Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 187: Thắng là sống, bại là vong (Trung)



Tàng Thiên Ca gượng sức, hai tay đè lên đống đổ nát phía dưới, chật vật mới ngồi dậy được. Hướng tầm nhìn lên cao, miệng nở nụ cười, đáp: 

- Ta vẫn chưa bại, ngược lại kẻ phải ôm hận là ngươi mới đúng. 

Nghe ý tứ tràn ngập tự tin khiến cho Tinh Hồn hơi nhíu mày lại. Đúng lúc này, ánh sáng sau lưng bất chợt trở nên rực rỡ lạ thường, còn có sức nóng như muốn đốt cháy hết thảy mọi thứ. Ngày cả Tinh Hồn cũng cảm thấy làn da nóng rát. 

Hắn xoay người nhìn lại, trong đôi mắt màu đỏ in cái bóng của một quả cầu lửa. Quả cầu này giống như mặt trời, toả ra sóng nhiệt bức bách. Quả cầu lửa chậm rãi rơi xuống, lực lượng thiêu rụi cả đất trời. Tinh Hồn khí thế bùng phát, lãng khí màu đen hiện hữu trên người hắn. 

Lúc này cầu lửa mà Tàng Thiên Ca nhọc công chuẩn bị từ trước đó tiến sát gần đến vị trí Tinh Hồn đang đứng, ngọn lửa hủy diệt và ánh sáng chói mắt bắt đầu báo phủ thân thể hắn. 

Trong khoảng khắc cuối cùng, khi mà quả cầu lửa bắt đầu lan tràn, hùng dữ nuốt trọn Tinh Hồn vào bên trong nó, Tàng Thiên Ca bỗng cảm nhận được một sự uy nhiếp cường đại. Mà cái sự uy nhiếp này hắn đã một lần cảm nhận. Chỉ một lần mà khắc cốt ghi tâm.

*Đùng đùng...* 

Tiếng nổ hủy diệt vang vọng thương khung thiên địa, nhiệt sóng nóng rát của vụ nổ bắt đầu tràn xuống mạnh mẽ. Kết giới mà Tinh Hồn dùng để thủ hộ đám nô lệ suýt chút nữa là đã sụp đổ. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bình yên thoát khỏi bàn tay tử thần. 

Tuy kết giới ngăn cản, nhưng họ vẫn hiểu rõ sâu sắc vụ nổ chấn động thiên địa kia. Không thể không công nhận một điều, Tinh Hồn đã vô tình cứu bọn họ một mạng. 

Tàng Thiên Ca đã suy yếu sau khi chuẩn bị đòn sát thủ để diệt trừ Tinh Hồn, thế nên khi bị cuồng phong ập đến, hắn vô lực bị cuốn theo, rơi vào một tảng đá lớn, chật vật ngồi tựa vào đó. 

Gió lớn thổi qua gương mặt hắn, là gương mặt đang ưu tư suy nghĩ. Ban đầu, Tàng Thiên Ca sau khi dùng đòn sát thủ hòng giết Tinh Hồn, hắn khi ấy rất tự tin. Nhưng cái hình ảnh cuối cùng đó, cái uy nhiếp khiến vạn vật kính sợ đó, suy nghĩ chiến thắng dao động mạnh mẽ. 

Hắn nội tâm lo lắng, nhìn mớ hỗn độn trên bầu trời. Nơi đó ánh hào quang của cầu lửa vẫn chưa tan, có nhiều ngọn lửa vẫn đang tiếp tục thiêu đốt, không gian thì bị xiên vẹo, nguyên nhân dĩ nhiên là do vụ nổ đó. 

Chỉ thấy tại trung tâm vụ nổ Tinh Hồn vẫn hiên ngang đứng yên đó, dù miệng tràn ra máu tươi, làn da nhiều chỗ bị cháy xém, mùi thịt khét đó bị cháy vẫn còn đang bốc làn khói, miệng vết thương có máu rỉ ra từ từ. Nhưng ánh mắt sáng quắt, khí thế bễ nghễ chúng sinh chưa lúc nào tan biến. 

Phía bên ngoài là một lớp kết giới màu đen tím, khí đen quỷ dị phừng lên rồi tan biến, nó cũng là một ngọn lửa. Lửa này không phải tầm thường, là do Tinh Hồn chủ động kêu gọi Hoả Công Công để tạo ra màn chắn hộ thể. Cuối cùng bên ngoài uốn lượn năm đầu chân lông dài chừng mười mét, phân biệt có năm màu khác nhau. Đó là Ngũ hành chân long biến dị từ Ngũ hành bản nguyên mà ra. 

Có hai tầng bảo hộ này, Tinh Hồn thoát khỏi một trận thua trước mắt. Thắng bại vào thời điểm này có lẽ chẳng quá khó khăn để phân biệt nữa, bởi vì nó đã quá rõ ràng rồi. 

Chỉ là Tinh Hồn vẫn chưa xuất thủ, hắn thu lại Hoả Công Công và Ngũ hành chân long, sau đó giọng nói uy nghiêm hỏi: 

- Tàng Thiên Ca, thời điểm ngươi luyện hóa Định Hồn Linh Châu, ngươi nhìn thấy cái gì? 

