Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 17: Ân đoạn nghĩa tuyệt (Trung)



Ba người Phượng Cửu không biết Hàn Tịch đại lăng là nơi nào, nhưng nghe vẻ như là nơi an tán người đã khuất. Hắn dường như là không có người thân nào cả, vậy đến đó để làm gì? Bọn họ trong lòng đặt nghi vấn, thế nhưng không dám hỏi hắn, chỉ lẳng lặng đi theo sau hắn.

Hòa vào dòng người tấp nập, Tinh Hồn hướng về hướng đông bắc mà đi. Đối với hắn mà nói, khoảng cách ba trăm trượng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Thế nhưng, mặc dù đã ra khỏi đại môn Thiên Phong thành, hắn vẫn lựa chọn cách đi bộ. Tựa hồ đang suy nghĩ về những chuyện của bản thân mình, trong đầu hắn bây giờ là một mớ hỗn loạn.

Cứ như vậy bước đi, từ nơi ồn ào tấp nập cho đến nơi tĩnh lặng không chút tiếng động, hắn vẫn cứ như vậy. Gương mặt trầm xuống, phảng phất nét bi thương thống khổ. Những cơn gió nhẹ thổi qua làm phất phơ mái tóc trắng xóa của hắn, cái tư thái cô đơn tịch mịch giữa trời đất này dường như đã hòa với hắn thành một.

Không một âm thanh, không một tiếng động, chỉ lẳng lặng bước đi, bước đi mãi. Ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An như bị tư thái cô đơn tịch mịch của hắn tác động đến, chỉ muốn có thể cùng hắn cảm thông, nhưng đáng tiếc, bọn họ không dám.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một canh giờ hay hai canh giờ, hoặc là hơn nữa, bọn họ cũng không màn để ý đến. Hiện tại trước mặt bọn họ là một tòa lăng tẩm khổng lồ, bên ngoài được xây dựng rất đẹp và hoa lệ, nhưng phảng phất đâu đó là một nét thương hải tang điền.

Đây chính là nơi mà Tinh Hồn cần đến, Hàn Tịch đại lăng. Với thần thức cường đại của mình, bốn người Tinh Hồn sớm đã cảm nhận được, trong bóng tối có người đang theo dõi mình. Có lẽ bởi vì thấy lạ mặt nên mới như vậy. Tinh Hồn thì đã sử dụng Dịch dung đan để thay đổi diện mạo, trừ phi là cường giả Chí tôn đại thần trong truyền thuyết tự mình lộ diện, nếu không thì chẳng có ai có thể nhận ra hắn chính là kẻ mà Thiên Phong quốc đang truy nã gắt gao.

Tinh Hồn và ba người Phượng Cửu, Cơ Dung, Kiều An vừa bước tới đại môn Hàn Tịch đại lăng thì bỗng có hai võ giả cao lớn vạm vỡ bước tới, nghiêm giọng hỏi:

- Các vị là ai? Có thể cho ta xem lệnh bài được không?

Bởi vì có Yến Ngọc Lan đã nhắc nhở, thế nên Tinh Hồn liền lấy từ trong tay áo một cái kim bài, chính là kim bài của Lý gia mà Yến Ngọc Lan đã đưa cho hắn. Nhìn thấy kim bài của Lý gia, hai tên võ giả hơi bất ngờ. Lần trước là đại công tử Sở gia Sở Hóa Long đến đây, hôm lại có thêm một vị công tử của Lý gia đến, thật sự khiến người ta hiếu kỳ.

- Có gì không ổn sao?

Thấy hai tên canh cửa chần chừ, Tinh Hồn nhíu mày, giọng nói lành lạnh từ từ thốt lên. Hai tên võ giả canh cổng phút chốc cảm thấy lạnh người, giống như có một lưỡi kiếm vô hình đang kề sát cổ vậy, chỉ một cái nhích người là đầu một nơi, thân một ngã ngay. Ảo giác này thật đáng sợ, mặc dù chỉ thoáng qua thôi cũng khiến cho người ta chấn kinh. Hai người họ giật mình, lập tức đáp:

- À không… không có gì. Mời công tử vào.

Tinh Hồn liếc hai người một cái, bất giác bọn họ lùi lại vài bước, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa. Lần trước đã một lần trải qua áp lực của Sở Hóa Long, bây giờ lại một lần nữa trải qua, mà so với lần trước còn khiếp đảm hơn rất nhiều.

Tinh Hồn thì chẳng buồn đoái hoài đến họ, một đường thẳng tấp đi vào đại môn Hàn Tịch đại lăng. Ba người Phượng Cửu cũng không dám chậm trễ, lập tức bước theo hắn. Khi bóng lưng Tinh Hồn đã khuất dần, hai tên võ giả canh cổng mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Còn sau lưng thì đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Bọn họ cố nhớ kỹ gương mặt này, lần sau mà có gặp lại, tuyệt đối không dám dong dài với hắn nữa. Nếu không chỉ sợ đứt dây thần kinh não mà đột tử. Còn ở trong bóng tối, những cao thủ ẩn mình cũng có cảm giác, uy áp của Tinh Hồn cũng đang đè ép bọn họ đến nghẹt thở, giống như một lời cảnh cáo đanh thép: “nếu còn tiếp tục theo dõi thì không biết ta sẽ làm gì với ngươi đâu!”

