Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 7: Cổ kiếm Đồ Lục



Sở Hóa Long sau khi rời khỏi Hàn Tịch đại lăng không trở về Thiên Phong thành hay Sở gia mà lại hướng về phía tây, nơi hắn muốn đến chính là Thiên Lam thần điện. Trong Thiên Lam thần điện có tồn tại Thánh cảnh, một nơi tu luyện cực kỳ tốt. Sở Hóa Long vốn đã là tinh anh đệ tử, hơn nữa thân phận hắn rất đặc thù, thế nên có thể tùy ý ra vào Thánh cảnh.

Bỗng trong đầu hiện lên suy nghĩ gì đó, chợt lên tiếng hỏi Sở Phong:

- Thái tử vẫn chưa trở về sao?

Sở Phong khẽ gật đầu, giọng hơi trầm đáp:

- Vẫn chưa. Mặc dù di tích Băng Đà sơn đã đóng lại đã lâu, nhưng không hề thấy tung tích của thái tử đâu. Chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.

- Chưa chắc. Người như hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu. Bây giờ ngươi trở về nói với phụ thân ta, bảo người cài thêm nhiều gián điệp vào hoàng cung, đồng thời theo dõi hành động của các thế gia khác nữa.

- Tuân lệnh công tử.

Sở Phong hơi khom người, sau đó liền rời đi. Sở Hóa Long đứng yên một lúc, sau đó mở ra chân nguyên vũ bay đi. Xem ra Thiên Phong quốc lần này nổi lên một cơn sóng ngầm rồi. Không biết lần này Sở gia đang có ý định gì, nhưng với thế lực của họ, chỉ sợ ảnh hưởng rất lớn đến thế cục Huyền Thiên giới.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Trở lại với Hắc Ám động phủ, trong quang mang mờ ảo, Tinh Hồn đứng chính giữa đại sảnh, ánh mắt hiếu kỳ nhìn quanh, không bỏ qua một chi tiết nào cả. Hắn suy nghĩ, nếu như nơi này thực sự là một cấm chế đại trận, tại sao hắn tiến vào lại không hề xảy ra một biến dị nào cả.

Chẳng lẽ suy nghĩ của hắn đã sai? Nhưng không hiểu sao, hắn vẫn một mực chắc chắn là như vậy. Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một chữ “máu”? Giây lát Tinh Hồn ngẩn người ra ngạc nhiên, tự hỏi sao lại nghĩ đến “máu”.

Chẳng biết ma xuôi quỷ khiến như thế nào, Tinh Hồn giơ tay lên, trích ra một giọt máu. Ngay khi Tinh Hồn trích giọt máu này, không gian giống như bừng tỉnh. Chỉ thấy giọt máu đỏ tươi bay lơ lửng giữa không trung, trong quang mang mở ảo lại rực rỡ tuyệt đẹp.

Phía trên trần, những viên đá đột ngột sáng rực rỡ. Đến lúc này Tinh Hồn mới để ý, những viên đá này sắp xếp theo thứ tự hình xoắn ốc. Ban đầu Tinh Hồn đã có cảm giác có gì đó kỳ lạ, nhưng hắn không thể giải thích được. Đến bây giờ mới ngộ ra, cái cảm giác kỳ lạ này chính là bởi vì những viên đá kia.

Cứ tưởng chỉ là những viên đá phát sáng rất đỗi bình thường, nhưng không ngờ bây giờ lại trở nên huyền diệu như vậy. Chính giữa trần, vốn không có một viên đá nào cả, bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, sau đó một viên đá lớn từ bên trong vết nứt trồi ra.

Giọt máu của Tinh Hồn bay lên, nhập vào viên đá này. Ngay khi đó, ánh sáng của những viên đá xung quanh hội tụ vào viên đá lớn nhất này, đồng thời chính bản thân nó cũng tỏa ra đủ loại màu sáng. Tinh Hồn chứng kiến cảnh tượng này, thật không thể không thốt lên hai từ “huyền diệu”.

Hắn đứng giữa trung tâm, xung quanh là lấp lánh những đốm sáng, chính giữa là một vòng xoáy, tựa hồ đây chính là một tiểu vũ trụ thu nhỏ lại vậy. Đây là lần đầu tiên Tinh Hồn nhìn thấy cảnh tượng này, thật đúng là mở rộng tầm mắt.

Là nhân vật nào mà có thể tạo ra được như thế này, trong lòng Tinh Hồn không thể không khâm phục. Tiểu vũ trụ lơ lửng một lúc, bỗng sau đó tiến nhập vào mi tâm Tinh Hồn. Bởi vì quá bất ngờ, Tinh Hồn không kịp phản ứng, chỉ biết theo phản xạ tự nhiên che khuôn mặt lại.

Nhưng đã vài giây trôi qua, không có một biến cố nào xảy ra cả. Tinh Hồn từ từ mở mắt ra, bỗng hắn giật mình, bởi vì nơi hắn đứng không còn là Hắc Ám động phủ nữa, mà là một nơi hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt cực kỳ đáng sợ, tựa hồ là chốn Vô biên địa ngục trong truyền thuyết vậy.

Kỳ lạ là, mặc dù Tinh Hồn đứng trên một biển lửa như vậy, nhưng hắn không hề có cảm giác nóng nào cả. Ngay lập tức hắn trấn an lại, bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì vừa mới xảy ra. Đột nhiên phía sau xuất hiện một bóng người. Người này xuất hiện như thế nào, Tinh Hồn không hề phát giác, không khác gì một bóng ma.

Người này toàn thân vận hoàng bào, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, mái tóc đen dài để xõa, không gió mà tự bay, quả thực rất có cốt cách tiên nhân. Hắn đích thị chính là Thái cổ tiên tôn Thái.

