Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 165: Đạo? (Hạ)



Đêm đen vang lên âm thanh bạo tạc nức nở, ầm ầm chấn động cả một khung trời. Màu xanh của Minh Hỏa làm rực sáng một vùng lớn, hoa lửa bay lượn khắp không gian, cây cối xung quanh bị lực lượng Minh Hỏa hủy diệt thành tro bụi. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được mảnh đất đó hiện ra một cái hố thật lớn. 

Gió chẳng biết từ đâu thổi đến, cuốn bay đi khói bụi mịt mờ. Trong đám khói bụi, một bóng người chậm rãi bước ra. Đó chính là Tinh Hồn. Mái tóc trắng bạc theo gió mà bay phất phơ. 

Hắc bào trên người cũng tung bay trong trận gió lớn đó. Cú bạo tạc cực mạnh, hơi thở tử vong ngập tràn, đối với cường giả đồng cấp với Tây Môn Bất Bại chỉ sợ cũng sẽ tạo thành vết thương không nhỏ. Thế nhưng nó lại không thể khiến cho Tinh Hồn lay động dù chỉ một chút, thậm chí ngay cả áo bào cũng không bị một hạt bụi bám lấy. Hắn vẫn đứng yên ở đó, sừng sừng như một ngọn núi. 

Có lẽ sớm đoán ra được chuyện này, thế nên Tây Môn Bất Bại đã có chuẩn bị. Hắn lúc này lăng không trên trời, Minh Hỏa từ cõi hư vô bị hắn triệu ra, hai tay biến đổi liên tục. Chỉ thấy Minh Hỏa trải rộng ra, lấy hắn làm trung tâm, dần dần hợp thành một vòng tròn Minh Hỏa. 

Vòng tròn Minh Hỏa này bên trong có nhiều đồ án phức tạp, những đồ án này không đứng im một chỗ liên lực lưu động xoay tròn, tốc độ mỗi lúc một nhanh, khí lực theo đó mà thêm bùng nổ. 

Tây Môn Bất Bại cắn đầu lưỡi, bắn ra mười giọt huyết tinh. Huyết tinh đỏ tươi dung nhập vào vòng tròn Minh Hỏa hắn vừa mới lập ra, vừa mới tiến vào thì ngọn lửa Minh Hỏa bùng cháy, rồi trong giây lát, cả vòng tròn này cũng bùng cháy theo. 

Khí tức hủy diệt lan tràn mãnh liệt, dù cách rất xa mặt đất, thế nhưng sóng nhiệt mãnh liệt quét ra lập tức khiến cho cây cối xung quanh hóa thành băng điêu, tiếp đó từ bên trong băng điêu xuất hiện một vết nứt nhỏ, theo vết nứt phá ra bên ngoài, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn bay đi phiến băng điêu khổng lồ. 

- Mạt Thế Minh Hỏa Ấn. 

Bàn tay Tây Môn Bất Bại nổi đầy gân xanh, khoảng khắc chạm vào Mạt Thế Minh Hỏa Ấn thì gân xanh nổ ra, máu tươi chảy ròng ròng rồi lại dung nhập vào Minh Hỏa Ấn làm cho khí thế của nó càng thêm mãnh liệt. 

Minh Hỏa Ấn giáng lâm đại địa, linh khí thiên địa bị nó cắn nuốt, để lại sau lưng là một bầu không khí trơ trụi ngạt thở. Một chiêu này là hắn lĩnh ngộ Tu La Đạo mà ra, uy lực không thể xem thường. 

Tinh Hồn đưa mắt nhìn lên trời, tuy uy lực Minh Hỏa Ấn rất khủng bố, theo phỏng đoán của hắn, dù là Tàng Thiên Ca cũng không dám đơn giản chống trả, nhất định phải triển lộ Long Hình mới có khả năng, nhưng đối với hắn mà nói, Minh Hỏa Ấn này vẫn chưa đủ để tạo khiến hắn bị đẩy lùi. 

Chỉ thấy hắn hít một hơi sâu, hơi thở hoang dã tản mát trên người hắn, hơi thở tựa như của mãnh thú hoang cổ. Hắn lúc này cứ như một đầu viễn cỗ hoang thú vừa mới tỉnh giấc. Bàn tay phải nắm chặt lại, sau đó mở ra thành trảo ấn, nguyên lực truyền về cánh tay này, mãnh mẽ đánh thẳng lên trời. 

