Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 67: Đông hải Bàn Long (Thượng)



Thế nhưng sau một khoảng thời gian, dù đã tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng lại không phát hiện ra điều gì, Lưu Tổ Quang liền từ bỏ, mặc cho những người khác còn đang tiếp tục điều tra xem xét, bản thân lão thì trở về lại Kiếm Nam thành. Đương nhiên trong lòng Lưu Tổ Quang không bỏ qua dễ dàng như vậy. Việc đầu tiên cần phải làm đó chính là truyền tin về Vô thượng thiên cung, nói với họ về việc có cao thủ xuất hiện ở Kiếm Nam thành, thứ hai là cho người điều tra một lần nữa hòng đảm bảo an toàn cho Kiếm Nam thành và Tứ Hải vương triều. 

Những cao thủ khác đồng dạng cũng giống như Lưu Tổ Quang, cảm thấy không điều tra được gì, thế nên sau đó cũng lần lượt rời đi cả, bỏ lại sau lưng một mảnh đại địa hoang tàn đổ nát. 

Bọn họ có lẽ không thể ngờ được rằng, hai đại cao thủ mà bọn họ tốn sức tìm kiếm hiện tại đang ở trong Kiếm Nam thành. Sau khi rời khỏi địa phương đó, Tinh Hồn và Diệp Hoàng đang ngồi trong trang viên đại điện của Diệp Hoàng. Lão chính là hội chủ Luyện khí công hội, thế nên nơi ở phi thường rộng lớn, so với vương phủ của ba vị vương tử Diệp gia cơ hồ còn lớn hơn một chút. Có thể biết được, địa vị của Diệp Hoàng tại Tứ Hải vương triều tồn tại cao cấp đến thế nào. 

Tinh Hồn và Diệp Hoàng ngồi đối diện với nhau, một già một trẻ đàm đạo, hoàn toàn không thăm dò nhau như trước nữa. Bởi vì cả hai đều biết thực lực của nhau, và mỗi người đều hướng đến mục đích riêng của mình. Diệp Hoàng là người nói trước:

- Ta đã thấy được thực lực của ngươi, việc đáp ứng ngươi bảo hộ Hắc tinh hội coi như đã thông qua. Nhưng trên đời này không có việc nào là miễn phí cả, nói ta nghe thử cái giá mà ngươi đưa ra. 

- Được, ta cũng không dài dòng. Mục đích ta thành lập Hắc tinh hội chính là để nâng cao tiềm lực của Ảnh Nguyệt sơn trang, trong vài năm nữa nhất định ta sẽ biến Ảnh Nguyệt sơn trang trở thành một thế lực nhất lưu, thậm chí có thể so sánh với bát đại thế lực. Ngươi trợ giúp Hắc tinh hội, cũng giống như là đang giúp sức cho Ảnh Nguyệt sơn trang. Địa vị của ngươi lúc ấy nhất định sẽ không thua kém các đại trưởng lão, chỉ cần là việc không quá phận, còn lại ta đều có thể đáp ứng. 

Biểu tình Tinh Hồn vô cùng tự tin, mỗi lời nói ra đều chắc chắn, khiến cho người ta có xuất hiện cảm giác, tựa hồ hắn sẽ làm được những điều mà mình nói. 

- Nói hay lắm, xem ra lợi ích của ta sẽ không hề nhỏ nếu như ngươi có thể làm nên đại sự. Nhưng trên đời này có nhiều kẻ to mồm, nói trước bước không qua, ngươi lấy đâu ra sự tự tin đến như vậy? Ta thực sự không muốn thấy bản thân bỏ công giúp sức cho một kẻ ôm lấy thất bại về mình. Điều này thực sự rất chán. 

- Phải, thực sự có rất nhiều kẻ như vậy. Nhưng ta là ngoại lệ. Ta có sức mạnh, có cả tiền bạc, và có cả dã tâm rất lớn. 

- Lớn như thế nào? – Tự hồ nảy sinh hứng thú, bất giác Diệp Hoàng hiếu kỳ hỏi.

- Thống nhất Huyền Thiên giới. 

Giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Diệp Hoàng cười phá lên, thanh âm vang vọng cả trang viên. Thống nhất Huyền Thiên giới, do dù là các vị cường giả thượng cổ cũng không dám nói điều này. Một tiểu tử còn chưa đầy hai mươi mà dám tuyên bố hùng hồn như vậy, làm sao Diệp Hoàng không khỏi có biểu hiện cười nhạo đến như vậy. 

- Nực cười. Huyền Thiên bát đại thế lực, mỗi thế lực thống trị một nơi. Tuy rằng hiện tại đã có một chút thay đổi, nhưng sự thâm căn đế cố, sâu như thế nào chẳng thể lường trước được. Đó là còn chưa nói, đứng đầu bát đại thế lực là Vô thượng thiên cung, cường giả như mây, chính là tồn tại đỉnh phong nhất Huyền Thiên giới. Ngươi muốn thống nhất Huyền Thiên giới thì phải hủy diệt Vô thượng thiên cung cùng bát đại thế lực. Thật đúng là một điều viễn vong.

- Ngươi đã nghe chuyện, hơn một năm trước có một người đã đánh một trận sống mái với đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không chưa?

Tinh Hồn không vội đáp trả ý tứ châm chọc của Diệp Hoàng mà bất ngờ nói lại câu chuyện năm xưa của bản thân. Việc Tinh Hồn năm đó đánh với Trịnh Thần Không, tuy rằng lúc đó hắn đã đại bại, phải nhờ có sự trợ lực của Mặc Uyên phân thân mới trốn được, nhưng đó vẫn là câu chuyện kinh thiên mà mọi người vẫn còn đang lưu truyền. Mặc dù Thiên Phong quốc giấu chuyện này rất kỹ, nhưng giấy làm sao gói được lửa, rốt cuộc nó vẫn truyền đến tai người khác, và sau đó lan truyền đến tốc độ chống mặt. 

Diệp Hoàng khi ấy tuy bế quan, nhưng chuyện bên ngoài vẫn nghe được một ít. Bất ngờ nghe Tinh Hồn hỏi vậy, Diệp Hoàng không khỏi hiếu kỳ, trả lời:

- Có nghe qua. 

- Ta chính là kẻ đó. Thiên Phong quốc và Thiên Lam thần điện là kẻ thù của ta. Cách đây vài tháng ta lại chiêu mộ một nhân vật Ngạo Kiếm thần điện, vô tình Ngạo Kiếm thần điện cũng trở thành kẻ thù của ta luôn. Rồi tiếp tục cách đây hơn một tháng, ta có cơ hội đối mặt với Mặc Tử Hiên, một trong những cao thủ nhất lưu tại Vô thượng thiên cung. Mặc Tử Hiên trục xuất ta ra khỏi nhân tộc, đồng thời treo giá rất cao cho cái đầu của ta. Ngươi nói xem, ngoài việc hủy diệt bọn chúng, ta còn có thể có cơ hội sống sót chăng?

Những đại thế lực tồn tại thâm căn đế cố, Tinh Hồn đã đắc tội gần một nửa rồi. Tuy nói gần một nửa, nhưng thực chất là đã đứng đối lập rồi. Bởi vì nếu xảy ra chiến tránh với Vô thượng thiên cung, những thế lực còn lại đương nhiên sẽ đứng cùng chiến tuyến với Vô thượng thiên cung. Thành công, Tinh Hồn và Ảnh Nguyệt sơn trang sẽ thống nhất thiên hạ, nhưng thất bại thì sẽ thành tội nhân thiên cổ. 

Diệp Hoàng nghe câu chuyện của Tinh Hồn, bất giác tiếu ý trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay là đó là một vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Xem ra là đang suy nghĩ về chuyện của Tinh Hồn. Sau một lúc, lão bất ngờ nói:

- Trời sinh vạn vật đều có số mệnh riêng của nó. Nhân loại có phàm phu tục tử, làm một kiếp người sáu mươi năm rồi trở về với cát bụi; nhưng lại có những kẻ thiên phú bất phàm, trở thành một tu sĩ tiềm năng, bước đi trên con đường tu đạo. Có kẻ thì mãi mãi đứng dưới người khác, lại có những người sinh ra là để thống trị. Người ở Vô thượng thiên cung đều tự cho mình là kẻ thống trị thiên hạ, những kẻ khác đều phải phục tùng cho họ, phản họ chính là phản nghịch thiên đạo, và bọn họ sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt kẻ nghịch thiên. 

