Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 15: Hỏa công công (Hạ)



Chần chừ một lúc, cuối cùng Yến Ngọc Lan vẫn quyết định mở phong thư ra. Trên lá thư chỉ có vẻn vẹn sáu chữ: ngày mai tại Tịch Dương lâu. Yến Ngọc Lan mặc dù phần lớn thời gian tu luyện ở Thiên Lam thần điện, nhưng dù sao cũng đã sống ở đây cũng đã một đoạn thời gian, đương nhiên có thể nhận ra được Tịch Dương lâu là ở đâu.

Bây giờ mặt trời đã ngã về phía tây, sắc trời đã sập tối. Yến Ngọc Lan ngồi trong ngôi đình, trên tay vẫn cầm chiếc vòng ngọc bích. Nguyệt quang nhẹ nhàng chiếu xuống mặt hồ, gió nhẹ thổi qua làm lay động mặt nước, tạo nên những con sóng nhỏ, dưới ánh nguyệt quang trở nên lấp lánh tuyệt đẹp. Khung cảnh lung linh thơ mộng là vậy, nhưng Yến Ngọc Lan gương mặt lại buồn rười rượi. Tâm trạng của nàng không tốn, phần nào khiến cho không gian có chút gì đó trở nên ảm đạm.

Đôi mắt trong như nước hồ thu, nhưng phản phất một nét bi thương, ngẩn đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên trời. Bất giác trên đôi môi mềm mại nở ra một nụ cười. Một nụ cười thật đẹp, nhưng lại u sầu làm sao. Qua đêm nay, nàng sẽ gặp lại hắn.

Từ sau sự kiện đó, hắn đã mất tích hơn một năm. Bây giờ hắn đã xuất hiện, làm sao nàng không muốn gặp lại cho được. Hắn – Tinh Hồn, chính là người mà này yêu thương nhất. Nhưng cũng chính nàng đã tự hủy đi tất cả, quay lưng lại với hắn, thậm chí còn khiến cho hai người khác là Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi mất đi tính mạng, hắn thì suýt rơi vào ma đạo. Tất cả đều cho một tay nàng gây nên.

Bây giờ nàng còn mặt mũi nào để đối diện với hắn. Nếu không phải bởi vì gia tộc, có lẽ nàng khi đó đã tự vẫn rồi. Bất giác Yến Ngọc Lan thở dài một tiếng, nỗi lòng này chỉ có thể than vãn với mảnh thiên địa này, không ai có thể thấu, không ai có thể cùng nàng chia sẻ. Tự mình ôm hết mọi chuyện, hà tất phải tự làm khổ mình?

Từ trong tay áo, Yến Ngọc Lan lấy ra một cây tiêu bạch ngọc. Vật này trước đây vốn là của Vân Tuyết, khi Tinh Hồn tròn sáu tuổi thì Vân Tuyết đã tặng lại cho hắn. Cuối cùng, Tinh Hồn lại đem tặng cho Yến Ngọc Lan. Có lẽ khi đó hắn nghĩ rằng, sẽ có một ngày Yến Ngọc Lan sẽ trở thành thê tử của mình. Đáng tiếc, chuyện này không thể xảy ra.

Nhẹ nhàng nâng bạch ngọc tiêu, Yến Ngọc Lan thổi lên một khúc tiêu. Giữa không gian lung linh nhưng tĩnh lặng này, tiếng tiêu có chút gì đó bi thương nứt nở xuyên qua màn đêm. Tiếng tiêu như tràn ngập sự đau thương, mất mát, nếu ai đó nghe được tiếng tiêu, có lẽ có thể hiểu được tâm trạng u oán sầu khổ của người thổi.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Mặt trời đã lên cao, trên những con đường lớn của Thiên Phong thành đã đầy ấp người. Đường phố hoa lệ, vương tôn quý tộc đi lại, có thể thấy được kinh tế của Thiên Phong quốc phát triển như thế nào.

Trên con đường đầy ấp người ấy, từ lúc nào xuất hiện một nữ tử thân mặc tử y, gương mặt bao một tầng sương, tuy rằng mỹ lệ vô song, nhưng bởi thần thái như băng tuyết vĩnh cửu khiến cho bất kỳ một nam tử nào cũng không dám tiếp cận. Tử y nữ tử này đương nhiên chính là Yến Ngọc Lan.

