Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 101: Long tranh hổ đấu (Trung)



Không gian xung quanh Mặc Uyên trở nên vặn vẹo, tản ra khí thế kinh thiên, tựa như một vị thượng cổ đại đế khiến cho chúng sinh triều bái, hai tay chuyển động liền xuất hiện hai đầu long ảnh vô cùng chân thật, long uy phát ra mạnh mẽ, chỉ ngâm một tiếng thì đã khiến cho thương thiên biến chuyển, trên bầu trời mây đen đột ngột kéo đến, sấm chớp rền vang bạo tạc thành những âm thanh chói tai. 

- Thần long xuất hải. 

Theo thanh âm long ngâm vang lên, không gian xung quanh đột nhiên vang lên tiếng động như âm thanh thủy tinh bị nghiền nát. Song chưởng Đức Phật vừa tới, tuy rằng khí thế như muốn bài sơn đảo hải, thế nhưng vẫn không thể chạm được vào thân thể của hai đầu cự long. Ngược lại còn bị hai đầu cự long cuốn lấy, dùng long nha sắc bén xé rách phật thân, chỉ nghe ầm một tiếng, ảo ảnh Đức Phật biến mất, đồng thời một nhân ảnh nhỏ bé bị phản chấn, bay ngược về phía sau mấy ngàn thước, miệng không ngừng thổ huyết, sau đó rơi thẳng vào lòng nước biển, tình cảnh chật vật vô cùng. 

Kẻ thắng vừa rồi đương nhiên chính là Mặc Uyên. Mắt thấy Tinh Hồn trọng thương, thế nhưng Mặc Uyên vẫn không thừa thắng xông lên, chỉ đứng yên một chỗ quan sát, gương mặt trẻ con bao phủ một tầng hàn quang, quả thực khiến cho người ta không dám xem thường. 

Ngay sau đó vài tức, từ dưới biển bắn lên một thủy trụ trắng xóa, chớp mắt thôi đã cao đến hơn trăm mét. Từ trong thủy trụ, một đạo cự phủ từ bên trong đột nhiên đánh ra, mang theo lực lượng cuồng phong và lôi điện, giáng thẳng xuống đỉnh đầu của Mặc Uyên. 

Đạo cự phủ này càng tiếp cận Mặc Uyên thì càng trở nên khổng lồ, giống như thiên địa linh khí xung quanh bị nó thôn phệ, khí thế càng lúc càng bạo tạc đủ khiến cho bầu trời sụp đổ. Mặc Uyên tuy bề ngoài không biểu lộ một chút biểu cảm nào, thế nhưng trong lòng hắn lúc này vô cùng cảnh giác. Trúng một kích này, dù cường đại như hắn cũng không thể tránh khỏi bị trọng thương. 

Song thủ lại chuyển động, hướng thẳng lên bầu trời. Trong sát na, từ dưới biển hai đầu thủy long bay lên, chỉ thấy thân thể hai đầu thủy long này so với vừa rồi còn muốn uy thế hơn. Long trảo hướng ra, đánh thẳng vào đạo cự phủ kia. Lại một âm thanh bạo tạc chói tai, khiến cho mặt nước biển một lần nữa bị áp lực chấn xuống tạo thành một cái hố đen kinh dị. 

- Mạnh quá. May mắn chỗ này là giữa biển, nếu ở đại lục chỉ sợ khiến cho mặt đất biến thành một cái phế tích rồi. 

Kiều An đứng cách xa nơi quyết đấu giữa Tinh Hồn và Mặc Uyên, trong lòng không khỏi kinh thán nói. 

- Dẫu biết họ cường đại, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức như thế này. 

Cơ Dung tâm trạng cũng giống như lão giả Kiều An. Dừng một chút lại nói tiếp:

- Tu vi của hắn không ngờ lại tiến bộ nhanh nhanh như vậy. Lúc trước còn có thể áp chế hắn, nhưng bây giờ có lẽ ta không chống nổi mười chiêu của hắn. 

Phượng Cửu một thân hồng y lay động trong gió, ánh mắt trong veo như làn thu ba nhìn trận chiến của Tinh Hồn và Mặc Uyên, có đôi lúc hơi trầm xuống, nhưng hai người Cơ Dung và Kiều An tuyệt không thể nhận ra. Đồng hành cùng Tinh Hồn đã một khoảng thời gian, thấy hắn đột nhiên biến thành như vậy, trong lòng nàng liền đoán có chuyện gì không ổn xảy ra rồi. 

