Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 97: Phong hoa tuyết nguyệt (Hạ)



Quả nhiên, Tinh Hồn đúng là đang hướng tới Cổ La tông. Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành, bọn họ đương nhiên là không sợ một cái Cổ La tông nho nhỏ. Với thân phận tôn quý, chỉ sợ khiến cả tông chủ Cổ Xích Phong tự mình đón tiếp. Nhưng nếu muốn xông thẳng vào Cổ La tông, hai người hoàn toàn không có cái bản lĩnh này. Dù sao, Cổ Xích Phong kia cũng là cường giả Thần vương cảnh. Mắt thấy Tinh Hồn vẫn ung dung lãnh đạm như trước, chỉ sợ suy đoán của bọn có đến tám chín phần chính xác.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Trước đó vài phút, đám Vệ Vô Thanh hớt ha hớt hải chạy về Cổ La tông. Vừa về đến Cổ La tông, Vệ Vô Thanh lập tức chạy đến biệt viện sư phụ của hắn, có tên là Hướng Hữu Sơn, một trưởng lão có quyền lực rất cao ở Cổ La tông. Lúc này, Hướng Hữu Sơn đang ngồi uống trà với một vị trưởng lão khác, nhìn y phục thì cũng chính là trưởng lão Cổ La tông.

Vệ Vô Thanh sắc mặt vừa kinh vừa sợ. Hướng Hữu Sơn thấy thế thì nhíu mày, nghiêm chỉnh hỏi:

- Vô Thanh, không thấy Tống Thương trưởng lão đang ở đây à?

Thế nhưng Vệ Vô Thanh liền không có để ý đến câu nói của Hướng Hữu Thanh, càng không quan tâm gì đến trưởng lão Tống Thương kia. Giọng nói hớt hải, mang vài phần sợ hãi nói:

- Sư tôn, bên ngoài có kẻ giám giết chết người Cổ La tông chúng ta.

- Ngươi nói gì? Là kẻ nào không biết sống chết thế?

Hướng Hữu Sơn thoáng qua vẻ kinh ngạc, vài giây sau liền biến thành tức giận. Hữu thủ đập xuống bàn, ngay lập tức cái bàn tan biến thành tro bụi. Cổ La tông đã sừng sững tại Lang Gia thành cũng đã gần vạn năm, đã qua ba đời chủ nhân, từ trước đến giờ chiến lực vẫn luôn là đệ nhất trong ngũ đại tông môn. Cho dù là môn chủ của bốn đại tông môn còn lại đối với Cổ La tông cũng phải nể mặt ba phần. Thế nhưng không ngờ hôm nay có kẻ cả gan động chạm vào tôn nghiêm Cổ La tông, Hướng Hữu Sơn đương nhiên là động nộ. Mà không chỉ riêng gì Hướng Hữu Sơn, ngay cả trưởng lão Tống Thương khuôn mặt đã bao phủ một tầng sát khí.

Hướng Hữu Sơn khí thế tăng cao, chính là uy thế cường giả Chân thần cảnh trung kỳ, giọng nói sắc như lưỡi kiếm hỏi:

- Vô Thanh, kẻ không biết đó là ai?

- Đệ tử không rõ người này là ai, thế nhưng tu vi rất cao cường. Lúc hắn xuất thủ chết giết La Chí Xương trưởng lão, đệ tử hoàn toàn không biết.

Vệ Vô Thanh ánh mắt khiếp sợ khi nhớ lại viễn cảnh lúc đó, La Chí Xương đang chửi mắng ba người Tinh Hồn, chỉ trong một hơi thở thì sinh cơ tiêu biến. Hướng Hữu Thanh nghe vậy, nội tâm liền đoán, kẻ kia chắc chắn là một đại cường giả rồi. Thế nhưng, dù là kẻ nào đi nữa, dám động đến tôn nghiêm vạn năm Cổ La tông thì đều phải nhận trừng phạt cả. Hướng Hữu Sơn áp chế lại phẫn nộ trong lòng, lại hỏi Vệ Vô Thanh:

- Hiện tại hắn đang ở đâu?

- Hắn… hắn nói với đệ tử là gọi tất cả người Cổ La tông để đón chào hắn tới, và hắn sẽ hủy diệt Cổ La tông. – Giọng nói hắn run run, lắp ba lắp bắp, khó khăn lắm mới nói được hết câu.

- Cuồng vọng. Quá cuồng vọng rồi.

