Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 159: Trở về (Hạ)



Sau câu nói dứt khoát của hắn, không một người nào nhúc nhích cả, dù chỉ là một tấc. Dưới ánh trăng sáng, mấy chục người khí thế như hòa thành làm một thể vậy. 

Tinh Hồn nhẹ nhàng nhấc chân bước tới, những người kia tự động né tránh, tạo thành một lối đi nhỏ, vừa đủ để cho hắn bước qua. Cơn gió mạnh từ màn đêm âm trầm rít lên, mái tóc trắng tung bay trong gió, lại thêm vào nguyệt quang khiến cho hắn càng trở nên nổi bật hơn, một loại khí chất quân lâm khiến người ta không thể không cúi đầu xưng thần. Phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới kia, tại nơi đó, có hàng vạn bóng người đứng thành một đội ngũ chỉnh tề. 

Đội quân này nhìn sơ sơ có đến hơn mười người, phân biệt xếp thành năm binh đoàn. 

Đứng bên ngoài cùng phía bên cánh phải, đội quân này chiếm người ít thứ nhì, chỉ có khoảng trên dưới sáu ngàn người mà thôi. Thế nhưng trong số năm binh đoàn, thực lực vừa cá nhân, vừa tổng thể của binh đoàn này là mạnh nhất. Tuy nhiên khí thế đã thu liễm hoàn toàn, tựa như hòa cùng với màn đêm xung quanh, nếu như người bình thường nhìn vào thì chắc chắn nhầm tưởng bọn họ chỉ là một đám binh lính tầm thường. Những người này mặc áo vải màu đỏ, giữa ngực áo có thêu hình trăng lưỡi liềm, trên mặt đeo chiếc mặt nạ quỷ cũng có màu đỏ. Đội quân này có tên gọi là Huyết Ảnh sát, những sát thủ được huấn luyện bài bản, tu vi yếu nhất cũng là Thần Hoàng cảnh. Mà những sát thủ này còn có khả năng vượt cấp chiến đấu, nói chính xác hơn thì bọn họ có thể giết được những cường giả cao hơn họ một đại giai cấp. 

Đứng phía bên tay phải Huyết Ảnh sát, đội quân này chiếm số lượng ít thứ ba trong số năm quân đoàn, có khoảng chín ngàn người. Bọn họ không đeo mặt nạ, để lộ ra gương mặt gai góc lạnh lẽo. Trên lưng họ đeo một bộ cung tên, dĩ nhiên là quân đoàn cung thủ. 

Ngoài cùng phía bên cánh trái, đội quân này ai nấy thể hình cao to lực lưỡng, người thấp nhất cũng tận một mét chín. Trên người mặc áo giáp bạc rất chói mắt, lộ ra một cỗ khí tức hoang dã mạnh mẽ. Vũ khí của họ là những ngọn giáo, với sức mạnh đủ để đâm xuyên thủng bất cứ đội quân nào. Giống với đội cung thủ, đội quân này thuộc Thập Bộ. Số lượng bọn họ khá đông, chiếm đến ba vạn người.

Đứng kế họ chính là đội hậu cần, chiếm số lượng ít nhất trong số năm quân đoàn. Những người này chủ yếu là những luyện dược sư, lúc chiến tranh làm nhiệm vụ cung cấp đan dược trị thương cho những đội quân còn lại. Tuy số lượng ít, thế nhưng nhiệm vụ của họ cực kỳ quan trọng.

Cuối cùng chính là đội quân đứng chính giữa, cũng chính là đội quân chiếm số lượng đông đảo nhất, chiếm đến sáu vạn người, chính là đệ tử Thanh Minh cung do Cố Độc Hành dẫn đầu. 

Trong thời gian hơn ba năm, Ảnh Nguyệt sơn trang đã bí mật bồi tài được số lượng quân đông đảo như thế này, phần nhiều là nhờ đan dược mà Tinh Hồn ban xuống, rồi Luyện Dược công hội dựa theo đó mà sản xuất đại trà, cuối cùng phân bổ cho Thanh Minh cung, Thập Bộ và Huyết Ảnh sát cung cấp cho đệ tử sử dụng. 

Nhìn xuống hơn mười một vạn người đứng dưới kia, đa số đều là những người trẻ tuổi, hầu hết đều chưa qua tuổi năm mươi. Thế nhưng thực lực siêu phàm trác tuyệt, đủ để biết thời gian qua Ảnh Nguyệt sơn trang đã dùng bao nhiêu tài nguyên để bồi tài ra họ. 

Lại nói, số lượng mười một vạn người này vẫn chưa phải là toàn bộ Ảnh Nguyệt sơn trang. Còn có phía bên Viêm Dương đế quốc nữa. Ngọc Kình vương Hoàng Tinh Vũ cùng với quốc chủ Viêm Dương đế quốc vốn là đệ tử của Cố Độc Hành, tuy không có mặt ở đây, nhưng bọn họ thuộc quân đoàn Thanh Minh cung. 

Mệnh lệnh của Tinh Hồn đã ban bố từ sớm, nếu không có biến cố bất ngờ, có lẽ Viêm Dương đế quốc cũng đang tập hợp lực lượng, chuẩn bị họp quân với phía bên Ảnh Nguyệt sơn trang này. 

