Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 98: Hữu sử đệ nhất (Thượng)



Hướng Hữu Sơn giật mình, ria mép co giật. Thiếu niên hắc y kia chính là người coi thường tôn nghiêm Cổ La tông, bây giờ gặp mặt vốn dĩ là nên lao lên đánh cho Tinh Hồn một trận. Thế nhưng khi nhìn vào mắt Tinh Hồn, một nỗi sợ hãi từ tận linh hồn dâng lên. Giống như ở trước mặt hắn, không phải là một thiếu niên trẻ tuổi cao ngạo, mà là một đầu cự long ngạo mạn coi thường chúng sinh, mà lão thì là một con kiến hôi. Đã là kiến hôi thì làm gì có bản lãnh chống lại cự long chứ.

Toàn trường bỗng chốc im lặng. Cuối cùng vẫn có người phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ ấy, người đó chính là người đi cùng với Hướng Hữu Sơn, trưởng lão Tống Thương. Chỉ thấy lão áp chế nỗi sợ hãi của mình, chỉ tay vào mặt Tinh Hồn, quát:

- Tiểu tử to gan, cút xuống ngay cho lão phu.

- Đừng… đừng chỉ tay vào hắn.

Vệ Vô Thanh vốn đang ngồi bệch dưới sàn, bóng ma khiếp hãi vẫn bao phủ lấy hắn. Khi thấy Tống Thương chỉ tay vào Tinh Hồn, Vệ Vô Thanh sắc mặt vốn đã xấu nay lại càng kinh khủng hơn. Cũng chính vì cái hành động đó mà La Chí Xương đã mất đi tính mạng của mình. Bây giờ, chính Tống Thương lặp lại kịch bản y như lúc đó. Vệ Vô Thanh hoảng sợ nhắc nhở, nhưng đang tiếc đã muộn.

Chỉ thấy huyết nhãn lóe lên, đồng thời một cỗ tinh thần lực khổng lồ chấn thẳng vào mi tâm của Tống Thương. Ngay lập tức, linh hồn của lão bị chấn vỡ nát. Giống như La Chí Xương, Tống Thương trong chớp mắt mất đi sinh cơ, ngã bệch xuống đất trong sự ngơ ngác của mọi người. Bọn họ lùi ra phía sau mấy bước, ánh mắt khiếp đảm nhìn Tinh Hồn, mồ hôi lạnh không cầm được mà túa ra. Khí tức tử vong đang phủ lấy toàn đại điện.

Bỗng lúc đó, có tiếng vỗ tay lặng lẽ vang lên một cách chậm rãi. Trưởng lão Cổ La tông hướng ra nhìn cửa đại điện, chỉ thấy có hai người thiếu niên trẻ tuổi đang từ từ bước vào. Hai vị thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi này, đương nhiên chính là Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành. Lúc ở bên ngoài quảng trường, hai người cũng đánh nhau một hồi với đám đệ tử Cổ La tông. Với thực lực của bọn họ, làm gì có ai đủ sức ngăn cản. Họa chăng chỉ có đám trưởng lão mới có thể áp chế được, nhưng đều đã bị Tinh Hồn tập trung ở đây cả rồi. Hai người tựa như sói giữa bầy cừu, đánh nhau rất thỏa thích. Lại nói, Dịch Phong Hành không ngờ Hoa Tử Khâm thường ngày điềm đạm hiền lành, nhưng từ khi nói chuyện với Tinh Hồn thì giống như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy, hành xử vô cùng quyết đoán.

Hoa Tử Khâm trên người phóng khí thế bất phàm, có điều đứng trước Tinh Hồn thì trăm lần không thể sánh được. Nụ cười nhẹ vẫn giữ ở trên môi, thanh âm nhẹ nhàng nói:

- Linh hồn công kích, đây là lần đầu tiên ta thấy có người sử dụng một cách hoàn hảo đến vậy. Dạ Quân, càng lúc ta càng muốn trở thành bằng hữu với ngươi đấy.

Đứng bên cạnh, Dịch Phong Hành không kìm được, ánh mắt rất đỗi kinh ngạc mà nhìn Hoa Tử Khâm, người huynh đệ mà hắn đã kết thân từ lúc còn bé. Những tưởng mình đã thấu hiểu được người huynh đệ này, nhưng từ cái giây phút ở cái khách điếm, nơi lần đầu tiên hai người gặp Tinh Hồn, thì càng lúc Dịch Phong Hành càng cảm thấy, Hoa Tử Khâm đã thay đổi. Mà sự thay đổi này quá mức nhanh chóng, đến nỗi Dịch Phong Hành không thể nào thích ứng kịp.

