Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 108: Tiềm Long Bí Cảnh (Hạ)



Tiếng thở dốc khe khẽ vang lên trong đêm tối âm u, hắn trên người toàn máu tươi, nhìn bộ dạng vô cùng chật vật, từng bước chân đều rất mệt mỏi khổ sở. Cuối cùng không gượng sức được nữa, hắn ngã gục xuống, ngồi dựa vào gốc cây phía sau. 

Thị giác dần dần nhạt đi, hắn chỉ thấy có một bóng người đang tiến gần về phía mình. 

- Vẫn còn sống sót, mạng của ngươi cũng lớn thật. 

Giọng nói lãnh đạm vang lên, cũng chẳng rõ có phải là đang khen ngợi Tây Môn Bất Bại hay không. Chỉ thấy hắn nâng bàn tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh lục xuất hiện, khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm. Đã từng thấy sinh mệnh chi lực mạnh hơn thế này rất nhiều, vậy nên Tây Môn Bất Bại chẳng biểu lộ sự kinh ngạc. 

Sinh mệnh chi lực nhập vào thân thể hắn, Tây Môn Bất Bại có thể cảm nhận rõ từ nội thương cho đến ngoại thương đang phục hồi một cách thần tốc, cảm giác rất thoải mái, mọi sự mệt mỏi đều biến mất trong thoáng chốc. Sinh mệnh chi lực thật thần kỳ khiến cho hắn cảm thán không thôi. 

Sinh mệnh chi lực đối với việc tu luyện cũng cực kỳ hữu ích, Tây Môn Bất Bại tận dụng thời cơ này, lập tức ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái không minh, hấp thu năng lượng còn sót lại trong thân thể mình để luyện hóa. 

Trong lúc đó, Tinh Hồn thu lại Ngọc Hoành đang ở trên người Tây Môn Bất Bại. Lại nói, trước khi giao Ngọc Hoành, Tinh Hồn đã tạo rất nhiều tầng phong ấn gia cố vào Ngọc Hoành, quả nhiên quyết định này của hắn không sai. 

Trước đây tại Hắc Ám Động Phủ, Ngọc Hoành đã được Thái phục hồi, thế nhưng vẫn còn một chút khiếm khuyết một thứ gì đó. Ngọc Hoành luôn hướng về phương bắc, tựa hồ đang réo gọi thứ gì đó vậy. Thế nên hắn mới quyết định đến Thiên Băng đại lục, cảm giác đó còn rõ ràng hơn. Chỉ có điều hắn không ngờ là thứ đang kêu gọi Ngọc Hoành lại là thánh địa Thiên Long thần điện. 

Hắn muốn tiến vào Tiềm Long Bí Cảnh để đoạt vật kia đi, nhưng cao thủ quá nhiều, dù hắn có thể an toàn rời đi, nhưng muốn đem vật kia cùng đi thì khả năng rất thấp. Không muốn mạo hiểm, hắn mới giao lại cho Tây Môn Bất Bại thay hắn làm việc này. 

- Bên trong Tiềm Long Bí Cảnh giấu vật gì?

Thấy Tây Môn Bất Bại mở mắt ra, sức khỏe gần như phục hồi hoàn toàn, Tinh Hồn liền hỏi. 

- Không nhìn thấy rõ, nhưng ta cảm nhận được có một thứ gì đó rất tà ác đang tồn tại. 

- Năng lượng tà ác?

Tinh Hồn nhíu mày lại. 

- Phải, so với những tà vật trước đây ta gặp thì nó còn khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần. Kỳ lạ, Tiềm Long Bí Cảnh năng lượng vô cùng thuần khiết, vậy mà bên trong lại tồn tại thứ tà ác như vậy.

- Vạn cực tất phản. Bất kỳ thứ gì khi đến cực điểm tới hạn của nó thì sẽ phản lại tình trạng nó đang có. 

Thu lại Ngọc Hoành, hắn nói tiếp:

- Lần này ngươi làm rất tốt. Thứ này tặng cho ngươi, luyện nó thật tốt, có lẽ đến thời gian Phong Thần Chiến bắt đầu ngươi có thể đuổi kịp Tàng Thiên Ca. Nơi này không thể ở lâu, mau chuồn thôi!