Tống Thương từ nãy giờ vẫn một mực im lặng, thế nhưng khi nghe Vệ Vô Thanh thuật lại ý tứ của Tinh Hồn thì đã không kiềm chế được. Nhìn khuôn mặt đầy sát khí kia, có lẽ là hận không thể ngay lập tức gặp Tinh Hồn rồi xuất kiếm chém Tinh Hồn thành mấy mảnh vậy.

- Tốt lắm, vậy để bổn tọa xem ngươi cuồng vọng đến mức nào. Vệ Vô Thanh, lập tức gọi tất cả trưởng lão tập hợp tại đại điện.

- Tuân lệnh sư tôn.

Vệ Vô Thanh cúi đầu nhận lệnh, sau đó rời khỏi biệt viện của Hướng Hữu Sơn, phân phó cho đám thuộc hạ của hắn đi thông báo với các trưởng lão. Nhìn bóng dáng Vệ Vô Thanh biến mất, Tống Thương quay sang hỏi:

- Hướng sư huynh, có nên thông báo chuyện này với tông chủ hay không?

Hướng Hữu Sơn lắc đầu, trầm giọng đáp:

- Không cần phải kinh động với tông chủ, chuyện này ta và ngươi giải quyết được rồi. Cổ La tông chúng ta đã lâu không phát uy, ngoại nhân thấy vậy nên phát sinh ý tứ khinh thường. Lần này chính ta sẽ bẻ gãy tay chân hắn, đem hắn treo lên cổng Tiềm Uyên thành để cho mọi người biết, dám động chạm vào tôn nghiêm Cổ La tông thì phải nhận hậu quả như thế nào.

Tống Thương gật đầu. Rồi hai người quay người hướng đến đại điện Cổ La, mở ra Lam sắc Chân nguyên vũ mà phi hành. Xem ra chuyến đi lần này của Tinh Hồn, cơ hồ rất náo nhiệt.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Bầu trời hôm nay thật trong xanh, không có một gợn mây nào. Ánh dương ấm áp chiếu xuống sưởi ấm vạn vật. Cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cho hắc y và mái tóc trắng của hắn lay động. Đằng sau lưng hắn là hai thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt vẫn còn đọng lại sự ngạc nhiên cùng khiếp sợ.

Chỉ thấy hắn mỉm cười, ngửa đầu nhìn lên tấm trên đại môn, thanh âm lãnh đạm như có như không:

- Cổ La tông, bổn quân đến thu phục ngươi đây.

Rồi Tinh Hồn mục quang liếc nhìn Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành hỏi:

- Hai ngươi có muốn cùng ta vào đó náo nhiệt một trận, hay là đứng một bên xem kịch đây?

Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành ngẩng ra vài giây, dường như là không biết quyết định như thế nào. Còn Tinh Hồn, chỉ thấy trên môi hắn nở ra một nụ cười thần bí, cũng không đình chỉ bước chân nữa, hai tay đặt ở sau lưng, tuy rằng không có phóng ra khí thế, nhưng bất kỳ người nào nhìn vào cái bóng lưng của hắn, không hiểu sao lại thấy hắn thật vĩ đại.

Tinh Hồn bước đến cánh cổng, chỗ này có mười đệ tử đang làm nhiệm vụ gác cổng. Mắt thấy Tinh Hồn đi tới, một tên chặn trước mặt, giọng nghiêm trang hỏi:

- Ngươi là ai, đến Cổ La tông có việc gì?

Tinh Hồn thần sắc bình thản, đáp lời:

- Ta đến đây để tiếp quản Cổ La tông. Các ngươi sẽ tránh đường chứ?

- Cuồng vọng. Dám ăn nói xằng bậy, người đâu, lên đánh chết hắn cho ta.

Bỗng khuôn mặt hắn trở nên đằng đằng sát khí, lập tức lấy ra một cái thiết trượng, đồng thời ra lệnh cho mấy người đứng sau tấn công Tinh Hồn. Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, bọn chúng không thấy thân hình Tinh Hồn đâu nữa. Mà kì lạ là, mười người bọn chúng đều thấy được mông của mình, rồi sau đó là thân thể ngã bệch xuống mặt đất. Trước đại môn Cổ La tông bây giờ tràn đầy mùi máu. Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành vẫn đứng như đóng cột chỗ đó, mắt vẫn dán chặt lấy Tinh Hồn. Chỉ thấy Tinh Hồn chậm rãi lướt qua mười người, đòng thời mười người đó, đầu đều rời khỏi cổ, tinh huyết bắn ra như cột.