Bây giờ chỉ có thể để cho Mặc Uyên giúp cho hắn bình tĩnh trở lại mới nói chuyện được. Việc Mặc Uyên giao chiến với Tinh Hồn đích thị là chủ ý của nàng, bởi vì nàng tin tưởng với tu vi của Mặc Uyên, cản đường Tinh Hồn là việc đơn giản. Đáng tiếc nàng đã xem thường hắn rồi. Tinh Hồn là một tông sư luyện dược, thủ đoạn của tông sư luyện dược dù là Chí tôn đại thần cũng phải dè chừng. 

Tinh Hồn và Mặc Uyên đấu với nhau đã hơn trăm chiêu, dù Tinh Hồn đã lấy ra Phong Lôi Tam Hợp phủ cũng không thể bức lui Mặc Uyên được. Đấy là do Mặc Uyên không dùng thực lực chân chính, cho dù hiện tại hắn đang bị phong ấn thần lực đi nữa thì không phải người như Tinh Hồn địch lại được. 

- Còn muốn đấu? Được lắm, để ta xem ngươi còn trụ được bao lâu. 

Vững chãi như một ngọn núi, dù đã đấu hơn trăm chiêu, thế nhưng Mặc Uyên vẫn rất ung dung từ tốn, tuy rằng trong hình dạng của một đứa trẻ lên mười, nhưng quả thực phong thái của hắn phảng phất một nét tiêu sái. Trái ngược với Tinh Hồn rất chật vật, trên người đầy những vết thương, y phục biến thành huyết y. Chỉ là ý chí của hắn vẫn không gục ngã, lòng hắn mang lửa hận, không tiếc bất cứ giá nào để trở về Thiên Lam đại lục. 

Đánh như vậy hoàn toàn không có kết quả, Mặc Uyên giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, chẳng để Tinh Hồn vào mắt. Hắn cảm giác toàn thân rất mệt mỏi, trụ đến bây giờ đã là một kỳ tích. Mà thời gian của hắn không còn nhiều, nếu còn dây dưa thì tất cả sẽ sụp đổ mất. Chỉ còn một cách duy nhất mà thôi, tuy rằng nguy hiểm, nhưng hắn nào quan tâm đến chuyện đó. 

Nguyên lực vận chuyển, truyền vào Phong Lôi Tam Hợp phủ, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa lại bộc phát, tiếng sấm rền vang kinh hãi thế tục, phong ba quét sạch mọi thứ, một búa đánh ra, thế như vạn quân, thậm chí có thể đánh vỡ một tòa đại sơn. 

Một chiêu cuồng bạo không gì sánh được, thế nhưng lại không thể làm cho Mặc Uyên biến sắc, song thủ nắm lại, đánh ra hai đầu cự long. Cương phủ và cự long vừa chạm liền khiến cho không gian nổ tung, bầu trời như muốn sụp đổ, quả thực không khác gì cuộc chiến giữa những vị thần linh trong truyền thuyết. 

Tinh Hồn hét lên một tiếng, thân thể bay xuyên qua đám sương mờ, hữu thủ nắm lại thành quyền, tốc độ như lưu tinh trên trời, nhắm vào mặt của Mặc Uyên mà đánh. Khi cách Mặc Uyên một trăm mét thì trên người Tinh Hồn như đang bị một ngọn núi đè nặng, khiến cho tốc độ của hắn hơi chững lại. Đó đơn giản chỉ là uy áp, bán kính một trăm mét đã như vậy, không biết khi đến gần sẽ còn kinh khủng như thế nào nữa. 

Nhìn Tinh Hồn lúc này không khác gì một huyết y nhân, trên người không chỗ nào là không bị thương, chỉ có duy nhất thứ còn sót lại đó là ánh mắt kiên quyết không từ bỏ. Có thể ban đầu tốc độ tấn công Mặc Uyên rất nhanh, nhưng càng tiếp cận thì tốc độ của hắn càng chậm lại. Đến lúc còn cách Mặc Uyên mười mét, tốc độ của hắn chẳng khác gì một con rùa cả, nặng nề di chuyển từng chút một. Phượng Cửu và Cơ Dung nhắm mắt lại xoay đi chỗ khác, hắn trở nên đáng thương như vậy, quả thực khiến cho người ta thương hại. Nhưng cả hai đều không tiến lên ngăn cản, bởi vì Phượng Cửu ban đầu đã để cho Mặc Uyên toàn quyền quyết định, dùng vũ lực để khuất phục Tinh Hồn. 

Giữa hư không, thân thể Tinh Hồn như ngọn đèn trước gió, tùy thời rơi xuống mảnh đại dương mênh mông. Nhưng không, đầu óc trở nên mơ hồ thì hắn tự cắn lưỡi để khiến bản thân thanh tỉnh, chỉ là thân thể hắn đã trở nên tê dại, dù có cắn mười phát hay một trăm phát thì cũng chẳng có tác dụng. “Không được gục ngã!” Hắn tự cảnh tỉnh bản thân như vậy. Nếu gục ngã, một lần nữa hắn sẽ rơi vào vực thẳm tuyệt vọng. 