Nói xong, Tinh Hồn liền xoay người bỏ đi. Tây Môn Bất Bại thực lực phục hồi, cũng không dám ở lại lâu, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì sẽ bị nghi ngờ ngay. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Rời khỏi Vân Mộng Nhai, Ninh Tiểu Tam trở về phòng của mình. Nơi của hắn ở nằm trong một góc điện phủ của Tàng Thiên Ca, so với mấy nơi khác, nơi này nhìn rất giản dị, xung quanh hoa cỏ tương liên, linh khí thiên địa dào dạt khiến cho tâm tình rất thoải mái. Có một con đường nhỏ dẫn đến một căn nhà nằm ngay chính giữa, căn nhà đó chính là nơi hắn nghỉ ngơi. 

Bước vào trong phòng, hắn bỗng phát hiện trên bàn có một phong thư. Ánh mắt lóe lên một tia huyết hồng, không cần mở phong thư ra, Tinh Hồn cũng biết được nội dung bên trong đó là gì. 

- Thú vị đây!

Chỉ thấy phong thư đột nhiên bị bốc cháy, trong giây lát hóa thành một làn khói tiêu tan trong thiên địa. 

- Nguyên Trúc Lâm, cũng rất biết chọn địa điểm!

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Nguyên Trúc Lâm. 

Màn đêm lại nhẹ nhàng ôm ấp vạn vật, giữa không gian đêm tối, âm thanh tiếng đàn du dương động lòng người vang lên. 

- Ngươi còn có tâm trạng để đàn à?

Từ trong rừng trúc có một kẻ đi ra. Kẻ này nhìn rất trẻ tuổi, dung mạo thần tuấn, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn về phía kẻ đeo mặt nạ đang thản nhiên đánh đàn kia. 

- Ngươi gọi hết mấy người đi cùng với ngươi ra đi, giải quyết một lần cho nhanh gọn. 

Kẻ vừa xuất hiện chính là Tàng Hồng Uyên. Dù ngoài mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại giật mình. Những người mà hắn dẫn theo để tiêu diệt Tinh Hồn đều là những người tu vi cao cường, không ngờ lại phát hiện dễ dàng như vậy. Tuy giật mình, Tàng Hồng Uyên vẫn giữ được sự bình tĩnh, hắn nói:

- Không hổ danh là một trong thập đại thiên kiêu, kẻ mà Thiên Phong đế quốc truy lùng suốt mấy năm qua. 

Vừa nói, Tàng Hồng Uyên vừa ra hiệu cho những kẻ sau lưng bước ra. Không ngờ lại có gần hai mươi người, toàn bộ đều là cao thủ lão luyện. 

Chứng kiến nhiều người như vậy, Tinh Hồn chẳng chút kinh ngạc, giọng nói lãnh đạm hướng về phía trên cao, tựa đang nói chuyện với hư không:

- Lão đầu tử, ngươi còn định trốn đến khi nào?

Tàng Hồng Uyên và những kẻ kia kinh ngạc, không phải bởi vì vị cao thủ kia, mà là không ngờ Tinh Hồn cũng phát hiện được cả người đó. 

- Ha ha, không ngờ lại bị phát hiện. 

Chẳng rõ từ lúc nào, trên cao có một lão giả đứng trên ngọn của một gốc Nguyên Trúc, lão vận tử y trên người, khí tức hòa quyện vào thiên địa, ẩn mình một cách vô cùng hoàn hảo, nếu là người khác e rằng khó mà phát hiện ra được. 

Tinh Hồn không đáp, chỉ tiếp tục ngâm nga khúc nhạc của mình, giống như những kia kia không hề xuất hiện trong tầm mắt của hắn vậy. 

- Người trẻ tuổi lại có tâm cơ như ngươi thật hiếm có, sợ rằng tiểu tử Tàng Thiên Ca cũng không sánh được. Nếu như ngươi là tộc nhân của chi tộc lão phu thì thật tốt. Đáng tiếc… đáng tiếc…

Lão ta ánh mắt đáng thương nhìn Tinh Hồn, giống như đang nhìn một kẻ đã chết vậy. 

- Ta không có nhiều thời gian, muốn làm gì thì bắt đầu nhanh đi. 

Im lặng một lúc, Tinh Hồn mới bắt đầu nói. Câu mở đầu liền khiến cho vị lão giả kia lộ vẻ tức giận. 

