Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 158: Trở về (Trung)



Ngây ra đó một lúc, hít sâu một hơi rồi thở ra, Long Ngọc Huyền chuyển người lại, nhìn hai vị sư huynh của mình, mỉm cười đáp:

- Không có, tốc độ của hắn nhanh quá, đệ đuổi theo không kịp. Chúng ta… trở về thôi.

Nói rồi, Long Ngọc Huyền nhấc chân lên, hóa thành một đoàn cầu vòng rời khỏi khu rừng. Long Uyên, Long Kiếm nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà có chung một suy nghĩ, lão tứ này thật đúng là khó đoán. Bọn họ ngoái đầu nhìn lại phía bên kia hồ băng một lần nữa. Thi thoảng có cơn gió lùa qua, kèm theo hơi lạnh, những bông tuyết trắng và một vài chiếc lá khô xơ xác, ngoài ta, không còn gì cả. Cuối cùng, hai người họ cũng rời khỏi.

Ba người bọn chúng rời đi, hồ băng trở về tịch mịch như trước, ngoại trừ tiếng gió khe khẽ thổi qua, tan biến vào hư vô, chẳng còn tồn động lại gì. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

“Ta thích cái trâm cài tóc này, ngươi mau tặng ta đi.”

………

“Khúc nhạc ngươi thổi hay quá. Lúc ngươi thổi, nhìn ngươi khác vừa mắt, chẳng bù cho thường ngày, lúc nào cũng như cục gỗ di động.”

………

“Oa… hoa phù tang. Ngươi biết không, từ nhỏ ta rất thích hoa phù tang này. Ngươi… có thể cùng ta đi dạo một vòng được không?”

………

“Này, khi đó ngươi nhìn thấy ta tắm, trông ta có đẹp không?

………

“Đồ đầu gỗ.”

………

“Ngươi không thể chiều ý ta một lần được à?”

………

“Ngươi… có phải… ngươi rất thích Điệp tỷ?”

………

“Ta… thật ra ta rất thích một người, nhưng chưa bao giờ hắn cho ta một cơ hội bày tỏ cả. Uhm, hắn thật đáng ghét phải không. Nhưng không hiểu tại sao, cái tên đáng ghét đó lại khiến ta không thể nào quên được. Có một ngày… nhất định, nhất định ngươi sẽ biết người đó là ai.”

………

Đêm đã khuya, ánh trăng tròn treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, ánh nguyệt quang nhu hòa tựa như một tấm thảm trải dài khắp nơi trên thế gian, lung linh trên mặt đất, như sương như tuyết. Trên tầng không gian bao la ấy, ngoài ánh trăng đẹp đẽ ôn nhu ấy, trời đêm còn được điểm xuyến vô vàn vì sao lung linh tỏa sáng. Muôn vạn tinh tú, dù lớn dù nhỏ cũng đang phảng phất như người, lại thêm mấy phần nghịch ngợm, ngạo nghễ nhìn xuống cõi trần gian.

Cơn gió đêm mang theo hàn khí lạnh thấu xương thổi qua tán rừng, âm thanh xào xạc của những tán cây va chạm nhau, của những chiếc lá khô rơi đều trên mặt đất bị cơn gió lạnh kia đùa nghịch. Đêm khuya hoang vắng, một đêm… thật tịch mịch.

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Sơn động bên trong khá lớn, kiến trúc đơn sơ giản dị. Chính giữa là một tòa đài đá lớn được gọt bằng phẳng, bao phủ xung quanh đài đá này là những khối linh dịch đậm đặc. Linh dịch không hề tán đi mà tụ lại với nhau, không khí cũng tràn đầy những linh dịch này, một lần hít thở cũng đủ khiến cho người ta tinh thần sảng khoái, tu vi tiến triển.

