Thời gian chỉ còn hơn một tháng nữa là đến thời điểm Phong Thần Chiến mở ra. Để khẳng định thực lực của mình, tất cả mọi võ giả trên Huyền Thiên giới đều điên cuồng tu luyện. Mấy tên Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Võ Canh và Tây Môn Bất Bại đồng dạng cũng như vậy, thời gian gần đây ngày nào cũng giao đấu với nhau, khiến cho xung quanh Vân Mộng Nhai biến thành một đống đổ nát. Không chỉ riêng gì ba tên này, ngay cả Ngọc Vô Trần và Tàng Tử Đan cũng nhảy vào luyện tập, nỗ lực không thua kém gì mấy tên kia.
Dù rằng không đột phá tu vi, thế nhưng lĩnh ngộ đối với các tuyệt chiêu mới đều tiến bộ rõ rệt. Có lẽ đồng cảnh giới với mấy tên này, rất ít người có cùng đẳng cấp thực lực với chúng. Mỗi lần luyện tập xong đều rất mệt mỏi, cũng may bên cạnh có Ninh Tiểu Tam vô cùng mát tay, chỉ trong vài khắc đã khiến cho mọi sự mệt mỏi biến, sức mạnh lại phục hồi trở lại.
- Tiểu Tam, ngươi đúng là thần y tái thế, có lẽ mấy lão gia hỏa Đan Thần tông cũng không thể so sánh với thủ pháp của ngươi.
- Đợi lão đại ta đạt thứ hạng cao trên Phong Thần Bảng, nhất định sẽ đền đáp tiểu tử ngươi thật hậu hĩnh.
- Hai tuần nữa thì bắt đầu di chuyển đến Vô Thượng Thiên Cung rồi, quãng thời gian còn lại phải tận dụng triệt để mới được.
- Tiểu Tam, khoảng thời gian này phải làm phiền ngươi nhiều rồi.
Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Võ Canh và Tây Môn Bất Bại được Ninh Tiểu Tam giúp phục hồi sinh lực xong, vừa rồi còn bơ phờ uể oải mà bây giờ chẳng khác gì mấy con trâu sung mãn cả.
- Không phiền không phiền, chỉ cần các vị nhớ món nợ này là ổn rồi.
Ninh Tiểu Tam ngồi xuống đất, nhìn hắn dường như khá mệt mỏi, có lẽ là do giúp mấy tên trâu bò kia phục hồi sinh lực trở lại. Ngồi tựa vào Phù Tang Thần Mộc sau lưng, hương thơm ngát cùng với phong cảnh tuyệt đẹp khiến cho tâm tình người ta trở nên thoải mái, bao nhiêu mệt nhọc cũng giảm bớt phần nào.
- Tử Đan hôm nay lại không đến à? Đã ba hôm rồi!
Ngọc Vô Trần bỗng phát hiện Tàng Tử Đan gần đây không xuất hiện tại Vân Mộng Nhai khiến cho nàng hơi lo lắng. Trong số ba nữ nhân, chỉ có Nguyệt là người phàm, thế nên bình thường vẫn ngồi cùng với Ninh Tiểu Tam quan sát bọn họ giao đấu. Bốn tên trâu bò kia thì đánh với nhau, còn Ngọc Vô Trần thì vừa chỉ điểm, vừa luyện tập cho Tàng Tử Đan, khiến cho thực lực của Tàng Tử Đan tiến bộ rất nhanh.
- Tiểu Tam, chẳng phải tiểu nha đầu kia lúc nào cũng bám theo ngươi như hình với bóng sao?
- Bậy, bậy. Là cô ta tự đeo bám, ta không có làm gì à nha. Nếu để chi tộc nàng nghe được thì ta không được yên ổn đâu. Ta không muốn chết sơm đâu à!
- Khụ khụ… biết thì nói nhỏ nhỏ thôi, đừng huỵt toẹt ra chứ, người ta nghe thấy thì mặt mũi Võ Canh ta biết ném đi đâu đây.
- Da mặt ngươi đao chém thì mẻ lưỡi, vậy mà sợ bị người ta cười à?
- Không nói chuyện ngươi nữa, tổ phí thời gian.
- ………
Cứ mỗi lần Võ Canh nói bất cứ điều gì là liền bị Quân Mạc Tà chặn họng khiến cho hắn tức điên lên, khổ nỗi kẻ kia thân thế khủng bố, không phải thứ mà Võ Canh muốn động đến là được, vì vậy đành phải ngậm bồ hòm. Riết hồi cũng quen, giờ bị Quân Mạc Tà xỉa xói thế nào cũng bỏ ngoài tai, xem như mấy tiếng ong mũi.
Hai tên này gây lộn khiến cho đám Tàng Thiên Ca lắc đầu cười khổ:
- Chúng ta vào trong tìm Tử Đan, nhớ đừng gây chuyện đấy, dù sao ta cũng là Thánh tử, bị mất mặt sau này khó mà ngóc đầu lên nổi đấy.
- Lo xa quá, vào thôi vào thôi.
Võ Canh xua tay, thúc đẩy Tàng Thiên Ca dẫn bọn họ đi vào trong. Trong lòng Tàng Thiên Ca chỉ hy vọng Võ Canh không có gây sự, đồng thời ra hiệu cho Quân Mạc Tà trông giúp gã phá hoại này.
Vào bên trong, khung cảnh còn hoa lệ hơn so với bên ngoài. Đúng là nhà giàu, đẳng cấp thật quá khác biệt. Thân phận Tàng Thiên Ca đặc biệt, thế nên trên đường đi không có bất kỳ người nào dám cản đường hắn cả.
Hạ nhân kia dù lần đầu tiên nhìn thấy Tàng Thiên Ca, thế nhưng dù sao cũng là người lão luyện, liếc mắt đã biết đám người này thân phận bất phàm, liền kính cẩn đáp:
- Bẩm công tử, Tử Đan tiểu thư đang ở phòng riêng để chuẩn bị cho hôn lễ. Phòng của tiểu thư được bảo vệ rất nghiêm mật, thậm chí gia chủ còn không cho người khác vào gặp này. Có lẽ chuyến đi này của các vị không được như mong muốn rồi.
Mọi người ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng đều có chung một câu hỏi, lẽ nào mình vừa mới nghe nhầm? Tàng Thiên Ca sắc mặt nghiêm túc, nhìn hạ nhân kia hỏi lại một lần nữa để xác nhận:
- Ngươi nói Tàng Tử Đan sắp cưới chồng sao?
- Đúng vậy, tin tức này đã công bố khắp nơi trong Thiên Long thần điện, thiệp mời cũng đã phát mấy ngày nay rồi.
Hạ nhân kia nhìn đám Tàng Thiên Ca mà nghi hoặc không thôi. Chi tộc của Tàng Tử Đan tuy không phải là chi tộc lớn gì, nhưng địa vị trong Thiên Long thần điện cũng thuộc tầng lớp khá cao cấp, một khi có tin tức là liền được truyền bá khắp nơi. Không lý nào mấy tên này lại không biết.
- Hôn phu của Tàng Tử Đan là ai?
Ngọc Vô Trần đối với Tàng Tử Đan rất thưởng thức, dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng tình thân như tỷ muội ruột thịt, có chuyện gì Tàng Tử Đan đều đem nói ra hết với nàng cả. Nhưng chưa bao giờ nghe Tàng Tử Đan nói về cái hôn lễ này cả. Chuyện lần này có gì đó rất bất thường, không lẽ là Tàng Tử Đan bị chi tộc ép cưới? Thế nên Ngọc Vô Trần mới quyết định hỏi cho ra lẽ.