Những cuộc đối đáp khi trước, người khác có thể nghe thấy, nhưng bây giờ thì chỉ có hai người họ mà thôi. 

- Sự hủy diệt, Xi Vưu và Cơ Hiên Viên. 

Tàng Thiên Ca hơi thở mệt nhọc, nhưng hắn vẫn gắng gượng nói. Cuộc nói chuyện này không liên quan gì đến trận chiến giữa hai người bọn họ, bởi vì ngày thời điểm tiến vào mây mù ký ức, Tàng Thiên Ca cũng rất nghi hoặc chuyện này. Hắn không ngừng tự hỏi, tại sao mình nhìn thấy mớ hỗn độn chiềm trong ý chí hủy diệt, nhìn thấy cuộc chiến hoang cổ giữa hai đại cường giả đó. 

Có lẽ câu trả lời đang nằm trên người Tinh Hồn. Nếu như đổi lại vị trí, hắn là người thắng, còn Tinh Hồn gục ngã tại đây, trước khi chấm dứt mọi chuyện, Tàng Thiên Ca vẫn sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện này. 

Tàng Thiên Ca trả lời câu hỏi của Tinh Hồn xong thì hỏi ngược lại. 

- Rốt cuộc, ta và ngươi tồn tại là vì cái gì? Cái ký ức mơ hồ đó có ý nghĩa gì? Và mục đích cuối cùng của ngươi nữa? Ta rất hiếu kỳ!

Hắn thở dài một hơi nặng nhọc, từng câu từng chữ thở ra, tựa như âm thanh than thở. Cái thân thở này không phải sự mệt nhọc của thể xác, mà là mệt mỏi về tinh thần. Không phải than thở với chính mình, lại càng không phải với Tinh Hồn, mà là đang than thở với trời, với thiên đạo vô tình kia.

Còn Tinh Hồn, hắn lúc này không quan tâm gì cả, chỉ thấy đôi mắt nhắm lại, trong đầu đang liên kết với những hình ảnh trong mơ với những điều mà Tàng Thiên Ca nói. Trông khuôn mặt của hắn, giống như là hiểu ra cái gì đó, nhưng đến cuối thì cậu mày, nhăn nhó thống khổ. 

Bởi vì những ký ức của Tinh Hồn đềư là những mảnh vỡ, phối hợp thêm với ký ức đứt quãng của Tàng Thiên Ca, đầu óc hắn càng thêm rối bời hơn. 

Hắn đã cố gắng không muốn nhớ đến nó, nhưng mỗi lần như vậy thì nó lại ùa về, cứ như đang bắt ép hắn phải nhớ ra thứ gì đó. Muốn vứt bỏ mà chẳng cách nào làm được, Tinh Hồn nội tâm caý đắng khôn nguôi.

Mãi một lúc sau, Tinh Hồn mới mở mắt ra, đó là một đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi

Đôi môi cử động, trả lời:

- Ta từ trong mây mù ký ức nghe thấy cái tên Huyền Hoàng, từng có người gọi ta là Huyền Hoàng, dường như đó là một nhân vật rất lợi hại, là người đã từng cứu rỗi thế giới này. Nhưng ta rất căm ghét nó, cả cái mây mù ký ức đó nữa, là giả dối, toàn bộ đều là giả dối. 

Càng nói, Tinh Hồn càng trở nên kích động. Một kẻ bình tĩnh âm trầm như hắn, không ngờ thời điểm này trở nên kích động như thế, dường như những chuyện kia làm cho hắn rất khó chịu. Nộ hoả dâng trào trong đôi mắt, Tinh Hồn tiếp tục cả thán:

- Ta căm ghét mọi thứ, bởi vì sự sắp xếp này làm cho ta mất đi tất cả. Người mẹ của ta, rồi cả những người con gái ta yêu thương đều lần lượt rời bỏ, tất cả đều do cái sự sắp đặt này, của cái gọi là vận mệnh. Trước đây ta đã từng muốn chống lại nó, muốn thoát khỏi sự sắp đặt này, ta nghĩ chỉ cần biến mạnh thì sẽ giải quyết được nó. Như ta đã lầm, ta càng mạnh thì vận mệnh đeo bám càng mạnh, sự biến mạnh cũng chỉ là con đường mà vận mệnh bày ra sẵn, như là cái bẫy bày ra trước chỉ đợi ta bước vào mà thôi. 

Rồi hắn nhìn Tàng Thiên Ca, mặc kệ cho gã đang chậm rãi khôi phục sức mạnh, Tinh Hồn tiếp tục:

- Vận mệnh ép ta thừa hưởng ý chí của kẻ gọi là Huyền Hoàng, như ta không quan tâm, chẳng màn kiếp trước ta là gì, ta chỉ biết kiếp này vận mệnh đang ép buộc, đã vậy thì ta sẽ hủy diệt nó, hủy diệt hai chữ vận mệnh này. Ngươi hỏi mục đích của ta là gì, vậy ta sẽ cho ngươi biết, mục đích của ta là hủy diệt, phá bỏ mọi thứ. Trừ khi có người giết chết ta, nếu không thì ta sẽ nhấn chìm tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.