Tinh Hồn ngồi trên bảo tọa, gương mặt vẫn phi thường lãnh đạm:

- Trở thành bằng hữu của ta, không phải là chuyện dễ dàng. Thế nhưng đối với ngươi, ta cũng…

Bỗng Tinh Hồn ngừng lại những lời mình sắp nói, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ đang hướng tới chỗ này. Người sắp đến, chắc chắn chính là tông chủ Cổ La tông, Cổ Xích Phong. Trên gương mặt lãnh đạm kia, khóe miệng nở ra một nụ cười bí ẩn.

Một giọng nói thập phần phẫn nộ, gầm lên:

- Là kẻ nào dám đến Cổ La tông gây chuyện.

Tinh Hồn tay vẫn chống cằm chờ đợi Cổ Xích Phong. Đối với Tinh Hồn thì tựa như không có chuyện gì cả, còn với đám trưởng lão Cổ La tông thì một tia sinh cơ nở rộ ra. Cổ Xích Phong tu vi Thần vương cảnh sơ kỳ, chính là đệ nhất nhân Lang Gia thành. Bọn họ thập phần tin tưởng, đối với thực lực Cổ Xích Phong sẽ đánh bại được Tinh Hồn. Có thể nói, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng.

Dưới đương trường, Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành lập tức tránh sang một bên. Hai người biết rằng, một khi Cổ Xích Phong xuất hiện thì đại chiến chắc chắn sẽ xảy ra. Trong lúc Dịch Phong Hành dùng toàn lực quan sát, thì Hoa Tử Khâm chìm sâu vào suy nghĩ, Tinh Hồn đang thu phục Cổ La tông để làm gì? Bỗng trong đầu hắn hiện lên một cái suy nghĩ, Cổ La tông là đệ nhất tông môn Lang Gia thành, nếu như Tinh Hồn thu phục được, vậy bốn cái tông môn còn lại đã hoặc sớm muộn cũng lọt vào tay hắn. Thống nhất Lang Gia thành, đây chính là mục đích của Tinh Hồn?

Nghĩ đến đây, Hoa Tử Khâm không giấu được khiếp đảm cùng lòng khâm phục. Có thể nói, đây chính là lần đầu tiên Hoa Tử Khâm nảy sinh ý ngưỡng mộ người khác.

Chỉ nửa phút sau, một cái nhân ảnh xuất hiện giữa đương trường. Vừa xuất hiện là một trung niên tử bào với mái tóc đen dài, thoạt nhìn như người bốn mươi năm mươi tuổi, đôi mắt nổi lên gân đỏ, tâm trạng hẳn là đang rất giận dữ. Trung niên này tướng mạo uy nghi, thân hình cao lớn, cao như tùng bách, vững chãi như trì yên. Trung niên này chính là tông chủ Cổ La tông, Cổ Xích Phong.

Mắt thấy Cổ Xích Phong đến, đám người Cổ La tông không giấu được vui mừng, lập tức xung kính hành lễ:

- Bái kiến tông chủ.

- Tông chủ, tên nhóc kia dám bôi nhọ danh dự chúng ta, nhất định phải trừng phạt hắn.

- Đúng vậy, phải phế đi khí hải, rồi treo lên cổng thành cho mọi người biết, xúc phạm Cổ La tông thì phải nhận hậu quả như thế nào.

- Tông chủ đệ nhất.

- ………

Nguyên một đám ào ào bàn tán, miệng liên tục chửi mắng Tinh Hồn. Có điều không có ai dám nhìn thẳng vào Tinh Hồn mà chỉ trích cả. Bởi cái xác vẫn còn ấm của Tống Thương kia chính là lời cảnh cáo. Bởi công kích linh hồn, cho dù Cổ Xích Phong đứng đây cũng khó lòng ngăn cản được.

Cổ Xích Phong xua tay để trấn an mọi người, mục quang trừng Tinh Hồn, tuy rằng nói chậm rãi nhưng vẫn không giấu được sự tức giận:

- Ngươi là ai, Cổ La tông chúng ta chưa hề động chạm gì đến ngươi, vì cớ gì lại đến đây gây chuyện?

Tinh Hồn cười cười, vẫn bảo trì thái độ như trước, nhưng lời nói của hắn lại rất ngạo khí:

- Hiệu xưng Ma Quân, hôm nay đến đây là để thay ngươi tiếp quản Cổ La tông.

- Càn rỡ! Tông chủ, nhất định phải dạy cho tiểu tử này một bài học.

- Phải cho hắn sống không bằng chết.