- Ngươi sai rồi. Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu. Đứng trước thiên đạo, tất cả đều là cỏ rác, lôi kiếp đánh xuống, tất cả đều như nhau. Nhưng những kẻ tu chân như chúng ta chẳng phải là nghịch thiên mà đi sao? Số phận là do chính bản thân mỗi người nắm giữa và quyết định, không phải là do kẻ khác. Vô thượng thiên cung tự phong cho mình là kẻ thống trị thiên hạ, đây chính là bức bách kẻ khác mà thôi. Nếu như có một thế lực khác mạnh hơn nổi lên, thì bọn họ mới chính là kẻ thống trị. Ta tin bản thân ta có thể làm được, và nhất định phải làm được. Nếu họ tự cho mình là thiên, thì ta sẽ nghịch thiên, đánh cho bọn chúng rớt xuống mặt đất. Nhân định thắng thiên, đây chính là lẽ sống của ta. 

Tinh Hồn thanh âm hùng hồn, mỗi câu nói đều khiến cho trong lòng Diệp Hoàng chấn động. Quả thực, trước giờ lão chưa từng nghĩ qua điều này. Vô thượng thiên cung vốn được lập ra là để chống lại Man hoang dị tộc xâm lấn đại lục, nhưng từ lúc nào đã biến thành lực lượng hiệu lệnh thiên hạ? Lão còn nhớ di huấn còn nhỏ khi bái nhập Luyện khí công hội, đó chính là tận lực vì Vô thượng thiên cung. Nhưng liệu có phải như vậy? Không, Luyện khí công hội không phải phục vụ vì lợi ích của kẻ khác, mà là phục vụ cho chính bản thân mình. 

Thật không ngờ, ý tứ của Tinh Hồn lại khiến cho Diệp Hoàng phải thay đổi suy nghĩ đến như vậy. Trước đây lão đã từng không muốn đứng dưới những thế lực khác. Nhưng Vô thượng thiên cung hoàn toàn nằm ngoài khả năng của lão. Thân là hội chủ, Diệp Hoàng phải bảo vệ an toàn cho những người khác, đành phải bỏ qua lòng tự trọng mà trở thành công cụ cho Vô thượng thiên cung. 

Nhưng bây giờ đã xuất hiện một kẻ dám chống lại Vô thượng thiên cung. Đó chính là Tinh Hồn. Nếu như hợp tác với Tinh Hồn, đứng cùng một chiến tuyến thì sẽ đối diện với những con quái vật khổng lồ. Lão trong lòng đang phân vân, bởi vì quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục Luyện khí công hội. 

Mắt thấy Diệp Hoàng đang suy nghĩ, không cần đoán thì cũng biến rằng lão đang tính toán hai bên lợi hại như thế nào. Đây là một quyết định rất khó khăn, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà quyết định được. Tinh Hồn lại không muốn phí thời gian, liền nói tiếp:

- Đây là quyết định cá nhân, là hợp tác giữa ta và ngươi, không liên quan đến Luyện khí công hội. Nếu như bị Vô thượng thiên cung phát hiện, ngươi có thể lựa chọn từ bỏ Luyện khí công hội để đảm bảo an toàn cho họ. Rồi đến đến khi Vô thượng thiên cung sụp đổ, ngươi có thể danh chính ngôn thuận cho người khác biết rằng, quyết định của ngươi là hoàn toàn chính xác. Tuy rằng ta nói là vậy, nhưng hợp tác của ta và ngươi chỉ có hai người biết. Ta có thể đảm bảo với ngươi, tuyệt đối sẽ không có ai biết được giao dịch giữa chúng ta. Lợi ích cả hai cùng hưởng, còn tổn hại thì chúng ta sẽ cố gắng không ảnh hưởng đến ngươi. Thế nào? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.