Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 19: Đi Đông hải (Thượng)



Nhưng nhìn khuôn mặt hắn vào lúc này thì đã không còn vẻ gì là quan tâm đến việc kỳ lạ này nữa. Sở Tiểu Điệp vẫn chưa hoàn toàn chết đi, đây đối với hắn mà nói chính là một đại hỷ rồi, không còn cầu mong gì hơnnữa. Chỉ cần có hy vọng, dù có khó khăn như thế nào đi nữa, hắn tự hứa sẽ đưa Sở Tiểu Điệp về với cuộc đời này, trở về lại với hắn.

Thần niệm khẽ động, mi tâm rực sáng lên, liền sau đó không thấy bóng dáng Tinh Hồn và Sở Tiểu Điệp đâu nữa. Hiện tại hắn đang ở trong không gian Huyền Tiên các. Bên trong Huyền Tiên các có một cái Hàn ngọc sàn rất thần kỳ, trước đây hắn thường dùng nó để tu luyện, nhưng còn bây giờlà để bảo vệ thi thể Sở Tiểu Điệp.

Bên trong không gian Huyền Tiên các thời gian trôi rất chậm, lại có U minh chi thụ liên tục sinh ra linh khí, để Sở Tiểu Điệp ở trong đây sẽ tuyệt đối an toàn. Đáng tiếc Huyền Tiên các vẫn chưa hoàn toàn được tu sửa, chưa có vật làm trận nhãn nên không thể kích hoạt khả năng thần kỳ của nó.

Nơi Tinh Hồn đi vào là một căn phòng khá rộng, nằm ở trung tâm của Huyền Tiên các. U minh chi thụ cũng là đang sinh trưởng ở đây chứ không phải ở Linh dược viên, thế nên linh khí ở đây cũng là sung túc nhất. Bước vào căn phòng, thứ đầu tiên gây ấn tượng chính là một cái Bạch ngọc hàn băng sàn rất lớn được đặt ở chính giữa căn phòng, linh khí xung quanh mờ mờ ảo ảo, đã không còn tồn tại ở dạng khí thông thường nữa. Nếu mà tu luyện ở đây, cho dù kẻ ngốc cũng tiến cấp vù vù, đúng là làm chơi ăn thật.

Tu vi của Tinh Hồn đã đột phát Đại thừa kỳ, tuy rằng chỉ là ngụy bán tiên thôi, nếu muốn chân chính đột phát thì cần rất nhiều nguồn năng lượng, thế nên linh khí ở đây đối với hắn không một chút tác dụng nào cả. Có chăng chỉ là giúp hắn khôi phục nguyên lực nhanh hơn.

Đối với Tinh Hồn không có tác dụng, nhưng đối với Sở Tiểu Điệp thì là khác. So với linh đan diệu dược còn tốt hơn nhiều. Tuy rằng hiện giờ nàng không có khả năng hấp thu cỗ linh khí đậm đặc này, nhưng sống lâu ngày ở đây, thân thể vẫn sẽ tự động thích nghi, được cỗ linh khí này cải biến thân thể.

Mục đích Tinh Hồn đặt Sở Tiểu Điệp ở đây, thứ nhất là vì hiện tại đây là nơi thích hợp nhất để lưu giữ nàng, việc nàng vẫn còn sống càng ít người biết thì càng tốt; thứ hai, Sở Tiểu Điệp chỉ còn sót lại một phần hồn phách, còn tam hồn lục phách kia thì đã biến mất, nếu như mà để phần hồn phách này tiêu tán đi, chắn chắn sẽ không còn hy vọng cứu sống Sở Tiểu Điệp được nữa. Vì vậy nên Tinh Hồn không thể không cẩn trọng.