- Tông chủ………

- ………

Câu nói đầy sự ngạo mạn của Tinh Hồn làm cho bọn họ nộ hỏa dâng lên tới đỉnh đầu. Nếu không phải vì úy kỵ thực lực quá mạnh mẽ của Tinh Hồn, thì có lẽ bọn họ đã lao lên xé Tinh Hồn thành trăm ngàn mảnh rồi. Thế nên, tuy rằng tức giận nhưng vẫn đứng đằng sau lưng Cổ Xích Phong.

Đứng ở một góc đại điện, Hoa Tử Khâm cười thầm trong lòng, xem ra suy đoán của hắn mười phần thì có đến chín phần nắm chắc. Và không hiểu vì sao, giờ phút này Hoa Tử Khâm thập phần tin tưởng thực lực của Tinh Hồn sẽ đánh bại Cổ Xích Phong. Hơn nữa là đánh bại toàn diện chứ không thảm kiểu thắng thảm.

Cổ Xích Phong bây giờ cũng không áp chế được hỏa khí của mình nữa, khí thế Thần vương cảnh bùng phát ra. Lờ mau sau lưng Cổ Xích Phong có một ảo ảnh cự nhân khổng lồ, khí thế xông thẳng lên mây xanh, khiến cho thiên địa biến sắc. Đồng thời gầm lên:

- Tiểu tử ngạo mạn. Bổn tọa phải dạy cho tiểu tử thối ngươi một bài học nhớ đời.

Vừa dứt lời, Cổ Xích Phong hữu thủ thành quyền, đồng thời một ảo ảnh cự nhân xuất hiện ở sau lưng, đồng thời khí thế bạo tăng, tựa hồ có thể dời non lấp biển. Quyền kình xuất ra, tựa như một ngọn tiểu sơn hướng Tinh Hồn đè ép:

- Bá vương phá sát quyền.

Ngay khi quyền kình còn cách Tinh Hồn chừng hai mét, thì tử khí bất thình lình xuất hiện bao phủ lấy Tinh Hồn. Cũng trong lúc này, một cái tiếng long ngâm vang lên giữa thiên địa. Long uy phá tan đi khí thế bài lãng của Cổ Xích Phong, khiến cho quyền kình của hắn giảm đi phân nữa. Thủy hỏa hai đầu cự long to đến hơn năm mươi thước, long uy cuồn cuộn, bá đạo vô cùng. Cổ Xích Phong biến sắc, muốn thu lại tuyệt chiêu nhưng đã muộn, không thể thu hồi lại được nữa. Quyền kình vào thủy hỏa song long tiếp xúc, trong không khí vang lên âm thanh vỡ nát, phong bạo cuồng loạn, khiến cho đại điện Cổ La tông sụp đổ. Đám người đứng trong kinh biến, tựa như ong vỡ tổ, lập tức chạy ra khỏi đại điện thật nhanh. Có mấy kẻ xui xẻo, bị dư lực của trận giao phong chấn vỡ nát thần hình, đi đời nhà ma.

Đám trưởng lão Cổ La tông hiện đứng cách chỗ Tinh Hồn và Cổ Xích Phong đánh nhau năm sáu trăm thước. Mắt nhìn đại điện bị vỡ nát kia mà không khỏi khiếp đảm, nếu như vừa rồi không nhanh chân thì có lẽ đã tán thân rồi. Lại đưa mắt nhìn quanh, thấy có không ít người vắng mặt, có người thì quần áo tan nát, nội thương ngoại thương tùm lum mà thở dài. Nhớ đến người thiếu niên hắc y kia, tuổi còn trẻ mà thực lực cao cường đến vậy.

Bỗng có tiếng hét thảm từ trong tầng khói bụi mờ mịt kia, một cái nhân ảnh bay ngược ra. Định thần lại thì đúng là tông chủ Cổ La tông Cổ Xích Phong. Đám người Cổ La tông khiếp sợ, đây chính là người mà bọn họ làm chỗ dựa, thật không ngờ chỉ sau một lúc đã hoàn toàn sụp đổ. Cổ Xích Phong đã bị người thiếu niên hắc y kia một chiêu đánh bại.

Khi mây bụi tan biến, thân hình Tinh Hồn hiện ra. Tất cả mọi người tròn mắt kinh ngạc, bởi vì, Tinh Hồn vẫn ngồi yên một chỗ trên bảo tọa, thân thể không một chút suy siển nào cả. Nhìn sắc mặt hắn tựa hồ không có chuyện gì xảy ra cả. Còn bên dưới mặt đất đổ nát kia, Cổ Xích Phong miệng đầy máu tươi, y phục đã nhuộm một mảng máu lớn, nội thương xem chừng không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.