Chính giữa đài đá lớn là một cái giường băng khá lớn, vừa đủ cho hai người nằm. Nhìn cái giường băng này, tài liệu tạo nên nó chắc chắn không phải vật thường, lại còn được khắc những đạo trận pháp rất tinh tế nữa, phần nhiều là Tụ Linh Trận và những trận pháp liên quan đến sinh mệnh, thế nên chiếc giường băng này ẩn chứa hơi thở sinh mệnh rất nồng đậm.

Trên chiếc giường băng ấy, một gã đàn ông mặc áo đen nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp, sáng lấp lánh tựa ánh sao. Chỉ là nhìn sâu vào trong đôi mắt của gã, bên trong đó ẩn chứa một nỗi bi thương, cô quạnh.

Gã chống tay lên mặt giường mặt, chậm rãi gượng người dậy. Hai lọn tóc mai màu trắng theo tư thế ngồi dậy của hắn mà rũ xuống.

Nhìn hắn ta gương mặt còn non nớt, thế nhưng mái tóc đã bạc. Màu tóc này không phải là do huyết mạch di truyền, không bệnh tật, cũng không phải là tuổi già tác động đến, mái tóc này dường như không có sinh mệnh, có lẽ là do người này hứng chịu một nỗi bi thương cực kỳ khủng khiếp trong quá khứ, thế nên mới thành ra đổi màu tóc như vậy.

Gã thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài dài là một nỗi mệt mỏi, còn có cả một niềm hối tiếc vô hạn nào đó.

- Là mơ sao? Đã lâu rồi mình mơ nằm mơ. Trong giấc mơ không ngờ lại nhìn thấy cô ấy.

Miệng hắn thều thào khe khẽ, tại nơi tĩnh mịch này, chỉ có thanh âm của hắn động lại mà thôi.

Gã đàn ông này, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.

Hắn khi bình thường là một gã đã ông lãnh đạm, nhạt nhẽo và cô độc, nhìn chúng sinh bằng thái độ khinh phong vân đạm. Đối với đám đệ tử, hắn là một người rất nghiêm túc, dù đôi khi cũng hơi chơi trò ác độc, nhưng lại được đám đệ tử vô cùng kính trọng. Còn đối với địch nhân, hắn lại trở thành một kẻ lạnh lùng sát phạt, khiến cho kẻ địch run sợ đến tận lúc chết.

Nhưng tất cả điều đó chỉ là một lớp vỏ bọc mà thôi.

Chỉ khi ở tại nơi này, nơi có người con gái mà hắn yêu thương nhất đang nằm ngủ say, hắn mới có cảm giác bình yên, mới có thể trở về là chính mình.

Tinh Hồn nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt chất chứ nỗi u buồn, tang thương nhìn vào nàng, trong đôi mắt in hằn khuôn mặt xinh đẹp đang chiềm trong giấc ngủ dài kia. Gương mặt của nàng thật thuần khiết, nụ cười nhẹ trên môi, đối với hắn mà nói, so với trăm hoa đua nở, muôn vạn cánh bước cùng bay còn đẹp hơn gấp vạn lần.

- Điệp…

Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh, mượt mà như làn suối, rồi dần dần chạm vào khuôn mặt tuyệt trần, hắn cảm nhận được một luồng hơi ấm từ gương mặt ấy. Mỗi động tác, dù là chạm vào mái tóc hay vuốt ve gương mặt nàng, hắn đều rất cẩn trọng và dịu dàng.

- Có phải… ta đã quá nhẫn tâm với cô ấy không?

Hắn lại mở miệng thều thào, trong thanh âm ấy chứa đầy tội lỗi, hắn đang tự trách bản thân mình. Ánh mắt ấm áp nhìn Sở Điệp, hắn ước gì bây giờ nàng có thể mở mắt ra nhìn hắn, đáp lại lời hắn, giúp hắn tìm được câu trả lời. Nhưng không… hắn biết điều này là không thể.