Hắn bế Sở Tiểu Điệp từ từ bước vào phòng, đặt nàng nằm lên trên sàn ngọc. Ánh mắt so với trước đây dường như đã khá hơn một chút, không còn là một kẻ vô hồn chỉ sống với mục đích báo thù nữa, mà đã phục hồi lại một tia sinh cơ. Sở Tiểu Điệp lúc này chính là hy vọng sống của hắn, là sinh mệnh của hắn.

Ngồi bên cạnh Sở Tiểu Điệp, đôi mắt trầm lặng nhìn gương mặt thanh tao đang chìm sâu trong giấc ngủ. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gương mặt nàng, rồi lại vuốt mái tóc đen bóng mượt của nàng, chỉ mong nàng có thể mở mắt ra nhìn hắn, nhưng đáng tiếc điều này làm sao có thể xảy ra được. Hắn trầm lặng một lúc, rồi sau đó với ôn nhu nói:

- Tiểu Điệp, ta nhất định sẽ giúp nàng phục hồi lại sinh mệnh.

Câu nói đầy quyết tâm, khẳng định một cách chắc nịch. Rồi hắn đứng thẳng người đây, vận chuyển nguyên lực tạo ra một cái Tụ linh trận, khiến cho linh khí xung quanh hội tụ vào gian phòng, nuôi dưỡng và bảo vệ thân thể Sở Tiểu Điệp.

Hoàn tất xong, hắn ngắm nhìn Sở Tiểu Điệp một lần nữa, như đang lưu luyến không muốn rời khỏi nàng. Nhưng làm sao hắn có thể ở lại đây mãi được, nên cuối cùng hắn cũng xoay người rời khỏi gian phòng, đóng chặt cửa lại, rồi lại lập ra một trận cấm chế nữa. Huyền Tiên các hiện giờ đang chất chứa rất nhiều đầu yêu thú, nếu như để một đầu yêu thú nào đó vô tình đi vào đây, có bất trắc xảy ra với Sở Tiểu Điệp thì mọi chuyện sẽ như muối bỏ biển.

Sau khi đã chắc chắn rằng Sở Tiểu Điệp đã an toàn bên trong, Tinh Hồn mới rời khỏi không gian Huyền Tiên các, tái hợp với ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An. Bởi vì thời gian trong không gian Huyền Tiên các trôi qua rất chậm chạp, nên hắn xuất hiện ra vào giống như một hai hơi thở vậy.

Cơ Dung đã từng ở trong đó một thời gian, thế nên thấy hắn đột nhiên biến mất thì liền biết hắn vừa mới đi đâu. Thấy hắn đã trở lại, nàng liền cất giọng ôn hòa hỏi:

- Đã sắp xếp cho nàng ấy ổn thỏa rồi chứ?

Đương nhiên là Cơ Dung đang nhắc đến Sở Tiểu Điệp. Cơ Dung hỏi việc này có vẻ hơi thừa, Tinh Hồn yêu thương Sở Tiểu Điệp đến như vậy, há có thể tất trách qua loa được. Tinh Hồn gật đầu đáp:

- Nàng ấy hiện tại rất an toàn. Việc chúng ta cần làm lúc này là rời khỏi Hàn Tịch đại lăng, ta nghĩ đám thủ hộ đang ẩn mình trong bóng tối kia chắc sắp có hành động rồi.

Hàn Tịch đại lăng cách Thiên Phong thành không xa, việc bọn chúng nhầm lẫn Tinh Hồn là nhân tài trẻ tuổi của Lý gia bất ngờ hiện thân, chắc chắn sẽ có mật báo truyền về hoàng gia Thiên Phong thành. Nếu như bây giờ mà để lộ ra thân phận, muốn rời khỏi đây một cách an toàn thì rất khó, chỉ sợ sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến.

Thế nên bây giờ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ba người Phượng Cửu cũng hiểu được tình hình hiện tại, lập tức đồng ý với ý kiến của Tinh Hồn. Tinh Hồn đóng nắp quan tài lại, sau đó cùng với ba người Phượng Cửu thoát ra khỏi mộ huyệt.

