Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 163: Đạo? (Thượng)



Đó là một bóng người mặc áo đen, bước đi trong khu rừng trúc phủ đầy tuyết trắng này khiến hắn trở nên rất nổi bật. Nơi hắn đang hướng tới, đó chính là khu đất nhỏ phủ đầy cỏ xanh kia, dù rất ấm áp, nhưng nó khiến cho người ta cảm thấy tiêu điều. Xuyên qua màn sáng ấm áp, hắn đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà hoang tàn. 

Nơi đó trước đây vốn dựng một căn nhà nhỏ bằng gỗ trông rất đơn sơ. Sân trống bên ngoài thì hoa cỏ tương liên, ban ngày ánh nắng ấm áp soi sáng, bên đêm có thể nhìn ngắm muôn vạn ánh sao trên trời. Cảnh vật tuy đơn giản, thế nhưng lại là nơi truy cầu của vô số tu sĩ trong thiên hạ. 

Nhìn khung cảnh tuy đã đổ nát hoang phế này, trong đầu hắn có thể mường tượng được sự ấm áp vốn có trước đây của nó. Một nơi yên bình, hạnh phúc chỉ có hai người mãi mãi bên cạnh nhau. Hắn cảm nhận được, vì trước đây… hắn cũng đã từng có một ước mơ như vậy. Đáng tiếc, ước mơ đó đã bị vỡ tan từ rất lâu rồi. 

- Ngươi… tới rồi sao?

Một thanh âm khàn khàn yếu ớt chậm rãi cất lên. Chỉ thấy ngồi chính giữa sân trống là một gã đàn ông trẻ tuổi, y phục trên người nát bấy, để lộ ra cơ thể đầy những vết thương trí mạng, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra liên tục. Phảng phất một nét thê lương hiện hữu trên người hắn. 

Người đàn ông hơi thở yếu ớt này chính là Vô Đạo. Vết thương của hắn rất nặng khi đại chiến với Kim Băng Hoàng, khi ấy hắn nổi giận, không tiếc thiêu đốt sinh mệnh của mình, đẩy cơ thể lên đến cực hạn để đạt sức mạnh tối thượng, thế nhưng việc đổi lấy sức mạnh đó chính là tính mạng của hắn. 

Vô Đạo giờ đây giống như một ngọn đèn dầu lay lắt trước trận phong ba, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dập tắt cả. Hắn cố gắng chống cự đến bây giờ, có lẽ là vì nơi này, nơi tồn tại những ký ức đẹp đẽ nhất trong quãng đời ngắn ngủi của hắn. 

Vô Đạo không ngoái đầu nhìn lại, nhưng hắn cảm giác được Tinh Hồn đang đến. Bởi vì hắn là một cỗ phân thân của Tinh Hồn, chỉ là cái phân thân này được ban tặng cho sinh mệnh riêng, trí tuệ riêng, cảm xúc riêng… hoàn toàn không liên quan gì đến bản tôn cả. Có chăng chỉ là một tia liên hệ yếu ớt mà thôi. 

- Ta biết rằng ngày này sẽ đến, vốn ta tưởng sinh mệnh của ta sẽ kết thúc theo một cách khác, sinh ra từ một hòn đá rồi sau đó trở về hình dạng vốn có, nhưng không ngờ… cái này gọi là số mệnh sao?

Vô Đạo ánh mắt ngửa lên nhìn bầu trời kia, trong đôi mắt chất chứa nỗi phẫn hận không cam lòng. Cái vận mệnh này thật quá trớ trêu. Thế nhưng lại không cách nào chống lại nó cả. 

- Ngươi muốn nghe câu chuyện của ta chứ? 

Đứng đằng sau lưng, Tinh Hồn vẫn giữ im lặng, hắn đưa mục quang nhìn bóng lưng của gã đàn ông thê lương đó. Không hiểu sao, hắn lại như đang nhìn chính bản thân của mình vậy. Bất chợt trong đầu hắn nhớ về những năm tháng xa xăm, là những dòng ký ức đẹp đẽ, cùng với những người con gái mình yêu thương ngao du trên một chuyến hành trình, dù không dài, nhưng nó khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm, không thể nào.