Thái bước đến bên cạnh Tinh Hồn, khóe môi nở nụ cười nhẹ, ôn hòa lên tiếng:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tinh Hồn cả kinh. Không ngờ lại có người đứng ở sau lưng mình, ngay cả lúc nào cũng không phát giác. Khi nghe người kia lên tiếng, trong ý tứ không hề có chút sát khí nào cả, thập phần chân thành. Mà giọng nói này nghe có vẻ quen quen.

Tinh Hồn chuyển người, thì phát hiện ra người đang đứng sau lưng mình chính là Thái cổ tiên tôn Thái. Quả thực rất bất ngờ, không ngờ Thái lại xuất hiện ở nơi này. Sực nhớ ra một chuyện, trước đây Thái đã từng nói hắn có rất nhiều ý niệm phân thân, với lại tu vi của Thái vốn đã siêu phàm thoát tục, xuất hiện ở nơi này cũng không phải là không thể.

Đối với Thái, Tinh Hồn trong lòng từ lâu đã sinh ra cảm giác nể phục, nên nói chuyện với hắn rất ôn hòa:

- Ừ, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này. Nhưng chỗ này là đâu thế?

- Bản thân ta cũng không biết đây là nơi nào. Chỉ biết chỗ này có rất nhiều thứ gắn liền với vận mệnh của người được lưu giữ ở đây.

Thái mỉm cười, thái độ thập phần chân thành không giấu diếm nói. Tinh Hồn nhíu mày, đương nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Thái là gì.

- Đi theo ta.

Thái chuyển người, bước đi về phía trước. Trước mặt ngoại trừ biển lửa vô tận thì không hề tồn tại một thứ gì khác, nhưng mà Thái đã nói như vậy, Tinh Hồn đành phải nghe theo lời hắn. Hai người đi về phía trước, không hề nói một lời nào cả. Bỗng nhiên Thái lên tiếng phá tan bầu không gian tĩnh lặng:

- Người có cảm giác gì không?

- Ngươi nói gì? – Tinh Hồn không hiểu Thái có ý gì, hỏi ngược lại.

- Ta muốn hỏi là, từ khi xuất hiện ở nơi này, người có cảm giác gì thân thuộc hay không?

Thái nói vậy, bây giờ Tinh Hồn mới phát giác, đúng là nơi này mang đến cho hắn cảm giác rất thân quen. Mặc dù không biết vì sao lại như vậy, bỗng Tinh Hồn liên tưởng đến một chuyện. Vạn vật sau khi chết đi, chỉ cần linh hồn không bị phá hủy thì sẽ tiến vào luân hồi, đầu thai để bắt đầu một cuộc sống mới. Ngoài ra, trong giới tu chân còn có một phương pháp chuyển sinh khác, đó chính là đoạt xá.

Chỉ cần linh hồn cường đại là có thể thực hiện được. Bằng cách phá hủy đi linh hồn của chủ nhân thân thể là có thể sống tiếp mà vẫn giữ nguyên được ký ức tiền kiếp. Đa số những người đoạt xá đều chọn cách tìm một thai nhi để đoạt xá, như vậy con đường tu hành sau này sẽ dễ dàng hơn, thậm chí còn có cơ hội tiến cảnh vượt xa tiền kiếp.

Trở lại với câu chuyện, Tinh Hồn sở dĩ nghĩ đến chuyện này là bởi vì, Thái nói chuyện cứ như là biết được tiền kiếp của hắn. Tinh Hồn không trả lời câu hỏi của Thái, mà đột ngột hỏi ngược lại, gương mặt thập phần hiếu kỳ:

- Ngươi, không lẽ biết chuyện kiếp trước của ta.

Chỉ thấy Thái mỉm cười, nụ cười thần thần bí bí khiến người khác trong lòng rất khó chịu. Thái ánh mắt nhìn về khoảng không, im lặng, thật lâu sau mới chậm rãi đáp. Nhưng câu nói lại ẩn chứa huyền cơ:

- Phải, ta biết. Nhưng kiếp trước của người như thế nào, hiện tại ta không thể nói được.

Tinh Hồn nhíu mày khó chịu. Thái đã không muốn nói, hắn dù ép cũng không được. Chỉ, một vị Thái cổ tiên tôn như Thái mà coi trọng Tinh Hồn như vậy, chỉ sợ tiền kiếp của hắn không hề tầm thường.

Đang lúc suy ngẫm thì bỗng Thái dừng chân lại, Tinh Hồn không chú ý nên đập trúng người hắn.

- A, xin lỗi, ta vô ý quá!

Thái cười cười, dường như không hề để tâm đến việc này, ánh mắt hướng về chỗ trước mặt, nói:

- Chúng ta đến nơi rồi.

“Đến nơi?” trước mặt rõ ràng không hề tồn tại thứ gì cả, so với xung quanh không khác biết là bao. Điểm khác biệt chính là, nơi này khiến cho Tinh Hồn cảm thấy rất áp lực, tựa hồ có một lực lượng vô hình nào đó đang uy hiếp đến linh hồn của hắn. Ngoài ra còn có một điểm khác nữa, lửa ở đây lại có màu đen tím rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên Tinh Hồn nhìn thấy loại hỏa diễm này.

- Người lùi xa một chút, để ta mở kết giới.

Tinh Hồn gật đầu, lập tức lùi ra xa, cách Thái chừng mười thước, đồng thời cũng sử dụng Tuyệt kết giới, phòng trừ có biến cố xảy ra. Chỉ thấy phía trước, Thái song thủ kết ấn, niệm lục khu đổng, liên tục đánh ra mười đại thủ ấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.