Sở dĩ nàng xuất hiện ở đây, chính là muốn đến chỗ Tịch Dương lâu. Thiên Phong thành có lệnh cấm phi hành, nhưng không hề cấm người khác cưỡi ngựa. Nhưng Yến Ngọc Lan vẫn đi bộ, bên cạnh không hề mang theo một hạ nhân nào có. Bước chân chầm chậm hướng đến Tịch Dương Lâu, có lẽ nàng vừa đi, vừa suy nghĩ làm thế nào để đối diện với Tinh Hồn.

Đi đã lâu, nơi cần đến rốt cuộc cũng đã đến. Trước mặt Yến Ngọc Lan là một tòa nhà rất lớn, rất cao, và đặc biệt rất nổi bật, sang trọng. Bên trên cánh cửa rộng lớn có treo một tấm bảng hiệu, ba chữ Tịch Dương lâu được ghi bằng vàng nguyên chất, nhìn rất bắt mắt. Bên ngoài có đến gần mười người gác cổng, tu vi thấp nhất cũng là Võ hoàng.

Đó chỉ là những người gác cổng bên ngoài thôi, chứ ẩn mình trong bóng tối chắc chắn còn có vô số những cao thủ khác nữa. Một nơi như Tịch Dương lâu, há lại không có cường giả tọa trấn được. Yến Ngọc Lan đứng một lúc, sau đó thì bước vào trong.

Tuy rằng hiện giờ là ban sáng, thế nhưng số lượng người trong Tịch Dương lâu vẫn rất nhiều. Vương tôn quý tộc, võ giả, luyện dược sư… đều tập trung ở đây. Đương nhiên, mục đích bọn họ vào đây không chỉ để ăn uống, mà còn để bàn luận về những chuyện ở Huyền Thiên giới nữa.

Yến Ngọc Lan vừa bước vào thì có một người đi đến gần nàng. Nhìn y phục người này, trên ngực trái có biểu tượng của Tịch Dương lâu, hơn nữa cũng rất sang trọng, có lẽ là chấp sự Tịch Dương lâu. Y trên môi nở nụ cười thân thiện, hỏi:

- Không biết có phải là Yến Ngọc Lan tiểu thư của Yến gia?

Nàng nội tâm hơi bất ngờ vì vị chấp sự này lại nhận ra thân phận của nàng. Có điều gương mặt vẫn không chút biểu cảm, ngắn gọn đáp:

- Phải.

- Thật may mắn, cuối cùng cũng tìm đúng người rồi.

Vị chấp sự Tịch Dương lâu nét mặt vui mừng, sau đó nói tiếp:

- Có một người đang chờ Yến tiểu thư, y đang ở trên tầng ba. Để ta dẫn tiểu thư lên đó. Mời!

Y đưa tay về hướng cầu thang, tên gương mặt vẫn giữ một nụ cười. Yến Ngọc Lan ngay lập tức đoán ra, người đang đợi nàng chính là Tinh Hồn. Có vẻ như vị chấp sự này đã nhầm lẫn nàng với người khác, nên khi biết người cần tìm chính là nàng thì mới có biểu hiện vui mừng như vậy.

Tịch Dương lâu này có đến sáu tầng, khuôn viên rất rộng, bài trí rất hoa lệ, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chừng mười phút sau, chấp sự Tịch Dương lâu đã dẫn nàng đến nơi cần đến, rồi sau đó thì liền rời đi.

Nàng để ý ở tầng bốn này không hề có bóng dáng một người nào khác trừ nàng ra. Dường như đã được một vị nào đó bao trọn rồi. Không cần biết cũng có thể đoán ra người này là ai. Đứng trước căn phòng, Yến Ngọc Lan thở dài một tiếng. Bỗng từ bên trong truyền ra một giọng nói, ngữ điệu lãnh đạm nhưng rất đỗi quen thuộc:

- Đã đến rồi thì vào đi.

