Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 71: Tâm ngoan thủ lạt (Trung)



Ánh mắt âm lệ khiến cho người khác vừa nhìn vào liền có cảm giác bị nhốt trong địa ngục hàn băng. Vẫn con người này, vẫn cái loại tư thái kiêu ngạo ngất trời nhìn người ta bằng nửa con mắt này, nhưng nội tâm của Yến Ngọc Lan trong lòng vẫn luôn xuất hiện cái cảm giác, đứng trước con người này, bản thân chỉ là một con kiến hôi không hơn không kém.

- Từ sau lần gặp ở ngoại thành Thiên Phong, nàng càng lúc càng trở nên xinh đẹp, thật khiến cho người ta nao lòng. 

Thanh âm nho nhã, ôn hòa thốt lên. Có điều ở trong cái tình huống hiện tại quả thật không thích hợp với loại biểu cảm này chút nào. Chỉ thấy Trịnh Thần Không đứng dậy, thần không biết, quỷ không hay, từ lúc nào đã đứng sau lưng Yến Ngọc Lan. Tu vi của Trịnh Thần Không thâm sâu như thế nào, Yến Ngọc Lan tuyệt không thể nào biết được. Thế nên việc hắn đứng ở sau lưng nàng chỉ trong một tức, đối với Trịnh Thần Không mà nói là một việc cực kỳ đơn giản. Mùi thơm dịu dàng từ thân thể nàng nhẹ nhàng lan tỏa, xộc vào mũi Trịnh Thần Không, chẳng biết lúc này trong đầu hắn xuất hiện điều gì, nhưng trực giác của Yến Ngọc Lan nhắc nhở cho nàng biết, nếu còn tiếp tục đứng ở đây, bản thân chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. 

- Nếu đã không có việc gì, tiểu nữ xin phép rời khỏi đây. 

Không đợi Trịnh Thần Không đồng ý hay không, Yến Ngọc Lan vội vàng bước đi thật nhanh. Trịnh Thần Không trên môi trở một nụ cười âm trầm thần bí, thân thể một lần nữa khẽ động, lại hiện ra trước mặt Yến Ngọc Lan, chắn ngang cánh cửa phòng. Giọng nói âm trầm lại vang lên:

- Gọi nàng tới đây, đương nhiên là việc cần nàng giúp. 

- Vậy mời thái tử nói. 

Yến Ngọc Lan lùi lại vài bước, tựa hồ giữ cho mình một khoảng cách an toàn với vị thái tử âm trầm kỳ lạ trước mặt. Chỉ là, tuy rằng diện tích không gian căn phòng này không phải là nhỏ, nhưng chỉ với một cái ý niệm thôi thì có thể tùy tiện đứng ở bất kỳ chỗ nào. Thế nên mới nói, từ lúc Yến Ngọc Lan đặt chân vào căn phòng này, không… phải là từ lúc nàng nhận lời mời của Trịnh Thần Không đến Đông cung, kể từ lúc đó, vận mệnh của nàng đã rơi vào tay hắn rồi. 

- Việc đó là… nàng hãy trở thành thái tử phi. 

Yến Ngọc Lan giật mình. Quả nhiên là Trịnh Thần Không khi mời nàng đến đây hoàn toàn không có ý tốt. Trở thành thái tử phi, ý tứ của Trịnh Thần Không chính là muốn khiến nàng trở thành nữ nhân của hắn. Có thể trên thiên hạ này có không biết bao nhiêu nữ tử có thể trở thành nữ nhân của Trịnh Thần Không, nhưng riêng nàng lại không muốn. 

Nàng ý thức rõ được, nếu như mình trở thành thái tử phi Thiên Phong quốc thì sẽ phải đón nhận hậu quả kinh khủng như thế nào. Trước đây nàng chấp nhận mệnh lệnh của gia tộc trở thành thê tử của Lý Tinh Vân. Tinh Hồn khi đó bời vì chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ, không quản nguy hiểm mà chạy đến Thiên Phong thành để đưa nàng trốn chạy. Bởi vì việc này mà Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi phải bỏ mạng, kể từ đó, nàng và Tinh Hồn khó có thể nhìn mặt nhau. Thế nhưng dù vậy, giao tình giữa hai người vẫn chưa đến mức trở thành thù địch. 