- Năm đó ta rời khỏi Kỳ Liên sơn, một mình ngao du khắp thiên hạ, đi tìm đáp án ta là ai, nơi ta thuộc về là đâu, ta đi khắp lục địa Thiên Dương, đi sang đại lục Thiên Lam, rồi đại lục Thiên Hồng, cuối cùng dừng chân tại đại lục Thiên Băng. Tại đó ta gặp được một cô gái, tuy chỉ là người phàm trần bình thường, nàng không quá xinh, nàng không tài giỏi, không mạnh mẽ như những người khác, thậm chí so với người khác nàng còn bất hạnh hơn gấp chục lần. Phụ mẫu mất, bản thân lại trúng phải Huyền Âm Tuyệt Mạch, cuộc sống không thể qua nổi hai mươi tuổi. Nhưng nàng không hề buồn vì điều đó, nàng vẫn rất vui vẻ, trên môi luôn nở nụ cười. Có lẽ số mệnh của ta và nàng ấy giống nhau, đều sẽ kết thúc cuộc sống rất ngắn ngủi, vì vậy ngay khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã muốn ở bên nàng. Thời gian bên nàng ngắn ngủi chỉ một năm, ta biết cái ngày ta phải trở về với cát bụi đang đến gần, thế trước khi chấm dứt sinh mệnh này, ta muốn triệt để giúp nàng có một cuộc sống trọn vẹn… nhưng không ngờ… tất cả, có phải đều là sự sắp đặt của vận mệnh không? 

Ánh mắt không cam tâm của Vô Đạo vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời kia, bỗng khóe môi nở một nụ cười thảm, nhìn mà sao thê lương. 

- Ngươi muốn thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh, nắm giữ vận mệnh của mình, ta cũng vậy, ta cũng muốn nắm giữ vận mệnh của riêng ta, nhưng rốt cuộc, sức mạnh của vận mệnh vẫn là quá lớn, dù kháng cực cũng không thể chống lại thiên đạo. Thế gian này liệu có bao nhiêu người có thể nắm giữ vận mệnh của riêng mình? 

- Thứ ta muốn chỉ là có thể được ở bên cạnh nàng cho đến hết cuộc đời này, có lẽ… nó chỉ có thể viễn mãn trong giấc mơ mà thôi. 

Nói rồi, Vô Đạo nhắm mắt lại, khi mở ra thì liền chuyển sang người có khuôn mặt giống hệ như mình đang đứng ngay bên cạnh, ngửa đầu nhìn lên, vẫn là đôi mắt chất chứa nỗi bi thương đó, nụ cười thê lương vẫn chưa vơi đi, vẫn động lại trên khóe môi của hắn. 

- Vận mệnh là phương hướng mà thiên địa vạch ra cho vạn vật, mỗi một cá thể đều được sắp đặt cho một vận mệnh, không ai có thể nghịch chuyển, không ai có thể thay đổi được vận mệnh. Ngươi… liệu có thể thay đổi vận mệnh, nắm giữ vận mệnh của riêng ngươi? 

Đôi môi Vô Đạo mấp máy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tinh Hồn mà hỏi. Chỉ thấy Tinh Hồn vẫn như vậy, vẫn lãnh đạm như trước, nhưng có lẽ, những câu hỏi kia của Vô Đạo khiến cho hắn cảm thấy rối bời. Vô Đạo đã tìm thấy được đạo của mình, hắn tìm được ra được hắn là ai, và nơi hắn thuộc về là gì. Còn bản thân hắn, hắn vẫn còn đang đi lạc, bởi vì tâm của hắn không có chốn ngừng, tựa hồ một con thuyền lênh đênh giữa biển khơi, cứ lưu lạc chưa biết điểm dừng của mình. 