Mặc Uyên đã giải tỏa toàn bộ áp lực, hắn muốn để cho Tinh Hồn biết rằng, dù có cố gắng cách mấy cũng không thể vượt qua được. Chỉ là trong nội tâm không thể không khâm phục ý chí phi thường của Tinh Hồn. 

- Dừng lại đi. Nếu còn tiếp tục, ngươi có thể sẽ chết đấy. Không phải ta đã nói rồi sao, có khó khăn thì cứ nói, ta sẽ toàn lực trợ giúp. 

Mặc cho có khuyên giải như thế nào đi, Tinh Hồn cũng chẳng buồn tiếp nhận. Có thù thì tự tay mình báo, đây đã là tín niệm không thể thay đổi của hắn. Phải nói hắn chính là một kẻ cứng đầu như vậy, tuyệt không nhận sự trợ giúp của bất kỳ ai. Cũng bởi vì có tín niệm này hắn mới sống sót và trưởng thành cho đến tận bây giờ. 

- Ta cũng đã nói, chuyện của ra không cần bất kỳ ai quản sao? 

- Nếu ngươi đã cố chấp, ta đành phải…

Vốn dĩ Mặc Uyên định trực tiếp đánh ngất Tinh Hồn, thế nhưng hắn bỗng phát hiện, huyết dịch trong thân thể tự nhiên lại chuyển động chậm lại, tựa hồ như muốn đông cứng, khiến cho hắn lúc này khó có thể làm chủ thân thể mình. Mà không chỉ riêng gì hắn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An đồng dạng cũng phát hiện ra chuyện kỳ lạ này. 

Đồng tử Mặc Uyên co rút, dĩ nhiên đã phát hiện Tinh Hồn đã giở trò gì rồi. Chiêu cuối cùng mà Tinh Hồn kích phát, sau khi bị Mặc Uyên phá thì hắn trực tiếp bay xuyên qua đám sương. Lúc đó Mặc Uyên cảm thấy hơi lạ, chỉ là hắn không tin Tinh Hồn có thể có thủ đoạn gì để qua mắt hắn được. Nhưng lúc này hắn mới nhận ra rằng mình đã quá xem thường Tinh Hồn rồi. 

- Ngươi đã làm gì? 

- Không lẽ ngươi đã quên ta là một Luyện Dược sư sao? Vừa rồi ta đã sử dụng một loại đan khí tên là Tâm Cung đan khí. Tâm Cung đan khí không màu không mùi, nếu hít phải trong vòng nửa ngày sẽ tâm cung sẽ bị phong bế, huyết dịch lưu chuyển chậm lại, không thể vận chuyển nguyên lực được. Tâm Cung đan khí phải dùng rất nhiều linh dược vạn năm trân quý mới có thể luyện thành, lúc trước tại Bàn Long đảo may mắn tìm được linh dược cuối cùng, rốt cuộc cũng có thể luyện thành một viên. Vốn dĩ định dùng để đối với đám Thiên Phong đế quốc, không ngờ bị buộc phải sử dụng. Đúng là đáng tiếc, nhưng không sao… 

Mặc Uyên thử vận chuyển nguyên lực, thế nhưng càng cố vận chuyển thì sức lực càng tiêu tán càng nhanh. Chỉ cảm giác cơ thể nặng trĩu, lắc lư một hồi liền muốn rơi xuống đại dương. Ba người đứng bên ngoài quan sát đồng dạng cũng như vậy. Tinh Hồn liền dùng lực lượng của mình đóng băng mặt biển lại, bốn người Mặc Uyên rơi xuống mặt băng lạnh, toàn thân rã rời, một cử động nhỏ cũng vô cùng khó khăn. Tác dụng của Tâm Cung đan khí quả nhiên phi thường, nếu như nắm giữa đan khí này trong tay, dù địch nhân cường đại hay đông như thế nào đi nữa thì tuyệt đối vẫn sẽ bảo toàn được tính mạng. Tâm Cung đan khí vốn là một thượng cổ thần đan, phải dùng một trăm chủ dược cùng mấy ngàn loại phối dược mới luyện thành được một viên, trở thành vật bổn mạng, chẳng ngờ lại mất sớm như vậy. Chỉ là Tinh Hồn không quan tâm đến việc này, việc cấp bách chính là phải đến Thiên Phong đế quốc trong thời gian nhanh nhất. Lòng hắn như lửa đốt, cấp tốc lấy ra mấy viên linh đan trị thương nuốt vào, dùng thần thông Thôn Phệ hấp thụ toàn bộ. Vết thương chớp mắt khép miệng, nguyên lực cũng phục hồi được ba phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.