Lại một tiếng thở dài nữa nhẹ nhàng cất lên. Tinh Hồn đứng thẳng người dậy, nhìn Sở Điệp thêm một lúc lâu nữa, miệng mấp máy, có lẽ hắn đang muốn nói thêm gì đó với nàng. Nhưng rốt cuộc, giữa chừng lại nuốt câu nói ấy vào, sau đó hắn xoay lưng, hướng về phía cánh cửa rời đi.

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Ánh nguyệt quang ma mị ôm ấp bóng người bước ra từ trong ngôi nhà nhỏ chính giữa ngọn núi. Hắn ngửa đầu nhìn lên cao, ánh trăng phản chiếu khuôn mặt tuấn tú nhưng bi thương kia, tựa hồ như đang đồng cảm với gã vậy.

“Trăng tròn thật đẹp. Ban đêm mà ngồi dưới gốc phù tang, vừa ngắm trăm đúng là tuyệt nhất. Có phải rất lãng mạn không.”

Tiếng vang từ thuở xa xăm truyền về, lắng đọng lại trong đầu hắn thật lâu. Khoảng thời gian đẹp đẽ ấy, có lẽ là những dòng ký ức tuyệt vời nhất. Nhưng từ lâu hắn đã quên mất nó rồi, thời gian bao lâu, chính hắn cũng không còn nhớ rõ. Tuế nguyệt trôi qua thật nhanh. Chớp mắt… những người từng thân thiết với hắn, bây giờ đã không còn ai nữa.

Nhắm mắt như để xua tan đi nỗi nhớ chợt ùa về đó, không còn dáng vẻ thương tâm nữa, hắn quay lại với cái vỏ bọc cô đơn, lạnh lẽo và sát phạt.

Đứng trước mặt hắn có mấy chục bóng người. Nhìn khí thế mấy người này, dĩ nhiên đã vượt qua Thượng Thần Cảnh, thậm chí có người còn tiến vào nửa bước Chí Tôn Thần. Đám người này nhìn Tinh Hồn bằng đôi mắt kính trọng, ngưỡng mộ, kèm theo đó là một chút sợ hãi nữa.

- Chuẩn bị đến đâu rồi?

Tinh Hồn nhìn vào gã đàn ông đứng ở giữa đội hình. Người này tuy rằng không có tu vi cao nhất, thế nhưng lại toát lên một phong thái lãnh đạo, đích thực rất có cái khí chất này, tựa như sinh ra là đã tồn tại rồi. Gã ta chính là Diệp Nhất Phàm, người có quyền lực chỉ đứng sau một mình Tinh Hồn tại Ảnh Nguyệt sơn trang này.

Đối với câu hỏi của Tinh Hồn, Diệp Nhất Phàm bước lên một bước, tay phải nắm lại thành quyền rồi đưa lên ngực, đầu hơi cúi xuống, thể hiện lòng kính trọng trước bậc quân chủ, rành mạch đáp:

- Bẩm quân thượng, Thanh Minh cung, Thập Nhị Sứ Giả, Tam Thập Lục Hộ Pháp, Thập Bộ, còn có Huyết Ảnh sát, toàn bộ đã sẵn sằn đợi mệnh lệnh của quan thượng.

Khí thế trên người hắn bộc phát, loại khí thế này chính là nhiệt huyết sôi trào. Tinh Hồn gật đầu, để cho Diệp Nhất Phàm lui lại, sau đó quét mắt nhìn qua những gương mặt này một lần, ai nấy đều giống như Diệp Nhất Phàm vậy, đang rất kích động. Đối với tinh thần này, Tinh Hồn khá hài lòng. Sau đó mới nói:

- Nuôi quân ba năm dùng một ngày. Trước khi xuất chinh, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để lựa chọn. Kẻ nào sợ chết, kẻ nào cảm thấy hổ thẹn với trận chiến này, kẻ nào bất mãn với hành động của ta, toàn bộ đứng sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.