Nhưng bây giờ, nếu như nàng trở thành nữ nhân của Trịnh Thần Không, với tính cách ngoan cường của Tinh Hồn, chắc chắn hắn sẽ không để yên việc này cứ như vậy xảy ra. Chỉ sợ viễn cảnh khi đó một lần nữa sẽ xảy ra. Lần trước là Trịnh Thần Không sơ suất để cho Tinh Hồn chạy trốn, nhưng lần này, nếu như Tinh Hồn đến Thiên Phong thành náo loạn, chỉ sợ sẽ rơi vào bẫy của Trịnh Thần Không, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Thái tử, xin hãy tự trọng. Thái tử đừng quên, ta là thê tử của Lý Tinh Vân, là người của Lý gia.

- Thê tử của Lý Tinh Vân?

Đột nhiên Trịnh Thần Không cười phá lên, giọng cười lạnh lẽo độc ác đến rợn người. 

- Nàng chưa chính thức thành thân với Lý Tinh Vân, làm sao có thể trở thành thê tử của hắn, làm sao trở thành người của Lý gia được. Nàng phải biết rằng, quan hệ giữa nàng và tên hỗn đản đó như thế nào, Lý gia há có thể không nhìn ra? 

Trịnh Thần Không vừa nói, từng chữ từng chữ một từ miệng hắn thốt ra, và từ từ dồn Yến Ngọc Lan về phía chân tường. Lưng áp vào bức từng cứng rắn, lạnh lẽo không thể phá vỡ sau lưng, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Yến Ngọc Lan đã trở thành kinh hoảng, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi lạnh li ti trên tráng. 

Thế nhưng chưa dừng tại đó, bởi câu nói tiếp theo của Trịnh Thần Không mới chân chính khiến cho Yến Ngọc Lan thực sự sợ hãi còn người độc ác không từ thủ đoạn này. 

- Và điều cuối cùng ta muốn nói với nàng, cái chết của Lý Tinh Vân… hắc hắc… chính là do bản thái tử làm ra.

Trịnh Thần Không khuôn mặt âm lệ độc địa ghé sát tai Yến Ngọc Lan, chậm rãi nói lên ý tứ cuối cùng. Nghe xong, khuôn mặt của Yến Ngọc Lan chính thức trở thành sợ hãi, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Trịnh Thần Không, tựa hồ đang nhìn một đại ma đầu độc ác nhất thiên hạ, bờ môi hồng mềm mại lắp bắp nói:

- Ngươi… ngươi là một kẻ độc ác. Dù có chết, ngươi cũng đừng hòng thao túng được ta, đừng mong ta sẽ trở thành nữ nhân của ngươi. 

Nàng biết rằng, bản thân mình đã bị dồn vào đường cùng. Trịnh Thần Không dùng nhiều thủ đoạn như vậy, ngay cả người bằng hữu chí thân từ nhỏ là Lý Tinh Vân cũng không thoát khỏi kết cục tử vong, tất cả chỉ để phục vụ cho kế hoạch dẫn dụ Tinh Hồn đến Thiên Phong thành của hắn. Cách duy nhất là phải liều mạng, hoặc là tự vẫn mới thoát khỏi bàn tay của hắn. 

Trên tay nàng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh kiếm. Tu vi của Yến Ngọc Lan từ sau khi gặp Tinh Hồn ở Tịch Dương lâu, hiện tại tuy rằng chưa đột phá, nhưng đã tiến thêm một bước tiến dài. Nhưng… chừng đó vẫn là chưa đủ để khiến cho Trịnh Thần Không rung động. Chỉ thấy Trịnh Thần Không bàn tay vươn ra, uy áp hung hãn tàn bạo đè ép Yến Ngọc Lan khiến cho nàng ngay lập tức toàn thân nặng nề. Thanh kiếm trên tay rơi xuống mặt đất lạnh, kêu *oong oong* một tiếng rồi nằm lặn như vậy, còn thân thể nàng thì nằm gọn trong lòng ngực của Trịnh Thần Không. 