Chỉ thấy trên cao, giữa ánh trăng xuất hiện một tia hắc quang nho nhỏ. Trong không gian truyền đến tiếng kêu vang của một đầu phi điểu. Phi điểu đáp xuống cánh tay Diệp Nhất Phàm, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve phi điểu, sau đó lấy ở dưới chân của nó ra một khối ngọc giản. 

Bóp nát ngọc giản, chỉ thấy ngọc giản hóa thành một làn khói trắng, trong khói trắng ấy xuất hiện một bóng người mặc áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, nhìn trông rất trẻ tuổi. Người này không hề xa lạ, chính là Ngọc Kình vương Hoàng Tinh Vũ. 

Hoàng Tinh Vũ ôm quyền cung kính, sau đó nói:

- Bẩm quân thượng, Viêm Dương đế quốc đã xuất quân, thế nhưng trên đường gặp một ít ác thi cản đường, có lẽ phải mất một khoảng thời gian ngắn mới hội họp với quân thượng được. 

Nói xong, Hoàng Tinh Vũ lại hóa thành một làn khói trắng. Truyền tin chấm dứt. 

Diệp Nhất Phàm ánh mắt nhìn qua Tinh Hồn, có lẽ đang đợi mệnh lệnh từ hắn. 

Thiên địa trở nên tịch mịch, chỉ còn lại ánh trăng sáng dịu êm trên bầu trên kia. Hắn nhắm mắt một hồi lâu, khi mở mắt ra, ánh mắt lóe lên vầng tinh quang, giọng nói lãnh đạm cất lên chậm rãi, thế nhưng lại vang vọng bên tai mọi người, thanh âm ấy tựa hồ vạn lôi cùng nổ, khiến cho tinh thần người ta chấn động. 

- Tương lai các ngươi năm năm sau thế, trở thành phản loạn, thiên cổ kỳ tội, hoặc lưu danh sử sách, kiến công lập nghiệp, tất cả đều phụ thuộc vào trận chiến ngày hôm nay, trận chiến khởi đầu, mở ra con đường huy hoàng mai sau. 

Hắn vừa nói xong, Diệp Nhất Phàm bỗng giơ tay lên trời, khí thế trên người mãnh liệt dâng lên, hét lớn:

- Ảnh Nguyệt sơn trang vô địch, quân chủ vô địch. 

Phía bên dưới lập tức hưởng ứng khí thế của Diệp Nhất Phàm, hơn mười một vạn người giơ tay lên trời, không hẹn mà cùng thất thanh câu nói. 

- Ảnh Nguyệt sơn trang vô đich, quân chủ vô địch. 

- Ảnh Nguyệt sơn trang vô địch, quân chủ vô địch. 

- ………

Thanh âm vang vọng thiên địa, như muốn rung chuyển đất trời. Gió thổi mây phun, tựa hồ cũng kịch liệt với thanh âm của đại quân đoàn dưới kia. 

Thấy vậy, Tinh Hồn hướng ánh mắt về phương bắc, nói lớn:

- Thiên Băng đại lục, Bạo Tuyết đế quốc, tiến lên. 

Huyết Ảnh sát bỗng nhiên như quỷ mị, chớp mắt sáu ngàn người không còn thấy bóng dáng của bất kỳ ai nữa. Trong màn đêm u tối khẽ vang lên tiếng động xào xạc, nghe giống như tiếng chân của rất nhiều người. Chỉ là trong giây lát liền bị tiếng gầm của ma thú lấn áp, ma thú rống lên gầm vang cả một vùng. 

Hơn sáu vạn ma thú phi hành được gọi đến, bốn quân đoàn còn lại leo lên lưng ma thú. Tiếng vỗ cánh vang lên liên tiếp, hình thành một trận phong bạo cuốn quanh tất cả mọi thứ. 

Thập Nhị Sứ Giả, cung chủ Thanh Minh cung Cố Độc Hành, cường giả đứng đầu Thập Bộ, cường giả đứng đầu Huyết Ảnh sát… thân thể cũng biến mất, dĩ nhiên là đã di chuyển theo binh đoàn hướng về bắc phương. 

Ngọn núi chớp mắt sau đó trở về với bộ dạng vốn có, yên tĩnh trong đêm khuya tịch mịch. Đứng trên núi chỉ còn lại một vài bóng người, trong số đó có Tinh Hồn và Diệp Nhất Phàm. 

Tinh Hồn trên tay xuất hiện một phong thư, sau đó đưa qua cho Diệp Nhất Phàm, nói:

- Đưa lá thư này cho Tây Môn Bất Bại. 

Diệp Nhất Phàm nhận lấy phong thư, chỉ thấy hai hàng chân mày của hắn hơi nhíu lại, sau một lúc suy nghĩ cẩn thận rồi mới hỏi:

- Quân thượng, Tây Môn Bất Bại liệu có chịu tuân theo dàn xếp không? Ta sợ rằng hắn sẽ…

Chưa nói hết câu thì Tinh Hồn đưa tay lên chặn ý tứ của Diệp Nhất Phàm giữa chừng, rồi nói:

- Hắn quyết định thế nào cứ tùy ý hắn, dù hắn làm theo hay không thì cũng không thể khiến kế hoạch thay đổi được. Ta rất muốn xem, đại anh hùng của Tây Hàn đế quốc sẽ quyết định như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.