Nếu như để lại mớ hoang tàn này mà bỏ đi thì sẽ để lại hiềm nghi không nhỏ. Dù sao Sở gia cũng là một đại tông tộc được triều đình Thiên Phong hết sức coi trọng, tin tức thi thể Sở Tiểu Điệp vô duyên vô có bị mất đi chắn sẽ gây nên một trận phong ba. Tinh Hồn đương nhiên không ngại đối với việc Sở gia và Thiên Phong quốc thù hận, bởi vì từ trước, cả hai thế lực này đều nằm trong mục tiêu hủy diệt của Tinh Hồn cả.

Việc Sở Tiểu Điệp còn sống, hắn không muốn ai biết cả, thế nên càng cẩn trọng càng tốn. Với thần niệm của mình, chỉ cần vài phút là ngôi mộ của Sở Tiểu Điệp đã hoàn toàn khôi phục hình dáng như trước, hoàn toàn không có chút thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất. Làm việc hoàn hảo, không để lại một dấu tích nào chính là phong cách của hắn.

Làm xong, Tinh Hồn liền muốn quay lưng rời đi. Trước đó, hắn để lại một đôi khuyên tai trên phần mộ của Tô Hân Nhi. Đối với Tô Hân Nhi, hắn thật sự rất cảm thấy có lỗi với nàng. Bởi vì Tô Hân Nhi vì hắn mà chết, nhưng hắn thì tuyệt không có một chút tình cảm nam nữ nào với nàng cả.

Tô Hân Nhi thì không được may mắn như Sở Tiểu Điệp, thi thể nàng đã bắt đầu phân hủy rồi. Dù có mở quan tài xem xét thì cũng không có lợi ích gì cả. Đối với Sở Tiểu Điệp, Tinh Hồn có thể đền đáp lại mối chân tình của nàng, nhưng Tô Hân Nhi thì, có lẽ vĩnh viễn không thể, ít nhất trong suy nghĩ của hắn là vậy. Nhưng hắn không ngờ sau này có một ngày, hắn lại một lần nữa tái hợp với Tô Hân Nhi, và đó là chuyện của tương lai sau này.

Hóa giải kết giới, Tinh Hồn thay đổi lại mục diện như lúc mới đi vào Hàn Tịch đại lăng này. Bốn người làm ra bộ dạng như không hề có chuyện gì xảy ra, có chăng chỉ là một nét u buồn khi vào thăm người đã khuất. Bước ra khỏi đại môn thì Tinh Hồn bị đám võ giả canh cửa ngăn lại.

Lúc vào thì chỉ có hai tên canh gác, nhưng bây giờ thì có đến hơn mười tên võ giả lận. Trong số đó không ngờ lại không có hai tên ban đầu, có lẽ bởi vì sợ hãi hung uy của Tinh Hồn mà không dám đứng cùng với đám người này để chuẩn bị chất vấn Tinh Hồn. Ở trong bóng tối cũng đang có vô số ánh mắt hướng về đại môn, hòng dò xét, đánh giá thân phận của Tinh Hồn.

Tinh Hồn làm như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt khó chịu, lạnh giọng quát:

- Các ngươi có ý gì đây? Một đám tiểu nhân nho nhỏ mà dám cản bước bổn công tử à? Chê mạng sống dài quá sao?

Trong lời nói ẩn chứa uy áp cường đại, mục đích của Tinh Hồn là muốn rời khỏi đây trong bình lặng một cách nhanh nhất, không muốn dính vào một chút rắc rối nào. Nếu như để người của Lý gia và hoàng tộc Trịnh gia mà đến kịp thời, lúc đó muốn tránh khỏi cuộc chiến là điều không thể. Tinh Hồn dựa vào thân phận giả hiện tại để uy hiếp đám người này, chỉ hy bọn họ kinh sợ mà tránh đường. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại không đúng với ý đồ của Tinh Hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.