Nàng chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa như bị một lực lượng vô hình nào đó không chế tự động mở toang ra. Chần chừ một lúc, rốt cuộc Yến Ngọc Lan vẫn đi vào. Giang phòng này nhìn qua rất rộng, được bài trí giống như một phòng khách.

Yến Ngọc Lan đưa mắt nhìn qua một vòng, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn đây. Bước chân chậm rãi bước đi, bất chợt đôi mắt nàng nhìn sang phía bên trái. Nơi đó có một nam tử trẻ tuổi, toàn thân mặc hắc bào, đầu đội kim quan, mái tóc trắng xóa khẽ lay động khi gió nhẹ thổi qua.

Mặc dù đã biết Yến Ngọc Lan đã đi vào, nhưng hắn vẫn không hề quay lại nhìn, ánh mắt màu huyết ngọc lãnh đạm nhìn ra bên ngoài, ánh nắng ấm áp dịu dàng soi rọi khuôn mặt tuấn tú phi phàm. Bóng lưng quen thuộc nào, không phải chính là Tinh Hồn thì còn ai nữa.

Không hiểu vì sao, đôi mắt nàng lại rưng rưng, như muốn chảy ra hai dòng lệ. Nam nhân mà nàng yêu thương nhất, thật sự đã đứng trước mặt nàng bằng xương bằng thịt. Trong lòng Yến Ngọc Lan lúc này thôi thúc muốn chạy đến ôm chặt lấy hắn, muốn khóc trên bờ vai của hắn, nhưng cuối cũng vẫn không thể làm được. Đúng hơn là nàng không có tư cách làm điều này.

Một nam một nữ đầy duyên nợ gặp nhau, nhưng không một ai lên tiếng cả. Mỗi người đứng ở một nơi, mặt cho thời gian lặng lẽ trôi qua. Kéo dài không bao lâu, cuối cũng cũng có người lên tiếng phá tan không gian trầm lặng này. Người đó chính là Tinh Hồn. Hắn chuyển người lại, đôi mắt huyết ngọc ẩn chứa nét bi thương, tuy chỉ là thoáng qua nhưng Yến Ngọc Lan vẫn có thể thấy được. Giọng điệu ôn hòa, giống như bao lần trước đây hắn từng trò chuyện cùng nàng:

- Đã lâu không gặp, nàng vẫn tốt chứ?

Hai đôi mắt chạm nhau, nhưng Yến Ngọc Lan ngay lập tức tránh đi chỗ khác. Có lẽ, nàng không đủ dũng khí để chân chính đối diện với hắn. Chỉ nhỏ giọng đáp lại:

- Ta đương nhiên vẫn tốt. Nhưng còn huynh, sao lại trở thành như vậy?

So với một năm trước đây, quả thực Tinh Hồn đã thay đổi hoàn toàn. Từ diện mạo đến phong thái, quay ngoắt một trăm tám. Trước đây, tuy rằng đối với mọi thứ hắn vẫn thập phần lãnh đạm, không tỏ ý quan tâm. Nhưng còn bây giờ, dường như có gì đó lạnh lùng sát phạt, tuy rằng đã ẩn giấu nhưng Yến Ngọc Lan vẫn nhìn thấy được khí chất vượt xa phàm nhân của hắn.

Chỉ thấy Tinh Hồn cười nhạt một tiếng:

- Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ. Cho dù ta không muốn, nhưng nếu không thay đổi, ta sẽ trở thành thứ mà người khác tùy tiện chà đạp, khinh rẻ. Giống như… trước đây vậy.

Nhìn hắn như vậy, mỗi câu nói ra đều khiến cho Yến Ngọc Lan lòng đau như dao cắt. Cảm giác thật không dễ chịu gì. Nàng cứ cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn xuống hai chân mình, bàn tay thì bấu chặt lại, như muốn đâm cả vào da thịt.

Trong lòng Tinh Hồn thực sự cũng rất giống với Yến Ngọc Lan, muốn bước tới ôm chặt nàng vào lòng. Nhưng hắn không thể, bởi vì làm thế, hắn sẽ có lỗi với Sở Tiểu Điệp, có lỗi với Tô Hân Nhi. Nếu nói bây giờ hắn không còn yêu Yến Ngọc Lan thì chính là nói dối. Bởi người con gái này, dù sao cũng chính là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.