- Hừ, thật ngôn cuồng. Xung quanh Nguyên Trúc Lâm đã bị lão phu phong tỏa, đừng hòng cầu cứu kẻ khác.

- Tự đào hố chôn mình. Mấy kẻ ngu ngốc như các ngươi, ta rất thích. 

- Giết hắn!

Vị lão giả nổi giận, lập tức ra lệnh cho tất cả đệ tử đồng loạt tấn công. Tàng Hồng Uyên là công tử chi tộc, tu vi của hắn kém xa hai mươi mấy vị cao thủ, vậy nên hắn lùi ra xa, đứng đằng sau quan sát. Trước đây Tàng Hồng Uyên đã từng chứng kiến thực lực của Tinh Hồn, nhưng hắn tin rằng gia gia của mình sẽ hạ gục được Tinh Hồn dễ dàng mà thôi. 

Nhưng đáng tiếc Tàng Hồng Uyên đã quá xem nhẹ địch nhân của mình rồi. Những người kia trong mắt Tinh Hồn chẳng khác gì cái bia để hắn nhắm bắn cả. Nguyên lực vận chuyển, Phượng Hoàng Cầm tỏa ra ánh sáng lấp lánh, bàn tay uyển chuyển tiếp tục bài nhạc của mình, âm thanh không những hay hơn trước đây, mà đồng thời nó còn đánh ra phong nhận liên tục. Tốc độ tay càng nhanh, phong nhận càng mạnh mẽ và dày đặc hơn. 

Phượng Hoàng Cầm là thập phương thần khí trong truyền thuyết, dù đã bị phong ấn nhưng so với pháp khí của võ giả thế giới này thì cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần. Phong nhận sắc lẻm như móng vuốt của điểu vương chi vương – Phượng Hoàng, thân thể của những người kia bị chém đứt một cách nhẹ nhàng, giống như cắt những miếng đậu hủ vậy. Thậm chí họ đã sử dụng sức mạnh để phòng thủ, kết cuộc cũng không khác biệt bao nhiêu. 

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, hơn hai mươi cao thủ vậy mà lại bị hạ gục triệt để, không còn một người sống sót. Cái chết vô cùng thê thảm, thịt nát xương tan, mùi máu tươi khỏa lấp không khí, Tàng Hồng Uyên vừa kinh vừa sợ, nhìn cảnh tượng trước mặt mà muốn nôn mửa. Thật không ngờ Tinh Hồn lại mạnh đến như vậy, mạnh một cách kinh hồn. 

Không chỉ hắn, ngay cả vị trưởng lão kia dù đã trải qua ma luyện chém giết vô số, chứng kiến cảnh Tinh Hồn đồ sát đệ tử chi tộc của mình chỉ trong vài hơi thở, giết một cách tàn bạo, không khỏi cả kinh vì thủ đoạn âm độc. 

- Còn trẻ mà đã độc ác như vậy, không diệt nhất định sẽ trở thành đại họa. 

- Nếu đã có đủ lí do rồi thì xuất thủ đi, hy vọng không chán như mấy tên này. 

Không hiểu sao, nhìn thấy biểu cảm tự tin của Tinh Hồn, trong lòng lão xuất hiện một tia dự cảm không ổn. Kẻ này rõ ràng đang ẩn giấu tu vi, khiến cho lão không thể phân biệt được thực lực chân chính của Tinh Hồn như thế nào. Nếu như đúng như lời Tàng Hồng Uyên nói, thời điểm khi hắn giao chiến với Trịnh Thần Không tại đế đô Thiên Phong, lão ta nhất định có cơ hội bắt sống. Nhưng bây giờ thì… trong lòng lão đã xuất hiện một tia do dự. 

Lão nhìn Tàng Hồng Uyên đang sợ hãi ngồi bệch trên đất kia, nói:

- Tàng Hồng Uyên, ngươi mau bắn tín hiệu, kẻ này khó đối phó hơn lão phu tưởng. 

Tàng Hồng Uyên lúc này thần hồn như đã mất, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh túa ra. Thủ đoạn của Tinh Hồn đã khiến hắn khiếp sợ, không còn nghe thấy mệnh lệnh của trưởng lão kia nữa. Lão ta phải nhắc đến lần thứ hai, hắn mới giật mình hoàn hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.