Khi hắn vung tay xuất kích, tiếng rít gió từ ống tay áo vang lên, âm thanh vang vọng từ thời cổ xưa truyền về, đó là âm thanh chân long, chân phượng, chân lân… âm thanh của vạn thú cùng ngâm. Sau lưng hắn, ảo ảnh bách thú hiện hữu rất chân thật. Chi trước cùng với cánh tay của Tinh Hồn đồng thời xuất kích, một loại khí thế dã man mà bá đạo của hung thú viễn cổ. 

- Vạn Thú Nhất Kích. 

Một kích này chấn động không gian, một kích này phong vân biến sắc, một kích này phá toái hư không. 

Vạn Thú Nhất Kích trong tay hắn trở nên hoàn mỹ, không giống như lúc Long Phi Tuyết thi triển chỉ có uy thế phượng hoàng là mạnh mẽ nhất, còn khi hắn thi triển mới đích thực là vạn thú cùng xuất động. 

Kích của muôn thú chạm vào Minh Hỏa Ấn, giữa tầng không gian dao dộng mãnh liệt, hư không vặn vẹo, chớp mắt thì sinh ra tiếng bạo tạc đinh tai nhức óc. Minh Hỏa Ấn đã tan vỡ mà uy lực của Vạn Thú Nhất Kích vẫn còn đó, thế nhưng nó không tiếp tục tấn công tới mà đình chỉ ở một chỗ. 

Dưới mặt đất muôn thú gầm lên, rồi ảo ảnh dần nhạt đi, cuối cùng biến mất. 

Tinh Hồn vẫn đứng yên một chỗ, mặt đất hắn đứng trong bán kính ba mét không hề biến đổi dù chỉ một hạt cát nhỏ. Hắn vẫn ở đó, uy nghiêm như một vị thần quân.

Còn Tây Môn Bất Bại, thi triển Mạt Thế Minh Hỏa Ấn khiến hắn tiêu hao rất nhiều nguyên lực, thậm chí còn bị phản phệ cắn trả. Sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ, miệng rỉ xuống mấy tia máu tươi. 

- Ngươi vẫn còn một chiêu nữa. 

Tinh Hồn hai tay đặt phía sau lưng, cảm nhận từng làn gió ập vào mặt mình, đôi mắt nhắm lại, mặt vô biểu tình, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. 

Tây Môn Bất Bại đáp xuống mặt đất, hắn thở dài một tiếng bất lực. Hắn biết rằng Tinh Hồn rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức khủng khiếp như vậy. Minh Hỏa Liên Hoa hay Mạt Thế Minh Hỏa Ấn đều là tuyệt học mà hắn tâm đắc nhất, hắn đã từng thi triển hai tuyệt học này với Tàng Thiên Ca. Kết quả hắn chỉ rơi xuống hạ phong chứ không thảm bại như trước đây nữa. Chẳng ngờ… hai tuyệt chiêu này lại bị Tinh Hồn nhẹ nhàng đối phó như vậy. 

Chiêu thứ hai, dư lực Vạn Thú Nhất Kích vẫn còn chưa tan, nếu như thuận thế mà tấn công, có lẽ hắn đã sớm bại trận rồi, thậm chí còn mất luôn cả cái mạng nhỏ. 

Nhưng hắn đã quyết tâm rồi. Vụ giao dịch lần đó, cái giá phải đánh đổi là tính mạng của chính hắn, hắn vẫn không hối hận, một mực kiên định. 

Tây Môn Bất Bại mở mắt ra, đôi mắt lóe lên sự vững chãi như một tòa núi. Ngón tay trỏ lại rực lên ngọn lửa màu xanh, chỉ thấy hắn điểm vào bách hội, rồi chuyển xuống thần đỉnh, thái dương, cự khuyết, khí hải… cơ thể bắt đầu bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh. 

Thất khiếu chảy ra máu tươi, cơ thể hắn run lên vì đau đớn, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Cách hắn đang làm giống hệt như Vô Đạo khi chiến đấu với Kim Băng Hoàng, chính là đang thiêu đốt sinh mệnh. 

Thiêu đốt sinh mệnh giúp hắn trong thời gian ngắn bộc phát toàn bộ tiềm lực, đạt được sức mạnh cực hạn nhất, nhưng cái giá phải trả vô cùng tàn khốc. Nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, khí hải tan vỡ, trở thành người bình thường, vĩnh viễn không thể tu hành; còn nặng thì chính là mất đi tính mạng. Vô Đạo thiêu đốt cực hạn sinh mệnh, dù thể chất hắn vượt qua xa người khác, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cuộc thân tử đạo tiêu. 

Bây giờ, Tây Môn Bất Bại cũng làm y hệt như vậy, thiêu đốt cực hạn sinh mệnh của mình để đối phó với Tinh Hồn. Hắn ngửa đầu gầm rú, âm thanh vang tận lên cửu thiên, khiến cho mây đen trên tầng trời hỗn loạn. 

Sau lưng hỏa phật khuôn mặt giận dữ, miệng há ra để lộ răng nanh nhọn hoắc, ánh mắt hung sát nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn, như hận không thể hủy điệt hắn vậy.

- Không tiếc tính mạng chỉ vì một người, làm như vậy… đáng sao? 

Đứng trong gió lốc ầm ầm thổi đến, hắn cô độc đứng giữa trận phong ba, ánh mắt ngửa lên nhìn trời, hiếm khi đôi mắt hắn lộ ra biểu cảm trầm tư hỗn loạn như vậy. 

………

“Vì huynh, ta vĩnh đọa hoàng tuyền thì có làm sao.”

“Vì huynh, tam hồn thất phách tan biến, ta không hối hận.”

“Vì huynh, ta bằng lòng đổi cả tính mạng của mình.”

Trong đêm mưa gió, phong vũ hỗn loạn, mây đen âm u che kín trời, tiếng sấm rền vang nghe sao mà nức nở. Cái đêm mưa gió ấy, một gã thiếu niên gục gã giữa ngàn người, hắn bất lực, hắn thảm bại, tất cả bởi vì hắn quá non yếu, hắn không đủ sức mạnh để nắm giữ vận mệnh của mình. 

Ánh sáng lóe lên, đó là ánh sáng màu vàng tuyệt đẹp, chỉ là cái ánh vàng ấy không đem đến cho người ta sự ấm áp, ngược lại còn mang đến nỗi bất hạnh cho gã thiếu niên non nớt ấy. Đôi mắt hắn chảy xuống hai dòng huyết lệ, dù những giọt mưa lớn có đập vào mặt hắn đi nữa cũng chẳng thể nào làm phai nhòa đi dòng huyết lệ bi thương ấy được. Hắn khóc là bởi vì, trước mặt hắn hiện ra hai bóng người. 

Bóng lưng thân thuộc ấy, bóng lưng mềm mại đẹp đẽ ấy đã đồng hành với hắn trong một chuyến hành trình, dù ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm. Đó là bóng lưng của hai cô gái trẻ tuổi. Hai cô gái ấy hắn đã từng cự tuyệt, nhưng nằm cũng không thể ngờ được, chỉ vì hành động dại dột của hắn đã phải trả giá bằng tính mạnh của họ. Khoẳng khắc trước khi hơi thở của họ tan biến đi, trong đôi mắt ướt đẫm dòng lệ đỏ của gã thiếu niên nhìn thấy một nụ cười ở trên môi họ, nụ cười nhạt, là nụ cười đẹp nhất thế gian, nhưng cũng là đượm buồn nhất cõi trần đời. 

………

- Trời đất vô tình, người hữu tình. Có lẽ… là đáng. 

Âm thanh thủ thỉ của Tinh Hồn, Tây Môn Bất Bại không nghe được, thiên địa không nghe được, chỉ có mỗi bản thân hắn nghe được. 

Hắn mặc cho Tây Môn Bất Bại thiêu đốt sinh mệnh, hắn cứ đứng yên một chỗ mà suy ngẫm. Cuối cùng, lại một tiếng thở dài nữa, đã mấy hôm nay, kể từ lúc Vô Đạo tạo hóa, chẳng biết rõ hắn thở dài bao nhiêu lần. Tiếng thời dài không trút đi gánh nặng phiền muộn mà nó còn đè nặng hơn ở trong lòng hắn nữa. Cuối cùng, hắn mới nhìn Tây Môn Bất Bại, lạnh lùng nói:

- Ngươi nhận được sự đồng cảm của ta, nhưng vỏn vẹn chỉ ở mức đồng cảm. Kẻ phản bội sẽ không được tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.