Từ trên người Vô Đạo, hắn cảm nhận được môt loại lực lượng tinh thần, chỉ là hắn không thể cảm nhận được nó rõ ràng, bởi vì lực lượng tinh thần đó là Đạo của Vô Đạo, không phải là của hắn. Chỉ có thể cảm nhận, không thể nào nắm bắt được. 

Tiếng thở dài không biết từ đâu truyền đến, một vài bông tuyết trắng ngoài kia bỗng nhiên bay được vào vùng đất này. Kết giới đang suy giảm, có lẽ sinh mệnh của Vô Đạo cũng đang tàn lụi dần. Suốt một buổi, rốt cuộc Tinh Hồn cũng chịu mở miệng nói một câu:

- Ngươi vốn là phân thân do ta tạo ra, là một phần sức mạnh của ta, cũng là Đạo của ta. Hơn ba năm qua, ta vẫn quan sát ngươi, bởi vì ta nghĩ rằng ngươi sẽ giúp ta ngộ ra được Đạo của bản thân ta, nhưng rốt cuộc, thứ ta cảm nhận được vẫn là cái gì đó hư vô mờ mịt. Còn ngươi lại ngộ ra Đạo của chính ngươi. Chúc mừng… ngươi đã ngộ Đạo. 

Cơn gió mang theo bông tuyết trắng ngoài kia thổi vào, trong cơn gió thi thoảng một hơi hàn khí se lạnh. Hai gã đàn ông giữa khu đất trống, một người đứng thẳng, một người ngồi bệch trên đất. Cùng một bóng lưng, cùng một mái tóc, cùng một khuôn mặt, nhưng sự khác biệt đó chính là kẻ đang ngồi sinh mệnh rốt cuộc đã tận. 

- Đạo cả ta sao. Phải, cuối cùng ta cũng đã ngộ được Đạo của bản thân mình, tìm được nơi ta thuộc về. Cuối cùng, ta cũng đã được giải thoát khỏi vận mệnh. Chủ nhân của ta, ta đi trước ngươi đây. 

Vô Đạo lại nhìn Tinh Hồn một lần nữa, gương mặt của hắn giãn ra, trông hắn lúc này đây đang rất thanh thản. Có lẽ là bởi vì, cuối cùng hắn cũng có thể tìm được tự do, thoát khỏi gông xiềng mà vận mệnh sắp đặt. 

Một tia hàn mang lóe lên giữa ngực Vô Đạo, rồi dần dần lan tràn ra xung quanh, hàn man từ trong xương cốt máu thịt điên cuồng phá ra bên ngoài, chỉ thấy cơ thể Vô Đạo dần dần đông cứng lại. Cuối cùng, hắn trở thành một bức tượng, bên ngoài bao phủ một lớp băng trong suốt. 

Hắn, Vô Đạo đã… chết. 

Hư không vang lên một tiếng đổ vỡ, đó chính là âm thanh của kết giới sụp đổ. Kết giới này là năm đó Vô Đạo trước khi rời đi thì bày ra để bảo vệ cho người con gái hắn yêu thương, sau đó không lâu thì kết giới trở thành người bảo vệ nơi tồn tại ký ức đẹp nhất, và giờ đây, khi Vô Đạo được giải thoát thì nhiệm vụ của kết giới cũng kết thúc. Cùng với chủ nhân đã tan biến, nó… sụp đổ. 

Gió rét gào rít, tầng tuyết bay trắng xóa phủ đầy trời, là đang tiếc thương hay là tiếng cười ngạo nghễ của thiên địa, chẳng ai biết được cả. Hắn đứng trong trận phong tuyết tang thương đó, cô độc và tịch mịch, tựa hồ trận phong tuyết kia chẳng thể nào xâm nhập vào thế giới cô tịch của hắn cả. Thế giới đó chỉ có tồn tại riêng bản thân hắn. Lại có tiếng thở dài chẳng biết của ai cất lên, tiếng thở dài u uất, bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.