Thật khiến người ta khiếp hãi. Bỗng nhiên, Hoa Tử Khâm cười phá lên, giọng nói có phần kích động, tựa hồ đang nói về phía hư không:

- Ha ha, náo nhiệt như vậy, nếu như chỉ đứng một bên thì thật là đáng tiếc à. Dạ Quân, đợi ta.

Nói rồi, Hoa Tử Khâm búng người vượt qua cánh cổng. Dịch Phong Hành hơi ngạc nhiên, làm huynh đệ với Hoa Tử Khâm mấy chục năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoa Tử Khâm có thái độ như thế này. Hoa Tử Khâm đã tiến vào Cổ La tông, hắn cũng không thể đứng đây, nên cũng xông thẳng vào đó.

Tại đại điện Cổ La, Hướng Hữu Sơn đứng ở vị trí cao, bên cạnh là trưởng lão Tống Thương vừa nãy đàm đạo cùng với lão. Mắt thấy mọi người đến đông đủ, Hướng Hữu Sơn bắt đầu nói:

- Các vị, hôm nay đệ tử của lão phu là Vệ Vô Thanh đã nói với lão phu một chuyện khiến cho lão phu cực kỳ tức giận. Cổ La tông chúng ta đứng đầu ngũ đại môn phái Lang Gia thành đã gần một vạn năm, bất kỳ người nào đối với chúng ta đều phải nể mặt ba phần. Thế nhưng hôm nay có một kẻ không biết sống chết, hiên ngang phát biểu rằng sẽ hủy diệt Cổ La tông.

Trưởng lão bên dưới nghe Hướng Hữu Sơn nói, thì liền nộ hỏa bốc lên. Tâm trạng bọn họ lúc này, đồng dạng cũng giống như Hướng Hữu Sơn lúc nghe Vệ Vô Thanh nói vậy. Hướng Hữu Sơn tỏa ra uy áp khiến mọi người im lặng trở lại, tiếp tục nói:

- Lão phu gọi mọi người đến đây, chính là muốn nói, dám đả động Cổ La tông thì chỉ có duy nhất con đường chết. Bây giờ các vị cùng ta…

Hướng Hữu Sơn đang nói, thì bỗng bên ngoài có âm thanh đánh nhau, nghe qua thì dường như là tiếng hét thảm của đệ tử Cổ La tông. Bỗng có một gã đệ tử từ ngoài chạy vào, sắc mặt khiếp hãi, giọng nói lắp ba lắp bắp, nói:

- Bẩm… có địch nhân tấn công…

Vừa dứt lời thì gã đệ tử này ngã bệch xuống đất, mắt trợn ngược, hơi thở đã tận, hoàn toàn mất đi sinh cơ. Nguyên một đám trưởng lão khuôn mặt vặn vẹo trở nên khó coi, một người không cầm được mà gầm lên:

- To gan, lại dám làm loạn Cổ La tông. Để lão phu xem, hắn có phải là ba đầu sáu tay hay không đây.

Hướng Hữu Sơn, Tống Thương và tất cả các trưởng lão đang định tiến ra ngoài, thì bỗng có một bóng đen tốc độ như quỷ mị, bay thẳng vào đại điện. Không một ai kịp thời phản ứng ngăn cản hắn cả, đến khi quay người nhìn qua thì đã thấy có một thiếu niên hắc y ngồi trên vị trí thượng tọa, trên gương mặt anh tuấn phi phàm kia lại có một cỗ khí tức chấn nhiếp chúng sinh, chính là khí chất vương giả người phàm không hề có được. Thiếu niên hắc y này, đương nhiên chính là Tinh Hồn.

Tinh Hồn từ bên ngoài xông thẳng vào Cổ La tông, khí thế như thiên quân nhất phá, ngồi xuống bảo tọa, gương mặt không chút động dung. Những người ở đây, không một ai xứng làm đối thủ của hắn cả. Cho dù là tông chủ Cổ La tông Cổ Xích Phong tu vi Thần vương cảnh kia nữa.

Lúc này Vệ Vô Thanh cũng đang có mặt ở đây, nhìn thấy Tinh Hồn thì hắn lập tức hoảng sợ, sắc mặt tái xanh không còn một giọt máu, run run nói:

- Là hắn, sư tôn, chính là hắn, kẻ đã nói sẽ hủy diệt Cổ La tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.