Không biết là vị công tử nào của Lý gia mà thực lực kinh người đến như vậy. Nhìn hắn còn rất trẻ tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cả thái tử Trịnh Thần Không, thế nhưng tu vi chỉ sợ còn mạnh hơn cả thái tử. Chuyện này nhất định phải thông báo lại. Lý gia ẩn tàng cao thủ trẻ tuổi, Thiên Phong quốc tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua mà sẽ điều tra rõ ràng.

Tinh Hồn không biết bởi vì việc này mà khiến cho Lý gia một phe lao đao. Nếu mà biết được, không biết hắn còn lợi dụng thân phận giả hiện tại để tạo thêm một mớ rắc rối nữa.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Hàn Tịch đại lăng tuy rằng rộng lớn, nhưng có phân chia vị trí của từng quý tộc thế gia, nên không mất quá nhiều thời gian Tinh Hồn đã tìm thấy phần mộ của Sở Tiểu Điệp. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, ngôi mộ của Tô Hân Nhi cũng được xây cạnh bên. Như vậy cũng tốt, đỡ phải mất thời gian tìm tiếp.

Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An không dám quấy rầy hắn, đứng xa cách hắn khoảng bốn mươi, năm mươi thước, để cho hắn tự do nói chuyện, mặc dù… hắn chỉ tự nói một mình. Nhìn hắn như vậy, cho dù cổ hủ như Kiều An, hay không màn đến sự đời như Phượng Cửu đều không thể không cảm thấy bi thương trong lòng.

Ở tuổi của hắn, những người khác đều vô lo vô nghĩ, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Nhưng còn hắn thì… trên bờ vai mang bao nhiêu là gánh nặng, mang một mối hận thù không thể không báo. Thực sự mà nói, nhìn hắn không khác gì một cái xác vô hồn, thứ duy nhất níu kéo cuộc sống của hắn, có lẽ chính là mối thù hận này.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Không khí thậm ảm đạm và tịch mịch, dù cho khung cảnh xung quanh rất đẹp, gió nhẹ mang theo mùi hương của hoa cỏ, nhưng không thể khiến cho tâm trạng của hắn tốt hơn chút nào. Hắn đứng trước hai ngôi mộ, đã không còn tư thái lãnh đạm vô tình như vừa nãy mà hai gã gác cổng trông thấy, mà là gương mặt bi thương, tối tăm, mờ mịt.

Hắn ngồi xuống đất, giống như Sở Hóa Long đã từng ngồi ở đây vậy, bộ dạng của hai gã địch nhân này, bây giờ lại hoàn toàn giống nhau, từ tâm trạng cho đến tư thái. Lấy ra một bình rượu từ trong Huyền Tiên các ra, tự rót tự uống một mình. Sau một lúc, hắn mới cất giọng nói:

- Tiểu Điệp, Hân Nhi, ta trở về rồi. Các nàng nhớ ta chứ?

- Một năm nay, ta đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, và cũng gây thù chuốc oán rất nhiều. Hân Nhi, lúc trước nàng nói chẳng sai tí nào, ta đúng là đi đến đâu là gây họa đến đó. Ha ha…

Tinh Hồn kể ra chuyến hành trình tha phương của hắn trong suốt một năm nay, nhưng ngoại trừ hắn nghe thì còn ai chứ. Hắn vừa nói vừa tự rót rượu uống một mình, chẳng biết có phải lúc này hắn đã say rồi hay không nữa. Cái bộ dáng hắn lúc này thật đáng thương. Một kẻ lãnh khốc vô tình với địch nhân, nhưng bây giờ lại thành ra như thế này. Đối với ba người Phượng Cửu mà nói, có lẽ đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng được nhìn hắn như vậy.

Bởi vì, sau ngày hôm nay, hắn sẽ trở thành một kẻ khác. Là một đại ác ma mà dù là địch hay là bạn đều phải khiếp sợ. Kẻ sẽ thay đổi Huyền Thiên giới này. Nhưng đó là điều của tương lai sau này.

Chẳng biết hắn đã ngồi ở đó bao lâu, nhưng sắc trời lúc này đã ngã về phía tây rồi. Phượng Cửu sốt ruột trong lòng, đang định bước tới để khuyên nhủ hắn, nhưng đồng lúc đó thì hắn đã tự mình đứng dậy. Hắn bước tới gần sát ngôi mộ của Sở Tiểu Điệp, như muốn để lại một vật gì đó.

Và đúng là như vậy, hắn lấy ra món đồ mà trước đây Sở Tiểu Điệp đã để lại cho hắn, cây trâm có đính một con hồ điệp. Đặt cây trâm xuống, bỗng ngay lúc đó, lòng bàn tay hắn truyền đến một cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt ngay lập tức thay đổi, Phượng Cửu ngay lập tức nhận ra, thuấn di ngay đến chỗ hắn, mày liễu nhíu lại:

- Có điểm gì bất thường sao?

Tinh Hồn gật đầu với ánh mắt và biểu cảm hết sức kỳ lạ. Vừa rồi khi đặt cây trâm xuống, bàn của hắn vô tình chạm vào ngôi mộ của Sở Tiểu Điệp. Và chính là lúc đó, có một luồng cảm giác rất thân thuộc đối với hắn, chính là Sở Tiểu Điệp. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.