Bàn tay phải của Trịnh Thần Không nắm lấy cằm của Yến Ngọc Lan, nhẹ nhàng vận lực một cái khiến cho nàng buộc phải nhìn thẳng vào gương mặt của hắn, phải nghe cho rõ những gì hắn nói. 

- Có trở thành nữ nhân của bản thái tử hay không thì vẫn chưa đến lượt nàng có thể chọn. Trịnh Thần Không ta là chân mệnh thiên tử, là đế quân tương lai của Thiên Phong quốc. Ta muốn ai trở thành nữ nhân của ta thì người đó chỉ có cách tuân mệnh, không được cãi lại. Kẻ phản lại ý tử của ta chính là phản nghịch thiên đạo, sẽ nhận phải sự trừng phạt của thiên đạo. Dù là hắn hay là nàng đều là như vậy cả. Yến Ngọc Lan, nàng không có quyền khước từ bản thái tử, hắc hắc… tiện thể nói cho nàng biết luôn, phụ thân của hắn – Yến Tàn Phong đang được người của bản thái tử chăm sóc. Nếu như nàng không biết điều, bản thái tử không đảm bảo rằng hắn sẽ an toàn gặp mặt nàng đâu. 

Trịnh Thần Không hoàn toàn có thể dùng sức mạnh của mình để khống chế nàng, khiến nàng trở thành một con rối tùy tiện cho hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng tâm tư của hắn rất cao ngạo, hắn muốn Yến Ngọc Lan phải toàn tâm toàn ý với hắn chứ không phải là một con rối vô hồn.

Và quả nhiên, khi nghe Trịnh Thần Không nhắc đến phụ thân của nàng, ý niệm muốn tự vẫn đã hoàn toàn sụp đổ. Trước đây, khi gia tộc buộc nàng phải tiến hành hôn lễ với Lý Tinh Vân. Nàng khi ấy đương nhiên đã cự tuyệt, nhưng gia tộc lại uy hiếp đến tính mạng của Yến Tàn Phong, thế nên nàng đành phải tuân theo mệnh lệnh của gia tộc. Và bây giờ cũng vậy, khi Trịnh Thần Không lấy tính mạng của Yến Tàn Phong để uy hiếp thì cũng là lúc nàng chính thức trở thành nữ nhân của hắn. 

- Trịnh Thần Không, một kẻ tâm ngoan thủ lạt, không từ một thủ đoạn nào như ngươi, có một ngày sẽ nhận hậu quả cho chính ngươi làm ra. Trời xanh có mắt, ngươi sẽ không thoát nổi đâu. 

Lúc này đã không còn câu nệ nghi lễ tiểu tiết như trước nữa, Yến Ngọc Lan tức giận mắng Trịnh Thần Không. Nhưng hắn nào quan tâm đến, chỉ thấy gương mặt của hắn càng thú tính hơn nữa, cười lớn nói:

- Hậu quả? Hắc hắc… ta không quan tâm. Điều mà ta để tâm là nàng sẽ trở thành nữ tử của ta. Không biết lúc đó, hỗn đãn kia sẽ có biểu hiện như thế nào. Ha ha ha…

Giọng cười âm độc đến cùng cực, ngay giữa gian phòng, Trịnh Thần Không đè Yến Ngọc Lan xuống mặt đất lạnh, thú tính trong đầu dâng lên đến cực điểm, như một con lang đói bắt được con mồi, hai tay nhanh chóng xé rách từng mảnh vải trên thân thể Yến Ngọc Lan. Chỉ vài tức, thân thể trắng ngọc bạch ngọc, từ trên xuống dưới đã không còn bất cứ thứ gì che chắn nữa, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Trịnh Thần Không. 

Và tử dụ long bào khoắc trên người đã bị hắn vận lực chấn nát hoàn toàn, một cỗ thân thể cường tráng mạnh mẽ đè lên người Yến Ngọc Lan. Đôi bàn tay như long như hồ từ từ xoa nắn, vừa thú tính nói:

- Quả nhiên là vưu vật trời sinh, là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, hắc hắc. Nàng hoàn toàn có tư cách trở thành thái tử phi… hả, ngươi không phải xử nữ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.