát lớn:
- Hỗn đản, ngươi liệu có đủ năm triệu nghìn vạn kim tệ không mà ra giá như vậy hả. Hay là muốn phá bổn công tử.
Mọi người lại nhìn sang Dịch Phong Hành đang đứng ở cửa sổ, ánh mắt cũng hơi lộ vẻ nghi ngờ. Chỉ thấy Dịch Phong Hành phe phẩy cái quạt trên tay, phong tao cao quý, mục quang khinh thường nhìn Vệ Vô Thanh nói:
- Ta ra giá được, thì đương nhiên là trả được. Còn kẻ không đủ tiền thì cút đi chỗ khác, đừng có mà ở đây diễn trò.
- Ngươi…
Vệ Vô Thanh tức muốn hộc máu, nhưng không thể nào làm gì khác được. Muốn đánh Dịch Phong Hành sao, còn phải xem thử nơi này là chỗ nào. Là Lục Nguyên thương hội đỉnh đỉnh đại danh đấy, cho dù là Cổ Xích Phong phải kính trọng năm sáu phần, một nho nhỏ Vệ Vô Thanh làm sao mà dám phá hoại luật lệ ở đây được. Chỉ đành phải ngậm bồ hòn lại mà hôi. Bên kia, Dịch Phong Hành tựa hồ châm chọc Vệ Vô Thanh thì rất là hưng phấn.
Trần Lâm Kiến đôi mắt mừng rỡ, nói:
- Vị công tử đây ra giá năm triệu nghìn vạn kim tệ, có ai đưa mức giá cao hơn không. Phải biết Tinh tú băng quả là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu đâu. Đây có thể là cơ hội cực kỳ quý giá để sở hữu Tinh tú băng quả.
Trần Lâm Kiến liên tục dùng lời đường mật để dụ dỗ mọi người, hòng thu được cái giá còn cao hơn nữa. Thế nhưng, mức giá năm triệu nghìn vạn kim tệ đã là vượt quá một cái Tinh tú băng quả rồi, tuy rằng nghịch thiên thật, nhưng phải xem cái túi tiền của mình như thế nào cả.
Trần Lâm Kiến gõ búa lần thứ nhất, thì lập tức có người lên tiếng:
- Ta ra giá năm triệu một trăm nghìn vạn kim tệ.
Nhìn sang thì thấy, một trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, y phục biểu lộ thân phận cao quý. Xem ra thân phận cũng không tầm thường. Khi trung niền này ra giá như vậy, thì không còn ai lên tiếng nữa. Dịch Phong Hành đã rất thỏa mãn khi đả kích Vệ Vô Thanh, nên đã không còn hứng thú gì nữa. Trần Lâm Kiến gõ búa lần thứ hai, định gõ búa lần thứ ba thành Tinh tú băng quả cho trung niên kia, thì lúc này lại một thanh âm khác vang lên. Chính là của Tinh Hồn, đã không còn nhiều người nữa, cũng là lúc nên ra mặt rồi. Tinh Hồn vẫn như lúc trước, khuôn mặt lãnh đạm không chút thay đổi mà nói: