Nếu chiến tranh giữa hai bên Thiên Phong và Viêm Dương thực sự xảy ra, Ngạo Kiếm thần điện chắn chắc sẽ không đứng ngoài, thế nhưng Thiên Phong quốc lại còn có sự ủng hộ của Thiên Lam thần điện. Thực lực giữa Ngạo Kiếm thần điện và Thiên Lam thần điện không thua kém gì nhau, thế nên cục diện chắc chắn vẫn sẽ nghiêng về phía Thiên Phong quốc.
Trừ phi chính Tinh Hồn là kẻ kích động chiến tranh, khi đó hắn mới đem về lợi thế cho chính mình. Với thế lực hiện tại, thực sự quá nhỏ bé để có thể trà trộn vào triều đình Viêm Dương được. Chỉ hy vọng Ngô Tinh có thể thực hiện một cách hoàn hảo kế hoạch mà Tinh Hồn đã đưa cho hắn. Bây giờ hắn vẫn chưa có quyền tự quyết, đành phải trông chờ vào mệnh trời mà thôi.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, Tinh Hồn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An cưỡi Lam huyết cự tích theo lộ trình đi thẳng một mạch đến bờ Đông hải. Phải nhanh chóng hoàn thành chuyện này càng nhanh càng tốt, tránh để những chuyện không mong muốn xảy ra. Tốc độ của Lam huyết cự tích cũng rất khá, chậm nhất hai tháng có thể đến nơi.
Một mạch đi thẳng đến bờ Đông hải, khi nào Lam huyết cự tích mệt thì nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại tiếp tục lên đường. Cứ như vậy một tháng rưỡi trôi qua. Cuối cùng bốn người Tinh Hồn cũng đến được bờ Đông hải.
Trước mặt Tinh Hồn bây giờ là Đông trữ thành. Tòa thành Đông trữ này rất lớn, người ra vào rất nhiều, không chỉ có thường dân mà còn có cả võ giả, luyện dược sư, luyện khí sư… nữa, có thể nói là rất sầm uất.
Đông trữ thành có lệnh cấm phi hành, trong phạm vi năm dặm mà có người nào làm trái lệnh, cường giả thủ hộ Đông trữ thành sẽ ra tay thi hành án phạt. Bởi vì Đông trữ thành là một nơi rất trọng yếu, thế nên được triều đình Thiên Phong rất chú trọng.
Không muốn gây sự chú ý, Tinh Hồn thu lại Lam huyết cự tích vào Huyền tiên các, sau đó bốn người đi bộ vào thành. Vừa mới nộp phí xong, bước qua cổng thành, Tinh Hồn liền cảm nhận được có những ánh mắt đang theo dõi mình. Tu vi của Tinh Hồn hiện tại, dường như không có ai nhìn ra được, thế nên mới gây sự chú ý cho bọn họ.
Nhưng việc này không khiến Tinh Hồn bận tâm. Chỉ cần bọn chúng không gây phiền phức, muốn theo dõi thế nào cũng được. Đông hải vô số hòn đảo, nhiều không biết hết được, nếu không muốn lạc đường thì nhất định phải có bản đồ. Mục đích Tinh Hồn đi vào Đông trữ thành chính là muốn tìm một tấm bản đồ.
Đi dạo hai bên đường để tìm một cửa tiệm bán bản đồ Đông hải, khiến Tinh Hồn ngạc nhiên là, Đông trữ thành hôm nay có rất nhiều Luyện khí sư. Không lẽ ở Đông hải có sự kiện gì sao? Tinh Hồn cũng là một Luyện khí sư, thế nên đối với việc luyện khí cũng rất có hứng thú.
Rốt cuộc cũng tìm được một cửa hiệu bán bản đồ, vừa bước vào trong đã có một thanh niên mặc một bộ quần áo màu tro chạy ra, cười hí ha hí hửng:
- Không biết khách quan cần gì ạ?
- Chúng ta mua một cái bản đồ Đông hải. Luôn tiện chuẩn bị cho chúng ta một bàn rượu và thức ăn.
Kiều An thanh âm trầm giọng nói.
- Vâng, mời khách quan!
Cửa hiệu này không chỉ có bán bản đồ, mà còn là một nơi để nghỉ ngơi, ăn uống. Đã đi một quãng đường gần hai tháng trời, cũng nên nghỉ ngơi một lúc. Quản sự cửa hiệu dẫn bốn người Tinh Hồn ngồi vào một bàn ở trong góc, ngồi ở đây rất thuận tiện để quan sát tình hình.
Ở trong cửa tiệm này cũng có rất nhiều Luyện khí sư đang ngồi tám chuyện với nhau. Dường như là đang bàn đến sự kiện gì đó. Khi quản sự đem rượu và thức ăn lên, Kiều An liền hỏi:
- Quản sự, sao mấy hôm nay có nhiều Luyện khí sư tập trung ở Đông trữ thành này vậy.
Chỉ thấy quản sự nhìn Kiều An với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại quét qua ba người Tinh Hồn, Phượng Cửu và Cơ Dung, dường như bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Quản sự miệng cười cười đáp:
- Luyện khí sư tập trung ở Đông trữ thành này là bởi vì họ muốn đến Trục nhật đảo Tứ hải vương triều. Hai tháng tới, Tứ hải vương triều diễn ra Luyện khí đại hội, thế nên đã thu hút rất nhiều Luyện khí sư.
- Thì ra là vậy. Không biết từ Đông trữ thành này đến Trục nhật đảo mất bao lâu?
- Dùng thuyền của Đông trữ thành thì mất hơn một tháng, còn tự thân phi hành thì khoảng ba tuần.
- Được rồi, ngươi có thể lui.
Kiều An đưa cho quản sự một cái Càn khôn trạc, bên trong chứa gần một ngàn kim tệ, hoàn toàn là dư so với một bữa ăn và một tấm bản đồ.
- Ta muốn đến Tứ hải vương triều một chuyến. Một lát nữa lên đường.
Tứ hải vương triều là nơi diễn ra sự kiện Luyện khí đại hội, rất có thể ở đó sẽ bán rất nhiều tài luyện khí. Huyền tiên các bị hư hỏng nặng, Tinh Hồn đang rất muốn sửa chữa lại nó. Chuyến đi Đông hải này mất một thời gian rất dài, thuận tiện ghé qua Tứ hải vương triều một chuyến cũng không sao cả. Hắn đã quyết định, ba người kia hoàn toàn không có ý kiến.
Sau khi ăn uống xong, bốn người Tinh Hồn theo hướng chỉ dẫn trên bản đồ mà đi. Do đi thuyền rất hao phí thời gian, thế nên Tinh Hồn quyết định phi hành. Đông hải có nhiều đảo như vậy, nếu mệt thì tùy tiện chọn một nơi để nghỉ ngơi. Với tốc độ của bốn người, khoảng chừng nửa tháng là đến được Tứ hải vương triều rồi.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Đi được ba phần tư quảng đường, bởi vì trời đã tối, thế nên Tinh Hồn quyết định cắm trại trên một hòn đảo vô danh một đêm. Hòn đảo này chỉ rộng chừng mười mét vuông, cây cối mọc rất rậm rạp, dường như là chưa từng có ai đặt chân lên cả.
Kiều An vận nguyên lực một cái, cỏ dại lập tức bị cắt ngang, trở thành một vùng đất bằng phẳng. Bầu trời đêm nay rất quang đãn, phía thiên không là một dải sao lấp lánh tuyệt đẹp. Ánh quang sáng chói, không cần lửa cũng có thể nhìn thấy được tình hình xung quanh.
Vốn đang định chuẩn bị đi ngủ thì bỗng bên trên bầu trời xuất hiện những vệt sáng, kèm theo âm thanh la ó:
- Hỗn đãn, đứng lại cho lão tử. Nếu không để lão tử bắt được thì đừng có mà trách vì sao nước biển lại mặn.
Người phía trước hừ lạnh một tiếng, đanh đá đáp lại:
- Đầu ngươi chứa bã đậu à? Dừng lại cho ngươi tẩn ta một trận sao? Bổn thiếu gia đây đẹp trai chứ đâu có ngu!
- Còn dám nói nữa à, xem một kiếm của lão tử.
Tráng hán đuổi theo sau tức giận, vận chuyển nguyên lực tập trung vào thanh kiếm trên tay, lập tức trảm một trảm xuống người thanh niên kia. Kiếm cương sáng chói, dài đến mấy chục thước. Thanh niên kia kinh biến, dường như không ngờ tráng hán thực sự ra tay.
Nhưng y không phải hạng kém cỏi, lập tức lấy ra một cây búa khổng lồ, vận chuyển nguyên lực, giơ lên để cản lại kiếm cương. Chỉ thấy trong thiên địa vang lên một loại âm thanh chói tai. Tuy rằng đã đỡ được một kiếm, thế nhưng thanh niên nọ cũng bị phản chấn, thân thể lảo đảo rớt ngay xuống biển.
Tráng hán thấy vậy thì vui mừng, thân thể dừng lại phía trên đỉnh đầu người thanh niên, cười độc ác nói:
- Hỗn đản, khôn hồn thì giao ra Thìn cốt mộc, lão tử sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút. Nếu không… hắc hắc…
- Hừ, có giỏi thì tự xuống mà lấy.
Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, cho dù bị rơi vào cảnh nguy hiểm nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ thấy tráng hán kia khuôn mặt giận dữ, ra lệnh cho đám thuộc hạ sau lưng, quát lớn:
- Mau xuống dưới lôi hắn lên đây cho lão tử.
Đám thuộc hạ của hắn dạ rang một tiếng, liền lao xuống biển tấn công người thanh niên. Nhưng ngay lúc ấy, trong thiên địa vang lên một giọng nói lãnh đạm:
- Cho các ngươi một phút để rời khỏi đây.
Giọng nói dường như ẩn chứa uy áp, khiến cho đám người tráng hán kinh sợ trong lòng. Thế nhưng, có lẽ bởi vì vẫn còn nuối tiếc Thìn cốt mộc trong tay người thanh niên kia, khuôn mặt hơi cau lại, đáp:
- Người đến là ai? Chúng ta là người của An Đông thế gia, nếu như đắc tội bọn ta, An Đông thế gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Một phút đã qua, giết hết đi!
Tuy nói cho đám người An Đông thế gia một chút, nhưng trước sau chưa đến mười giây. Từ trong hư vô, mười mấy cái băng châm phá không bay tới, tốc độ của những băng châm này cực nhanh, chỉ trong cái chớp mắt đã xuyên qua mi tâm của hơn chục tên An Đông thế gia. Một âm thanh rên la cũng không có, trực tiếp tiễn bọn chúng xuống hoàng tuyền. Thân thể vô lực, ngã ầm xuống mặt nước lạnh băng. Chỉ là, linh hồn cũng bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán đi. Và một lần nữa, giọng nói lãnh đạm ấy lại vang lên: